Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 94: Nước cờ đi vào lòng đất
"Bình thường? Hai đứa bằng tuổi cơ mà, sao lại xưng anh em thế? Có chuyện gì giấu mẹ phải không, rốt cuộc mẹ không ở đây đã xảy ra chuyện gì?"
Thành ngạc nhiên, không hiểu Thư đang có ý định gì:
Tiễn cô Cúc và Thư ra về, Thành quay lại thấy mẹ đang nhìn mình với ánh mắt tò mò. Mẹ Thành lập tức hỏi:
Cô nhìn Thành khó chịu. Người đã to đùng như thùng phi rồi mà vẫn còn chơi mấy trò trẻ con như thể còn bé lắm.
Thành hơi bối rối trước sự phản ứng gay gắt của Thư, hắn lúng túng hỏi lại:
Mẹ Thành sững sờ, sau đó vui mừng kéo con trai lại gần:
Thành toát mồ hôi hột. Mẹ đã bay quá xa rồi, phải kéo bà lại mặt đất lập ngay tức không thì t·hảm h·ọa sẽ xảy ra:
Thành nắm lấy bàn tay mềm mại của Thư, cảm giác như chạm vào lớp nhung ấm áp, mịn màng. Hắn ngây người trong vài giây, tim bất giác lỡ nhịp.
Nhưng nghĩ đến mỗi lần mẹ văng vẳng bên tai về con ông này cháu bà nọ. Toàn mấy gã công tử bột ăn chơi lại bám dai như đỉa khiến Thư đành nhịn nhục đàm phán:
Mẹ Thành cười tít mắt giống hệt điệu cười của ông con khi nãy, như thể vừa trúng số độc đắc. Thành cảm giác sự việc này đang có gì đó không ổn chút nào. Phải chăng đây là nước cờ đi vào lòng đất rồi?
"Ai thèm cái thùng phi như cậu chứ! Người theo đuổi chị đây nhiều không kể xiết, toàn soái ca còn chả thèm. Tự nhìn lại mình đi, đ·àn ô·ng c·hết hết tôi cũng không lấy cậu."
"Cậu bị điên à?"
Thành nghe Thư nói xong cũng cảm thấy rất có lý, bản thân cũng cảm thấy chán ngán với mỗi lần phải đối phó với những tuyệt chiêu từ mẹ và những màn tranh cãi với bố.
"C·hết tiệt, không được! Đây là con bé đã từng khiến lúc đi học của mình không có một ký ức nào về mảnh tình vắt vai thời thanh xuân. Sao mình lại đang nghĩ linh tinh cái gì chứ."
"Tôi nghe chuyện của cậu rồi. Tôi biết cậu không muốn về nhà. Tôi có thể giúp cậu kéo dài thời gian, nói rằng chúng ta đang cùng một chỗ tìm hiểu ở đây. Vì thật sự tôi cũng chuẩn bị xuống Hà Đô làm việc. Lý do này chắc đủ để thuyết phục hai bác ở nhà chứ?."
Nhưng ngay sau đó, Thành cười hề hề, đung đưa hai tay đang nắm nhau lên xuống liên tục, phát ra tiếng cười ngô nghê:
Thành cảm giác mẹ đã mắc bẫy, vô cùng đắc chí nhếch mép cười, tỏ ra bí hiểm:
Thành gật gù. Nghe cũng xuôi tai. Nhưng mà hắn có lợi gì trong chuyện này?
"Đừng gọi tôi là béo, phải gọi là Thành Thon Thả, nhưng mà ý cậu là gì?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Thành và Thư, trong lòng thì đang cười thầm: "Màn kịch này cũng không tệ nhỉ?"
"Không làm! Tôi được lợi lộc gì đâu mà làm. Lại còn mang tiếng ra nữa chứ."
Thư nhíu mày, giật tay ra khỏi hắn:
Hai bà mẹ nhìn nhau đầy tự hào, chắc mẩm rằng kế hoạch đã thành công mỹ mãn. Trong đầu họ đã bắt đầu nghĩ tới tên của cháu nội, cháu ngoại.
Thành đột nhiên cao giọng, dứt khoát nói:
"Thì tôi cũng không muốn bị mẹ kéo đi xem mắt tùm lum nữa. Chúng ta giả vờ thân thiết như đang tìm hiểu nhau đi, để mẹ tôi dừng ngay cái việc vô nghĩa này lại."
"Thư về nhé, đã xuống Hà Đô làm việc rồi thì phải liên hệ thường xuyên hơn. Về đến nơi nhớ nhắn tin cho anh nhé."
Thư nhếch môi, ánh mắt lóe lên chút giảo hoạt:
…
"Chúng ta cứ giả vờ thân thiết, làm ra vẻ như kế hoạch của họ đã thành công. Để xem họ phản ứng ra sao. Mà nếu không bị gán ghép với cậu, tôi cũng sẽ bị mẹ kéo đi xem mắt với mấy con ruồi khác."
…
"Có gì đâu mẹ, bạn bè lâu ngày gặp lại bình thường thôi mà."
"Cậu chắc chứ? Đừng có ý đồ gì với tôi đấy nhé! Tôi biết dù tôi có hơi thừa cân, nhưng lại đẹp trai một tí, nhà có công ty to một tí, cũng có chút tiền một tí..." Thành tiếp tục “flex” một tí, hai tí về mình.
