Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 92: Bác gái nhặt ve chai

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 92: Bác gái nhặt ve chai


Sau trận rượu "tới bến" ngày hôm qua, ngài giám đốc cảm thấy cơ thể mình như muốn rã rời, quyết định dành cả ngày để nghỉ ngơi. Sau khi ăn uống xong, hắn lại chìm vào giấc ngủ say cho đến tận 4 giờ chiều.

Khi tỉnh dậy, cảm giác uể oải đã bớt đi phần nào, Bảo nghĩ rằng mình không thể tiếp tục những trận nhậu tàn bạo như hôm qua nữa.

Nhìn đồng hồ, thấy còn sớm, hắn quyết định ra công viên gần khu tập thể để chạy bộ, hy vọng giải tỏa được chút năng lượng dư thừa và giúp đầu óc tỉnh táo hơn.

Công viên vào buổi chiều tràn ngập ánh nắng, cây xanh rợp bóng mát, tiếng chim hót ríu rít trên cành.

Ở đây, có một cái hồ nước nhỏ với những chú cá lượn lờ phía dưới, bên cạnh là lối đi lát đá vòng quanh hồ, nơi mọi người hay đi bộ hoặc chạy thể d·ụ·c.

Bảo nhận thấy không khí ở đây thật sôi động: Có người dắt c·h·ó đi dạo, có người lớn tuổi ngồi trên ghế đá đọc báo hoặc trò chuyện với nhau, vài bạn trẻ còn mang theo cả loa nhỏ để bật nhạc tập nhảy.

Hắn hít một hơi thật sâu, cảm giác khoan khoái len lỏi khắp cơ thể. Đang chạy chậm rãi quanh hồ, ánh mắt Bảo bất chợt dừng lại ở một góc công viên.

Một bác gái trông có vẻ đã lớn tuổi, đầu đội khăn, tay đeo găng, khẩu trang kín mít, quần áo cũ kỹ đang cần mẫn mở từng thùng rác công viên để nhặt nhạnh những chai nước, bìa carton hoặc phế liệu có thể bán lấy tiền.

Bảo hơi bất ngờ, bởi giờ này trời vẫn còn nắng nóng, bác lại phải làm công việc vất vả như vậy. Hắn chậm rãi tiến đến gần.

"Bác ơi, cháu có thể giúp gì được không? Sao không đợi trời mát mát rồi ra cho đỡ nóng ạ bác" - Bảo nhẹ nhàng lên tiếng.

Bác gái giật mình một chút vì có người đến hỏi thăm. Ngẩng đầu nhìn Bảo, một thanh niên cao ráo, sáng sủa, bác mỉm cười qua lớp khẩu trang.

"Không sao đâu cháu, bác cảm ơn. Tại sáng nay bác bận chút việc, nên giờ mới ra nhặt được. Phải tranh thủ trước 5 giờ chiều, không thì xe vệ sinh môi trường họ lại dọn hết mất."

Nhìn thấy vẻ vất vả của bác, Bảo với bản tính lương thiện, thương người. Hắn kiên quyết muốn đi theo giúp đỡ.

Bác gái, sau một thoáng do dự, trước sự nhiệt tình của cậu thanh niên, cuối cùng cũng để Bảo phụ xách giúp mấy tải phế liệu.

Trời nóng bức, nhiều lúc phải lục lọi trong những túi rác bốc mùi khó chịu, nhưng cậu thanh niên này không hề kêu ca, còn luôn tay cùng tìm kiếm cùng xách giúp đồ. Bác gái không khỏi ngạc nhiên.

Hai người vừa nhặt nhạnh vừa trò chuyện. Bảo hỏi thăm, bác gái kể rằng con cái bác đều đã lớn, bác cũng có lương hưu nhưng ở nhà một mình buồn, con cái đi làm, cháu chắt đi học nên ra ngoài nhặt nhạnh ve chai, bán lấy vài đồng góp giúp những người có hoàn cảnh khó khăn, trẻ mồ côi, người vô gia cư lang thang cơ nhỡ.

Nghe đến đây, Bảo cảm động vô cùng. Hắn nhớ lại đời trước mình cũng từng là trẻ mồ côi, may mắn nhờ nhà chùa nuôi nấng.

Nhìn bác gái cần mẫn làm việc giữa cái nóng, trong lòng Bảo dâng lên một cảm giác thân thiết, nhưng hắn biết công việc này thật sự không tốt cho sức khỏe nhất là nhìn bác gái này dường như đã có tuổi.

Bảo hỏi thăm thêm về công việc trước kia của bác, bác gái chỉ kể qua loa rằng bác từng làm công việc văn thư lưu trữ, hành chính văn phòng chủ yếu là xử lý giấy tờ đều đã làm qua.

Nghe vậy, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Bảo.

"Bác ạ, cháu đang mở một công ty, hiện thiếu bộ phận văn thư bảo mật. Công việc đơn giản lắm, chỉ lưu trữ giấy tờ, đóng dấu tài liệu thôi, không vất vả gì đâu. Thay vì đi nhặt phế liệu hại sức khỏe như thế này, bác về công ty cháu làm đi, cháu sẽ trả đủ lương thưởng như các bạn khác."

