Ta Ở Tận Thế Xây Gia Viên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 45: Trăng khuyết, đêm g·i·ế·t người
Cô em vợ liếc xéo hắn 1 cái, tiếp tục chơi game.
Theo bản năng, hắn quét tầm nhìn qua phía bên ngoài cánh cửa, chợt phát hiện ra có 1 người đang ẩn nấp ở sát tường ngay bên cạnh cửa.
Hắn cũng biết làm như thế này là "sai" Yến nếu như biết được sẽ rất giận hắn. Nhưng hắn vẫn nguyện ý đi làm chuyện này.
"Ha ha, anh xin lỗi, ha ha ha..."
"Phập!"
Hắn bật đèn điện thoại lên, gây ra một chút tiếng động, giả vờ đang đi qua đi lại.
Chỉ có một cái n·gười c·hết, bị zombie gặm ăn sạch sẽ, mới khiến cho hắn hoàn toàn yên tâm!
Lan càng đỏ mặt hơn, liếc trộm ra ngoài phòng khách, nàng thủ thỉ:
"Haizzz..."
...
Con dao rời khỏi tay hắn.
Ánh đèn led chợt chiếu thẳng vào mặt hắn, đôi mắt hắn đỏ rực, da mặt tái xanh, miệng há to, cái lưỡi thè ra, máu đen trên mặt đã khô bết lại, càng tăng thêm phần kinh dị...
"Anh, sao bỗng dưng lại...". Lan đỏ mặt, đưa tay chỉ Thảo, có chút trốn tránh.
Cũng may là ngày đầu tiên hắn đi loot ở khu quanh nhà mình khá kỹ, cũng không còn mấy nhà có zombie.
Nhưng hắn cũng không phải là quả hồng mềm, nhất định phải nghĩ cách trị cô em vợ!
"Em chào an-"
Thảo bĩu môi:
Đường nét khuôn mặt và dáng người này... ngực bình thiên hạ! Là Thảo, không thể sai được!
Vầng trăng khuyết đã chếch về phương tây, phủ đầy mặt đất với ánh sáng vàng nhạt thảm đạm.
"Chuyện đó, ừm, em nhớ giữ bí mật dùm anh nhé!"
...
Hắn cũng không muốn 1 ngày nào đó Dung dẫn người đến trước mặt hắn trang bức, hay là nhân cơ hội hắn không có mặt, b·ắt c·óc hãm hại những người mà hắn yêu thương.
Buông một tiếng thở dài, Huy biến mất trong màn đêm.
Hắn cũng không muốn giống như những nhân vật phản diện khác, đi g·iết người mà cứ ba hoa khoác lác trang bức khoe khoang, 2, 3 chương mà còn chưa g·iết xong, đến mức để cho nhân vật chính kéo cả họ hàng hang hốc, sư thúc sư bá sư tổ đến cứu!
Ngẫm lại thì, việc g·iết mấy trăm con zombie cũng đã ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý của hắn. Rất nhiều zombie ngoại trừ da dẻ xanh xao, gân xanh nổi lên, đôi mắt đỏ tươi sung huyết, thì mọi thứ còn lại đều mang hình hài của con người. G·i·ế·t sạch một lúc mấy trăm "con người" như thế khiến hắn càng lúc càng xem "g·iết người" là một việc bình thường, cho dù "người" đó là người sống hay là zombie.
Thất sách rồi!
Gần ba mươi phút sau, hắn đã trở lại bên dưới chung cư, dùng niệm lực bay lên ban công tầng 2.
"Thế anh đi ra ngoài để làm gì?".
"À thì... Anh ra ngoài đi g·iết mụ Dung".
Lan đang ngồi ở cái bàn trong bếp uống trà đợi hắn trở về.
Huy thả người từ trên ban công xuống đất, rất nhanh biến mất giữa ánh trăng mờ nhạt.
Nhíu mày suy tư, hắn chợt nhớ ra một việc: ban công căn hộ này ở cùng phía với ban công nhà Thảo. Vậy nên theo lý thuyết nếu đứng ở ngoài ban công, con bé có thể nhìn thấy hắn đi ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bất chợt, sàn gỗ kêu một tiếng "Cọt kẹt...".
Chương 45: Trăng khuyết, đêm g·i·ế·t người
"Xấu xa! Biến thái! Hư hỏng! Onii-chan ngốc!"
Sau khi trải qua kiếp nạn, Huy rốt cuộc cũng xuất hiện ở phía trước căn phòng nhốt thằng Lâm.
Thỉnh thoảng lại xuất hiện một hai con zombie không biết là ở đâu mò tới, hắn rất nhanh tiễn chúng lên đường.
Đứng trên nóc nhà nhìn đám zombie đang bu quanh t·hi t·hể Dung, Huy thở dài trong lòng.