"Mẹ, bao nhiêu năm nay bọn con mới gặp lại nhau, cưới hỏi cái gì chứ."
Ngày xưa đen nhẻm như con mắm, giờ lại trổ mã xinh đẹp thế này. Nhưng Thành ngay lập tức tự nhắc nhở mình:
"Được, tôi thích ý tưởng này. Cứ thế đi! Bắt tay cái, mọi chuyện thành giao."
"Ok, ok, há há há há…"
Mẹ Thành không cam tâm, cố gắng moi thêm thông tin:
Thư lần này muốn nổi điên lắm rồi, chị đây xấu đến thế sao.
Chương 94: Nước cờ đi vào lòng đất
"Thật hả? Thế bao giờ cưới? Cuối năm nay là đẹp đấy. C·hết rồi, tổ chức ở khách sạn nào đây? Làm bao nhiêu mâm bây giờ...? Mẹ đã lên danh sách khách mời từ hồi mày còn mới biết bò rồi cơ, lúc về phải xem lại mới được!"
"Vâng, em biết rồi ạ. Anh với bác về cẩn thận nhé, gặp lại sau, bye bye!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Thư giả vờ ngượng ngùng, hai má đỏ hồng:
Mẹ Thành lúc này mới nhận ra mình quá sốt sắng. Có thể hai đứa còn mới bắt đầu trong giai đoạn tìm hiểu.
Thư thở phào, cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề. Dù sao gia cảnh nhà Thành cũng rất tốt, mẹ cô đã biết rõ và cũng rất thích Thành. Điều này sẽ khiến mẹ mình loại ngay mấy tên “quân xanh” công tử bột chờ xem mắt kia.
Thư ngạc nhiên nhìn Thành. Gì chứ? Tự nhiên tên béo này lại tăng âm lượng, còn làm như cô đang theo đuổi hắn vậy. Mặt Thư đỏ lên vì tức giận:
"Có thể có chuyện gì được chứ? Ừm, thì mẹ nghĩ như nào thì chính là như thế đó."
Không ổn, nếu làm quá có khi nào con dâu tương lai sợ quá chạy mất không. Nghĩ vậy, bà liền bình tĩnh lại nói với con trai:
Mẹ Thành ngay lập tức lấy điện thoại ra, như thể muốn gọi điện thoại cho người thân, bạn bè để thông báo tin vui và hỏi ý kiến về đám cưới.
Thành liếc Thư từ trên xuống dưới. Cô nàng này lớn lên cũng không đến nỗi tệ, có thể gọi là dậy thì thành công.
Thành có chút tỉnh bơ trả lời: (đọc tại Qidian-VP.com)
"Với cậu thì đừng có mơ mà tơ tưởng đến anh đây nhé!"
"Này con trai, hai đứa khi nãy có chuyện gì mà trông vui thế?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hai đứa thích ăn tiệc cưới ở đâu? Biển, nhà hàng sang trọng hay là lâu đài cổ tích? Mẹ đã tham khảo cho cả mày và cái Hương từ lâu lắm rồi!"
"À, biết rồi, xấu hổ phải không? Hai đứa cứ yên tâm mà tìm hiểu, người lớn như bố mẹ sẽ không can thiệp nữa, Há há há há."
Thành cảnh giác nhìn Thư. Cô bạn thuở nhỏ này đang bày trò gì đây? Thành cố tỏ ra nghiêm nghị và nói:
Mẹ Thành và cô Cúc nhìn nhau, sững sờ. Dù còn chút nghi ngờ, nhưng niềm vui chiến thắng đã lấn át tất cả. Chỉ ra ngoài có nửa giờ mà hai đứa thay đổi thái độ nhanh như thế này?
Thư cười mỉa mai không nói gì, cô chỉ muốn chọc tức thái độ lạnh nhạt của Thành trong bữa ăn vừa rồi. Nhưng bất ngờ, Thư lại đưa ra một lời đề nghị không ngờ tới.
"Này Béo, tôi đang nghĩ liệu mình có nên giả vờ đồng ý với màn kịch này để hai bà mẹ yên tâm mà về nhà không."
Thư bực mình định không để ý đến tên béo này nữa, nhưng nghĩ tới việc sẽ phải đối mặt với những buổi xem mắt phiền phức trong tương lai, cô cắn răng giải thích: (đọc tại Qidian-VP.com)
Hơn nữa, tên béo này không xa lạ như những người khác. Dù gì cũng đã có thời gian cùng nhau lớn lên, có thể nói là quen thuộc, diễn với hắn còn tốt hơn diễn với người khác. Cô đưa tay ra bắt nhẹ với Thành.
“ Ha ha, Sếp của tôi đâu chỉ phải mỗi cậu muốn gặp mặt xem mắt, các em gái xếp hàng dài đủ quanh mấy vòng cái Hà Đô này luôn còn chưa tới lượt. Sao thế nào, thấy người ta đẹp trai quá nên thèm thuồng nhan sắc chứ gì”
Khi mẹ Thành và cô Cúc quay lại, họ ngạc nhiên khi thấy hai đứa con ngồi cười nói vui vẻ. Thành còn ga lăng kéo ghế cho Thư đứng dậy. Anh chàng nhìn mẹ mình, giọng điệu ấm áp đến giả tạo:
"Thế vừa rồi là sao?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.