Ta Ở Tận Thế Xây Gia Viên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34: Xử lý zombie ở dưới sân
Nói nàng tùy hứng là bởi vì hắn có cảm giác nàng không hề chuẩn bị một chút nào cho "bài phát biểu" của mình cả, nghĩ ra cái gì nói cái nấy. Nàng thậm chí cũng không buồn kiểm tra hay thu âm lại. Hắn có ấn tượng cô nàng này thu âm xong là cao hứng bừng bừng mang phát sóng luôn, không buồn nghe lại!
Nghĩ cùng hài, khung cảnh zombie chen chúc đông nghịt dưới sân sẽ là cơn ác mộng đối với hầu hết tất cả mọi người, nhưng đối với hắn lại rất dễ dàng, thậm chí còn dễ hơn cả khi hắn đi dọn dẹp tầng 1 lúc nãy nữa. Hắn chỉ cần ngồi xổm góc tường, tùy tùy tiện tiện vung búa đập, động tác lặp đi lặp lại nhàm chán vô cùng!
Mà logic của nàng cũng thật sự kỳ quái! Cái loại nào "nữ khoa học gia vĩ đại nhất thế giới" lại đi "tuyển người bao nuôi" chứ? Mà tiêu chí đầu tiên nàng nghĩ đến lại là ngày 3 bữa, sau đó giống như là chợt sực nhớ ra vật tư với máy móc nghiên cứu. À, còn cái địa chỉ nữa chứ, tên tòa nhà gì mà kỳ quái! Hắn vừa nghe lại cứ tưởng là Oh my god! Đừng có nói là nàng bỏ chữ god đi thay thế bằng tên nàng nha! Mà thật sự có tòa nhà đặt tên như vậy sao? Hay là do nàng tự sướng ra? (đọc tại Qidian-VP.com)
Cánh cửa làm từ kính cường lực đã bể tan tành, mảnh vỡ rơi vãi đầy đất. Chuyện này làm hắn nhớ tới tiếng kính vỡ mà sáng hôm qua hắn nghe được khi đang dùng xoong nồi dụ đám zombie bu về sảnh chính. Có vẻ như lũ zombie ở bên trong siêu thị cũng rất là yêu thích cái thứ âm nhạc lạc xoong của hắn.
Chương 34: Xử lý zombie ở dưới sân (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng nói đúng ra thì c·hết thối ở dưới này đa phần là đám zombie nhảy lầu từ mấy ngày trước. Sáng nay mấy nhóm loot đồ của Lan chưa có ném được bao nhiêu thì đã bị hắn "bắt lính" đi dọn dẹp zombie, cho nên nếu đổ chuyện này lên đầu nàng thì thực sự là oan uổng. Nhưng hắn chính là mặc kệ! Tối nay hắn nhất định phải tìm nàng, quyết chiến 300 hiệp đòi lại công đạo.
... (đọc tại Qidian-VP.com)
Đổi qua đổi lại hết đài FM lại sang đài AM, nhích tần số từng chút một, nhưng chỉ có tiếng rè rè...
4 người kia đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương 1 câu: "Tôi không biết đó là ai hết!"
Thở dài 1 hơi, hắn nhanh chóng gạt bỏ những ký ức đang ùa về, đưa mắt cẩn thận đánh giá lối vào siêu thị...
"Em nghĩ trước hết chúng ta phải tập trung giải quyết những việc khẩn cấp, bao gồm dọn sạch chung cư bên này và đưa người từ chung cư bên kia sang. Sau đó chúng ta sẽ cân nhắc việc bơm nước từ dưới kênh lên, sau đó nữa mới đến việc tìm thuyền, xăng dầu... Chuyện giải cứu nữ khoa học gia vĩ đại nhất thế giới để đến khi đó hẵng tính đi!"
Haizz...
Hỏi ra mới biết, anh Giang là thợ sửa đồ điện tử, từ thứ đơn giản như cục sạc điện thoại, cho đến thứ phức tạp như bo mạch máy công nghiệp anh đều đã sửa qua. Sáng nay khi đi dọn dẹp zombie, anh thấy có 1 cái radio chạy cả pin sạc lẫn pin thường khá xịn xò nên tiện tay liền bỏ luôn vào balo, nếu như không có tác dụng gì thì cũng có thể rã ra lấy linh kiện...
Đập vào mắt hắn là từng đống xác zombie nằm ngổn ngang, xen kẽ với đó là không ít bãi máu khô đi kèm với chút hài cốt và mảnh vụn quần áo. Đó hẳn là những gì còn sót lại của những người sống sót xấu số đã ở dưới sảnh vào thời khắc tận thế càn quét qua...
Để tăng thêm độ khó (thực ra là do hắn sợ b·ị đ·ánh lén =]]) hắn còn cố ý tạo ra và duy trì 1 vùng tầm nhìn niệm lực đạt khoảng 1/3 công suất ở phía sau lưng mình, vùng nhìn này rộng khoảng 120 độ, xa 20 mét, và cứ khoảng 30 giây lại xoay góc nhìn 1 lần. Thực ra thì lúc đầu hắn muốn vùng tầm nhìn này liên tục xoay quanh như camera, nhưng khổ nỗi là đầu óc hắn theo không kịp, nên đành phải tạm thời để là 30 giây.
Huy xoa cằm suy tư 1 hồi mới cất tiếng hỏi:
Đã hiểu rõ hơn về siêu năng lực của mình nên lần này hắn không còn dở hơi đi "tiết kiệm niệm lực" nữa. Hóa thân thành sát zombie cuồng ma, hắn mở cửa từng phòng, một búa 1 mạng đồ sát zombie.