Xuất thủ g·iết người! Một mạch mà thành.
Suy nghĩ 1 chút, hắn đã đoán được tiền nhân hậu quả. Con bé này cũng không ngốc, đã biết hắn lẻn ra ngoài, hẳn là cũng sẽ đoán được hắn đi làm chuyện gì...
"Ha ha ha ha!". Hắn thả xác con zombie xuống đất, ôm bụng cười nghiêng ngả.
Thảo vừa đi vừa vẫy tay:
Khoảng 20 giây sau, hắn cầm điện thoại đi ra cửa.
Nàng đang mặc váy ngủ, đi dép lê, không mang v·ũ k·hí. Nhìn bộ dáng hẳn là nàng vừa mới lẻn ra khỏi nhà, chạy xuống dưới này định hù hắn!
"Ừm! Tốt lắm!" Thảo gật đầu hài lòng, cũng không biết là khen hắn g·iết tốt, hay là khen hắn ngoan ngoãn nghe lời.
Nàng đâu còn là trẻ con nữa cơ chứ...
"Thì..."
Không nhịn được, Thảo đưa ngón tay vào trong miệng, cơ thể nàng đã nóng rực lên rồi...
"Ai đó!?". Dung vẫn chưa ngủ, từ trên đệm bật dậy.
"Dạ!". Lan ôn nhu đáp lời.
Chỉ 10 phút sau, trong phòng ngủ đã tràn ngập tiên âm, dù Lan đã rất kiềm chế...
"Hứ!"
"Anh về rồi nè!". Hắn chào hai nàng.
Thảo chống nạnh làm ra bộ dáng siêu hung:
Hắn có chút phong hóa, đứng lặng người nhìn cô em vợ dần dần đi xa.
"Chuyện đó là chuyện gì?"
"Xin lỗi vì đã dọa em, lại còn cười em nữa".
Quả nhiên! Có không ít đồ dùng linh tinh đang lèn chặt phía sau cửa. Hắn điều khiển niệm lực bê từng món để sang một bên rồi chậm rãi mở cửa ra.
Vấn đề là, biết nói sao nhỉ, kiểu như người ta có câu đàn ông "chán cơm thèm phở" ấy. Hắn hiện tại đang trong giai đoạn thèm cơm, vô cùng thèm! Ngày ăn 3 bữa còn chưa đã thèm, cho nên đối với phở hơi bị thiếu hứng thú.
Không biết tại sao, ngay lúc này hắn chợt có cảm giác Thảo có khí chất của S nữ vương =.=
"Cười cái gì, im ngay cho em!"
...
Hắn cẩn thận tiến về phía trước, cố gắng chỉ đi qua những nơi trống trải, tránh xa những chướng ngai vật có thể ẩn chứa yếu tố bất ngờ. Đồng thời, hắn cũng sử dụng tầm nhìn niệm lực xoay vòng quanh người và quét về mọi hướng có dấu hiệu khả nghi.
Cũng có thể là sau 1 tuần, 1 tháng, hay 1 năm gì đấy hắn sẽ thèm phở thật, nhưng không phải là bây giờ =]]
"Ấy, đừng, đừng, cho anh xin lỗi mà!". Hắn lập tức sợ.
Hắn nhìn Thảo 1 chút, bước nhanh vào phòng tắm rửa tay lau mặt, rồi nhanh chân lủi vào trong bếp, từ phía sau ôm lấy Lan rồi cúi đầu hôn nàng.
Ngoài phòng khách, Thảo hơi dẩu môi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Khoan! Con bé này có thể ưu hóa đôi mắt!
Dọn hết đồ ăn thức uống còn lại trong phòng vứt lên cái kệ bếp ở bên ngoài, hắn dùng niệm lực nhấc chăn nệm lên, xếp lại thành 1 đống.
"Được rồi, anh cứ cười nữa đi, em chạy lên méc chị Yến!". Thảo xoay người giả bộ muốn đi.
Nhưng hẳn là rất tốt cho một đêm g·iết người!
"Thì... chuyện anh ra ngoài ấy..."
...
"Cho anh đi Lan! Anh không kiềm chế được nữa rồi...". Hắn đã có chút thở hổn hển, thì thầm vào tai nàng.
...
Hắn cược thắng! Thảo cùng lắm là đang ưu hóa mắt với tai chứ tuyệt đối không dám đi ưu hóa mũi. Bởi vậy hắn rất yên tâm dùng niệm lực xách cái xác zombie mà hắn g·iết hôm qua đã hơi bốc mùi ra dọa nàng mà không sợ bị nàng phát hiện!
Nhưng trời tối như vậy, hắn chỉ nhìn thấy lờ mờ ở khoảng cách tối đa mười mấy mét mà thôi...
"Á á á á á á á". Thảo hét toáng lên.