Bác gái ngạc nhiên đến mức tròn mắt nhìn Bảo. Một cậu thanh niên còn trẻ như vậy đã sở hữu cả một công ty sao?

Nhưng nhìn vẻ mặt chân thành của Bảo, từ kinh nghiệm của mình, bác nhanh chóng nhận ra cậu nói thật. Vẫn còn chút phân vân, bác đang định từ chối thì Bảo tiếp tục thuyết phục:

"Công ty cháu còn chuẩn bị lập một quỹ phúc lợi giúp đỡ người khó khăn nữa. Bác về đó giúp cháu triển khai, quản lý luôn, một công đôi việc. Cháu rất cần người tận tâm như bác."

Việc quỹ này là thật, kể từ khi biến cố đầu tiên với video drop test của Khải Trường bị mọi người lên án lãng phí, chị Hương đã giúp công ty công khai ý định trích lợi nhuận để làm từ thiện.

Vừa tránh dân cư mạng và anti fan nói xoáy, vừa đóng góp được cho xã hội, vừa làm công ty hụt tiền, điều này ngài giám đốc đồng ý cả hai tay.

Nghe đến đây, bác gái trầm ngâm suy nghĩ. Một thoáng chần chừ, rồi bác gật đầu đồng ý. Bảo vui mừng vô cùng vì cuối cùng đã làm được một việc ý nghĩa.

Hắn vui vẻ trao đổi số điện thoại với bác gái, dặn bác nhất định phải đến công ty báo danh.

Sau khi giúp bác xách tải lớn lớn tải bé đến một chiếc xe đẩy cũ, Bảo chào tạm biệt và tiếp tục chạy bộ. Bác gái nhìn theo bóng dáng cao ráo của cậu thanh niên trẻ, mỉm cười.

"Quả là một cậu thanh niên tốt bụng," - bác thầm nghĩ, - "Cũng lâu rồi chưa làm việc thực sự. Lần này cứ coi như một cuộc dạo chơi vui vẻ đi."

Bác gái vừa đẩy chiếc xe rời khỏi công viên, vừa đắm mình vào dòng ký ức của gần 35 năm về trước, khi đất nước vẫn còn đang trong thời kỳ bao cấp.

Ánh mắt bác tràn đầy sự hoài niệm, khi thì thoáng thở dài, khi lại nở nụ cười tủm tỉm như nhớ lại những kỷ niệm của thời tuổi trẻ.

Hồi đó, bác mới chập chững bước chân vào đời, công việc đầu tiên cũng là vị trí văn thư, đơn giản nhưng đầy ý nghĩa.

Những ngày còn trẻ trung, hào hứng với cuộc sống, bác luôn nhiệt tình với từng công việc nhỏ nhặt. Kỷ niệm ấy đến giờ vẫn còn nguyên trong tâm trí, như một phần không thể tách rời của cuộc đời.

Không bao lâu sau, bác gái đến trước một cửa hàng thu mua phế liệu quen thuộc. Ngày hôm nay nhờ có cậu thanh niên trẻ tốt bụng giúp đỡ, thu nhập của bác nhiều hơn mọi khi, được gần 200.000 đồng.

Số tiền này không lớn, nhưng với bác, "năng nhặt chặt bị," lâu dần cũng sẽ giúp được phần nào đó những người hoàn cảnh khó khăn. Bác gái cẩn thận cất số tiền vào chiếc túi nhỏ, rồi nở nụ cười nhẹ nhàng.

Bác gửi chiếc xe đẩy tại một quán nước gần đó. Cô bán nước đã quen với bác từ lâu, niềm nở chào đón như mọi ngày.

Để xe đẩy lại ở góc quán, chào hỏi đôi câu rồi nhanh chóng lấy chiếc xe điện nhỏ, sẵn sàng cho chặng đường về nhà.

Chiếc xe điện lao đi qua vài con đường đông đúc, rồi rẽ vào một khu đô thị khang trang gần khu tập thể nơi Bảo ở.

Dù bác gái ăn mặc quần áo cũ đã bạc màu, kín mít với khăn, áo và khẩu trang, bảo vệ tại trạm gác khu đô thị vẫn không yêu cầu kiểm tra gì cả. Họ chỉ mỉm cười chào bác như đã thân quen từ lâu.

Chiếc xe điện rẽ vào một con đường rợp bóng cây, chạy chầm chậm rồi dừng lại trước một căn biệt thự.

Lúc này, một người đàn ông tầm 35, 36 tuổi vừa đỗ chiếc Lexus 570 màu đen vào gara trong biệt thự, đang chuẩn bị quay ra đóng cửa thì thấy chiếc xe điện lao vào. Anh nhíu mày, rồi bước tới với vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Mẹ, con đã nói bao nhiêu lần rồi, mẹ lại đi nhặt phế liệu phải không? Nhà mình đâu thiếu chút tiền đấy, với lại nhà chúng ta cũng đã ủng hộ đủ nhiều rồi. Sao mẹ cứ làm cho các con, các cháu lo lắng mãi thế? Trời nắng nóng với rác thải độc hại như vậy ảnh hưởng đến sức khỏe thì sao?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 92: Bác gái nhặt ve chai