Tiếp đó, hắn chuyển sang khi dễ đám zombie ở dưới sân. Chiến thuật của hắn tuy đơn giản nhưng rất hiệu quả: Cứ cách khoảng 8, 9 căn hộ là hắn lại mò ra ban công thả nồi niêu xoong chảo xuống đất rồi ngồi gõ vang trời, con zombie nào bu lại xem là hắn vác búa đập cho không trượt phát nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn biểu hiện của mọi người, hắn có chút chửi bậy trong lòng: Nữ khoa học gia vĩ đại nhất thế giới cơ đấy! Chả ai biết hết! Ha ha ha...
Nhắc mới nhớ, hồi xưa khi cha mẹ vẫn còn sống, cả nhà hắn vẫn thường xuyên xuống siêu thị này, cũng bởi vì cha mẹ chỉ thỉnh thoảng mới về nhà một hoặc hai ngày vào dịp cuối tuần nên không tiện đi xa. Hồi đó, cả nhà hay xuống dưới đây mua đồ, sau đó lại ghé qua quán ăn ở bên cạnh ăn lẩu hoặc là đi bộ đến quán kem nhỏ ở gần lối xe ra, ngồi ăn kem hoặc là uống sinh tố...
Chỉ tốn khoảng 45 phút, hắn đã dọn dẹp xong toàn bộ tầng 1. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giọng nói trên radio là giọng phụ nữ, nghe rất trẻ tuổi, thanh âm tuy khoe khoang tùy hứng nhưng lại rất thanh lãnh dễ nghe. Nàng nói giọng miền Nam, phát âm cũng không chuẩn, giống như mấy người Việt kiều đời thứ hai mà hắn hay nghe trên vtv4...
Ngồi mò mẫm hồi lâu, cũng đã tính bỏ cuộc rồi, anh vặn đại đầu dò về FM 100Mhz, đang định tắt máy thì bỗng nhiên nghe thấy đoạn thông điệp đó.
Dừng một chút hắn mới tiếp lời:
Thấy không ai có ý kiến gì khác, hắn liền giao lại cho anh Giang tiếp tục theo dõi radio xem có thông điệp gì mới không, sau đó hắn chào tạm biệt mọi người, đi xuống lầu 1 tiếp tục công việc đập búa vẫn còn đang dang dở.
"À, thế mọi người có biết nữ khoa học gia tên là Alicia Nguyễn đó là ai không?"
Mùi tử thi cũng theo gió bốc lên. Phải rồi, zombie khi c·hết là sẽ phân hủy bốc mùi đấy! Cho nên sáng nay, Lan đã giao nhiệm vụ cho mọi người khi đi loot đồ thì không chỉ là tìm kiếm đồ vật mà còn phải khiêng xác zombie, cùng với những thực phẩm đã hư thối ôi thiu ở trong nhà, ném hết ra ngoài ban công.
Đến gần 3 giờ chiều thì đã không còn ma nào phản ứng lại tiếng xoong nồi của hắn nữa. Nghỉ ngơi 5 phút để điều chỉnh cơ thể về trạng thái tốt nhất, hắn nhảy xuống phía trước sảnh chính.
Cả đám đưa mắt nhìn nhau, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, hồi lâu Huy mới hỏi:
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy anh?"
Lần nghe đầu tiên anh cũng đứng hình hoài nghi nhân sinh, nhưng sau khi nghĩ lại đó là một nhà khoa học thì anh lại cảm thấy có hy vọng. Thế là anh lại ngồi canh thêm 20 phút nữa mới phát hiện thông điệp này được phát định kỳ, 10 phút 1 lần. Sau đó nữa thì anh nghe tiếng hắn gõ cửa nên gọi hắn vào.
Trầm ngâm thêm 1 lúc nữa hắn lại nói:
Đúng là vợ hại chồng mà! Lúc nãy hắn ở trên lầu 1 thì còn đỡ, chứ như bây giờ...
Trưa nay sau khi ăn cơm xong, anh Giang vốn không có thói quen ngủ trưa nên mang cái radio ra phòng khách ngồi dò thử, dù cũng biết là không có bao nhiêu hy vọng...
Đưa tay lên bịt mũi, hắn quay đầu nhìn sang cửa siêu thị tiện lợi Wenat ở ngay kế bên sảnh chính.
Mà cũng có thể là do bọn hắn ếch ngồi đáy giếng! Cứ từ từ đợi hắn họp mọi người lại, biết đâu sẽ có người biết...
Đây là 1 siêu thị thuộc về một tập đoàn rất nổi tiếng ở trong nước. Hàng hóa cũng khá nhiều và đa dạng, tuy nhiên giá cả lại hơi chát so với mặt bằng chung. Hắn tuy là có tiền thừa kế và tiền bảo hiểm từ cha mẹ nhưng mấy năm nay chỉ có chi ra mà không có thu vào, nên từ sớm, hắn đã xác định bản thân phải biết tiết kiệm. Bởi vậy, kể từ sau khi cha mẹ mất, đa phần là hắn đi mua sắm ở siêu thị lớn hoặc chợ, rất ít khi vào đây...
Giá như bây giờ có google thì tốt biết mấy, không biết cái gì chỉ cần lên hỏi google. Hắn chợt có chút tưởng niệm sự thoải mái thuận tiện của thế giới trước đây.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.