Sau khoảng hơn 20 phút, hắn rốt cuộc cũng tiếp cận được căn nhà Dung đang ở.
Hắn xoay chuyển ánh mắt:
Yến thánh mẫu cũng không xấu. Ngược lại, hắn tôn trọng tinh thần hy sinh vì người khác của nàng, đôi lúc hắn cũng có chút ghen tỵ khi nàng có thể làm việc không thẹn với lương tâm, có thể ngẩng cao đầu nói mình không làm chuyện xấu.
Nhưng ở cái thế giới điên rồ này, nàng nếu muốn làm những điều tốt đẹp, cũng cần phải có người thay nàng làm những chuyện xấu xa, phải vậy không?
"Anh vào phòng ngủ trước đi".
Ta bị cô em vợ nắm thóp bắt phải nghe lời! Phải làm sao bây giờ? Online chờ! Rất gấp!
Mở cửa bước vào...
"Nhớ kỹ! Từ giờ điểm yếu của anh đã ở trong tay em, thỉnh thoảng phải-biết-nghe-lời nha!". Nàng nở nụ cười gian xảo, cụm từ "phải biết nghe lời" bị nàng hung hăng nhấn mạnh từng chứ một.
Còn chưa kịp bước qua ngưỡng cửa, Thảo đột nhiên nhảy xổ ra:
Hắn vớ lấy 1 con dao ở trên chạn bếp, dùng niệm lực giữ cố định sợi dây rồi cắt đứt nó.
Đệt, ta bị cô em vợ nắm thóp mất rồi!
Dừng lại trước cánh cửa phía sau nhà, hắn dùng niệm lực quan sát bên trong.
Nhìn quanh 1 vòng, hắn đã có chủ ý...
Ặc, con bé này, bắt mình phải khai hết ra thật sao?
"Ha ha ha..."
...
Hắn thừa nhận, bản thân hắn bây giờ vừa đa nghi lại vừa tàn bạo. Sau khi xác định Dung có thể là mối nguy tiềm ẩn với căn cứ của mình, hắn ngay trong đêm liền lẻn ra ngoài đi g·iết ả.
Hắn leo cầu thang gỗ lên lầu trên.
Thảo vẫn không buông tha:
Thật lòng mà nói thì bây giờ hắn cảm thấy cái "nghiên cứu" này hơi bị gân gà. Hôm qua, hắn thậm chí là có cơ hội ép buộc Yến, nhưng thú thật thì lúc đó hắn cũng không có quá nhiều hứng thú. Cũng không phải là Yến không xinh đẹp hay không quyến rũ! Hoàn toàn ngược lại, nàng đẹp mê người!
Ở cánh cửa từ dưới bếp đi lên phòng khách, hắn có thể "nhìn thấy" một sợi dây giăng chéo từ dưới lên, 1 bên buộc vào cái chân bàn ở cạnh cửa, một bên buộc vào nóc cái tủ chén bị kê nghiêng ở góc tường phía đối diện.
Nhưng vấn đề là tại sao nàng lại biết hắn sẽ xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ chuyện hắn vừa làm đã bại lộ rồi? (đọc tại Qidian-VP.com)
Đều là do onii-chan biến thái! Ai biểu hắn kêu nàng đi cường hóa các giác quan làm cái gì chứ! Đều là do hắn hết! (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nói!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Rời khỏi căn hộ nhốt thằng Lâm, Huy đi dọc theo hành lang, bắt đầu dọn dẹp zombie cho các căn hộ còn sót lại trên tầng 8 này.
Tầng trệt không có ai cả.
Thảo mắng luôn 1 tràng, lại bay vào dùng võ mèo cào đánh hắn.
Nếu không để ý vướng phải sợi dây này sẽ làm đổ cái tủ chén, người có bị tủ đè hay không thì hắn cũng không biết, nhưng hẳn là có thể đánh động người trong nhà.
Cô em vợ giống như là chuyện gì cũng không xảy ra, đang nằm trên sofa chơi game điện thoại.
Trong nhà tối đen như mực, hắn mở rộng góc nhìn rồi cẩn thận bước vào trong.
"Hù!"
Tầm nhìn không tốt chút nào cả, chỉ thấy được khung cảnh lờ mờ trước mắt.
7 giờ tối.
Hắn dùng cái búa đinh đập nát mặt thằng Lâm rồi quăng ra thật xa khỏi ban công, 2 cái xô xú uế cũng bị hắn tiện tay ném theo.
...
"Xin lỗi chuyện gì?"
"Bái bai, onii-chan, ngủ ngon nha!"
Hắn trục xuất ả chỉ là diễn cho Yến và những người khác xem, chứ trong thâm tâm, hắn không yên tâm một chút nào cả!
Lúc Huy về đến nhà đã là gần 9 giờ tối. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.