Ta Ở Tận Thế Xây Gia Viên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 56: Tận thế không thiếu nhất là bi kịch
Ngân định đưa con gái cho hắn, nhưng giữa chừng lại trào nước mắt:
Huy quay ra cửa sau, dùng niệm lực nhặt lấy v·ũ k·hí của ai đó vứt lại, tiếp tục phang vào đầu zombie...
...
"Vâng ạ!"
...
Huy nhỏ giọng nói với Yến:
Tiếng zombie gầm gừ tranh giành đồ ăn, tiếng nhai thịt ngấu nghiến, tiếng nhai xương ken két, tiếng nhấm nuốt, tiếng bọn chúng chen lấn nhau đụng vào cửa sắt..v..v... Những âm thanh hỗn tạp của bữa tiệc man rợ rốt cuộc cũng kéo Huy ra khỏi dòng suy nghĩ.
"Xin anh h-". Người mẹ giống như vừa mới giật mình sực tỉnh, vội vàng mở miệng van xin.
Nhưng khi hắn bị thứ sóng âm kỳ lạ đó t·ấn c·ông, cảm giác chủ yếu nhất lại là choáng váng và hỗn loạn. Rất khó để diễn tả, giống như là hắn ngay lập tức bị nhấn chìm trong cảm giác quay mòng mòng mất phương hướng. Cảm giác đó tuy không phải là đau đớn, nhưng lại phi thường khó chịu, khó chịu gấp nhiều lần so với khi b·ị đ·au đầu vì quá tải. Không những thế, tư duy của hắn cũng ngay lập tức rơi vào trì độn, như sa vũng bùn, không thể suy nghĩ kỹ càng điều gì cả.
"T-Tôi... Vâng!"
Chính cảm giác hỗn loạn ấy đã làm hắn hoàn toàn mất kiểm soát, không cách nào tập trung tinh thần để điều khiển niệm lực.
Thấy Yến từ trên cầu thang chạy xuống, hắn nhỏ giọng hỏi nàng:
Hắn thở dài, lại quay sang Yến:
Đập bể nát cả 4 viên gạch, Huy rốt cuộc cũng diệt được khoảng hơn 20 con zombie, thanh lý ra 1 khoảng trống tạm thời ở cửa trước.
"Còn con bé?"
Lại có tiếng zombie đập cửa vang lên ở cửa sau. Rất có thể là chúng đã ăn xong, lại ngửi thấy có mùi máu tươi ở trong nhà nên muốn xông vào.
"Được rồi, chị đưa cháu cho tôi!"
Huy gật đầu, quay sang quan sát đám người.
Cả đám người càng thêm hoảng hốt, dồn lại chung 1 chỗ.
Haizzz... Ngẫm lại thì cũng là do hắn cả! Nếu như lúc đó hắn nhanh chóng xuất thủ, thậm chí là dùng toàn lực xuất thủ tiêu diệt con zombie đó thì đâu có chuyện gì xảy ra chứ? Đúng là tò mò hại c·hết mèo, không sai được!
"Rầm... rầm..."
Từ giờ trở đi hắn sẽ phải hành sự cẩn trọng hơn nữa. Nếu lại gặp thứ zombie nào đó kỳ quái thì hoặc là trốn ra thật xa, hoặc là dùng toàn lực đập c·hết nó, không thể lại tiếp tục lật thuyền trong mương giống như lần này được.
"Gàoooo... (tiếng nhai thịt)... Gừưưưư...(tiếng nuốt)".
Lúc này hắn đã khôi phục được khoảng 90% niệm lực đã ổn định lại, chỉ còn một chút cảm giác hơi hơi chóng mặt mà thôi.
Mà khoan! Khi mở rộng niệm lực ra nhìn sang phía bên kia bức tường, hắn thấy zombie trong xưởng đang bu lại đông nghẹt, rất có khí thế công thành phá tường. Hắn vội vàng đưa v·ũ k·hí sang đập, tránh trường hợp để chúng chen lại đông quá, thật sự xô đổ tường...
Không được băng bó, máu từ v·ết t·hương chảy xuống làm ướt đẫm cả vạt áo sau lưng Ngân, nhưng mặt và trán cô vẫn cứ đỏ bừng lên và lấm tấm mồ hôi. Có vẻ như là cô đã lên cơn sốt.
Mà sao cũng được! Việc cấp thiết là phải sớm đập c·hết bớt cái lũ này, không thể để chúng dồn lại quá đông được, bằng không cửa trước sẽ không chịu nổi.
Huy kéo ghế ngồi xuống trước mặt người phụ nữ:
"Lạch... cạch..."
"Chị ôm cháu ra cái bàn bên kia ngồi, đợi lát nữa tôi sẽ bàn với chị về tương lai của con bé!"
Còn riêng cái loài miệng rộng này thì hắn thề không đội trời chung, gặp 1 con g·iết 1 con, gặp 1 đàn g·iết 1 đàn, g·iết cho đến khi nào tuyệt chủng mới thôi. À, mà cũng không biết tiếng hét của nó ảnh hưởng như thế nào đối với những siêu năng lực gia không thuộc hệ "tinh thần lực" giống như hắn, kiểu như Toàn hoặc Thảo? Nếu như có điều kiện cũng nên tập trung nhân thủ bắt 1 con về test thử...
"Dạ!"
Bởi vì 2 người đàn ông ở trong nhóm đã bị gọi đi khiêng đồ và canh cửa trước, nên những người còn lại là phụ nữ và trẻ em. Họ đều mặt mũi tái nhợt, run lẩy bẩy, cố gắng tự bịt miệng, có người vừa khóc vừa cắn chặt vạt áo, cố gắng không để phát ra thanh âm.
Đám zombie đã tụ tập lại ở phía bên kia cánh cửa. Bây giờ bọn chúng đang tranh nhau ăn thịt người phụ nữa kia, cũng không biết chúng có phát hiện ra là còn có người ở trong này hay không?
Đây là 1 căn nhà lầu, cũng không biết là có mấy lầu, diện tích sàn ước chừng khoảng 5m x 10m kiểu kiểu thế, hắn cũng không chắc lắm.
Huy dùng niệm lực tìm kiếm xung quanh, rất nhanh "nhìn thấy" 4 viên gạch kê ở sát tường. Hắn lập tức nhặt lấy 1 viên đập xuống đầu zombie...
Theo như hắn biết thì Thắm phải mất khoảng 15 mới bắt đầu sốt, trường hợp của chị gì đó ở cùng nhóm với Yến cũng tương tự như thế. Nhưng Ngân chỉ mới hơn 10 phút mà đã phát sốt, có lẽ là do vết cắn quá gần với não?
Hắn cần 1 thứ v·ũ k·hí chắc chắn hơn, gạch quá mềm, đập có 1 chút đã vỡ nát sạch sẽ.
"Chị tên gì?"
"Về con chị, vì cháu còn quá nhỏ nên tôi sẽ chấp nhận để khu căn cứ nuôi dưỡng cháu. Trong tương lai, chúng tôi sẽ tìm ai đó đáng tin cậy, hoặc tốt nhất là 1 cặp vợ chồng để nhận nuôi cháu. Chị thấy thế nào?"
"Nhà có mấy tầng vậy em?"
Ở phía bên ngoài là 1 con hẻm lớn hơn, chạy song song với con hẻm mà cả nhóm vừa mới bị mắc kẹt. Tiếng s·ú·n·g ban nãy đã gọi ra không ít zombie, 1 số con vẫn đang lang thang ở trên đường, nhưng đa số đã tập trung ở phía trước cửa. Những con ở gần nhất đang dùng cả tay và thân mình để xô cửa tìm đường vào.
Hơi lạnh giúp đầu óc hắn thanh tỉnh lại. Cái cảm giác choáng váng khi con zombie dùng sóng âm t·ấn c·ông rất khác so với khi hắn dùng niệm lực quá mức.
Chị ta ôm đầu ấp úng trả lời:
Cửa trước là cửa gỗ hai cánh, khá dày và cao. Anh Tùng đã cho người khiêng 2 cái tủ ra chèn ở bên trong, lại có thêm then cài, trong lúc nhất thời zombie cũng khó mà công phá được.
"Anh Vũ, anh kiếm sợi dây trói chân chị ta vào chân ghế dùm tôi!"
"Hai tầng anh ạ! Tầng trên cùng chỉ có 1 nửa là xây, 1 nửa là sân thượng".
"Yến ơi, em tìm 1 thanh sắt hay cái búa gì đó rồi lên trên lầu thả xuống phía trước cửa chính cho anh!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Suỵt! Chị cứ bình tĩnh, tôi sẽ nghĩ biện pháp. Chị cứ qua đó ngồi đi!"
"Cháu tên Thanh. Nguyễn Trần Thiên Thanh, sinh ngày 25-2-20xx, tôi có mang theo giấy khai sinh của cháu ở trong ba lô!". Nhắc đến con, chị ta nhanh chóng trở nên kích động.
Chương 56: Tận thế không thiếu nhất là bi kịch
"Ừ, tôi biết rồi, chị cứ bình tĩnh lại đã".
"Rầm... rầm...". Phía trước nhà đã vang lên tiếng zombie tông cửa.
Hắn cũng không muốn dông dài. Trong hoàn cảnh này, chỉ cần đưa ra một lời hứa hẹn cho chị ta yên lòng, như thế là đủ rồi.
Vòng đi vòng lại 2 lần, hắn g·iết được khoảng 120, 130 con zombie thì bên ngoài rốt cuộc cũng dần dần an tĩnh lại.
Hắn đứng dậy:
Huy thở dài bước đến bên người mẹ trẻ:
Bởi vì đường xá trong khu này đều rất chật hẹp, nhiều khả năng là đám zombie không biết đi đường vòng để ra sau nhà nên mới chen chúc ở đây tìm cách phá cửa. Mà cũng có khả năng là chúng bị thu hút bởi thứ gì đó, rất có thể là mùi máu tươi ở trong nhà, nên mới tìm đường đi vào?
"Được rồi!".
Khi hắn rơi vào tình trạng quá tải, cảm giác chủ yếu nhất là đau đầu, nhưng hắn vẫn có thể tiếp tục sử dụng niệm lực. Thậm chí, theo hắn đánh giá thì hắn vẫn còn có thể tiếp tục dùng ở công suất 100% thêm 1 lần nữa, dù rằng hậu quả hẳn là sẽ rất nghiêm trọng.
Họ sợ cô ta biến thành zombie!
"Em đưa bọn họ lên tầng cao nhất, dặn họ ở nguyên trong phòng, đừng gây tiếng động!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Dạ, em biết rồi ạ!". Yến gật đầu, đôi mắt nàng đã đỏ hoe từ lúc nào.
"Anh Huy, chị Yến và anh Vũ đang đi lên kiểm tra trên lầu. Cửa trước đã đóng ngay từ đầu. Chúng tôi cũng đã cài chốt và kê thêm chướng ngại vật vào, nhưng có dấu hiệu zombie muốn phá cửa. Anh ra xem thế nào..." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Được rồi, tôi sẽ nói thật ngắn gọn. Chị hẳn là biết tình huống của chị rồi đúng không? Chị sắp biến thành zombie!"
Huy gật đầu, đưa mắt đánh giá ngôi nhà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Loại zombie đó thực sự là khắc tinh của hắn. Tuy rằng sức mạnh thân thể nó không ra sao cả, thậm chí còn chẳng mạnh mẽ hơn zombie bình thường là bao, nhưng nếu để cho nó hét 1 phát vào mặt thì hắn sẽ lập tức biến thành cái phế nhân.
...
Huy quay sang Yến, lúc này nàng đã xuống lại dưới nhà:
Tạm thời xử lý xong chuyện đám người, Huy dùng niệm lực quan sát bên ngoài cửa trước.
"Xin anh, cho tôi ôm cháu thêm 1 chút nữa được không?"
Yến đi qua kéo áo từng người, thầm thì:
Thực ra ở phía này nguy cơ lại không lớn, bởi vì diện tích quá hẹp, zombie muốn tập trung lại cùng phải xếp hàng, không chen vào được quá đông.
"Tôi.. Tôi là Ngân". (đọc tại Qidian-VP.com)
"Yến ơi, em cho mẹ con họ thêm vài phút nữa. Sau khi mang đứa bé đi thì trói tay chị ta ra phía sau ghế giúp anh!"
"Mọi người theo tôi lên lầu! Đi nhẹ chân thôi!"
"Vâng! Anh tốt bụng quá! Đội ơn anh! Đội ơn anh nhiều lắm!"
Bọn họ chia ra, kẻ đứng người ngồi, đều cố gắng tránh thật xa hai cánh cửa, nhưng cũng đồng thời tránh xa người mẹ đang ôm đứa con gái.
Đúng lúc này:
Là sao ta? Đổi tính?
Anh Tùng đã quay trở lại, nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa liền vẫy tay ra hiệu cho hắn vào sâu hơn trong nhà rồi mới kề sát tai hắn nhỏ giọng nói:
Những lúc sinh ly tử biệt như thế này luôn là khó khăn nhất. Huy thở dài:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.