Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 12: Đầm lầy và nọc độc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Đầm lầy và nọc độc


Trần Đại đứng trên mỏm đất khô giữa đầm lầy phía đông, ánh nắng yếu ớt xuyên qua tán cây rậm rạp chiếu lên bộ quần áo lấm lem bùn của cậu. Xác Cá Sấu Tinh nằm bất động gần đó, máu đen loang ra mặt nước đục ngầu, hòa lẫn với bùn lầy. Decadriver đeo trên hông vẫn rung nhẹ, linh khí từ con yêu thú vừa bị hạ dần thấm vào cơ thể cậu, nhưng cảm giác đó nhanh chóng bị cắt đứt bởi tiếng “phì phì” kỳ lạ vang lên từ đám cỏ nổi phía trước. Ride Booker trong tay cậu khẽ rung, như cảnh báo nguy hiểm đang đến gần.

A Miêu đứng cạnh, ba cái đuôi lửa đỏ rực bùng sáng, ánh sáng hắt lên mặt nước, soi rõ những gợn sóng bất thường. Cô giơ tay, giọng trầm: “Có gì đó. Linh khí mạnh hơn Cá Sấu Tinh.” Đôi mắt đỏ như ngọc của cô quét qua đầm lầy, cảnh giác với từng âm thanh nhỏ. Chân trái cô đã đỡ hơn nhờ viên linh thạch Đại đưa, nhưng vẫn bước chậm để giữ sức.

Đại gật đầu, không nói gì, tay rút thẻ Kamen Ride: Decade từ Ride Booker. Cậu cắm thẻ vào Decadriver, đẩy khớp hai bên. “Kamen Ride: Decade!” Âm thanh điện tử vang lên, ánh sáng đỏ-đen bao phủ cơ thể cậu. Khi ánh sáng tan đi, bộ giáp magenta sáng lên, viên ngọc vàng trên trán lóe sáng, đôi mắt kép xanh lục rực rỡ nhìn thẳng vào bóng tối đầm lầy. Cậu nắm chặt Ride Booker, bước lên một bước, mắt khóa chặt đám cỏ nổi nơi tiếng “phì phì” ngày càng rõ.

“Ra đi,” Đại nói, giọng thấp nhưng chắc chắn.

Mặt nước đột nhiên bùng nổ, bùn và nước bắn tung tóe. Một con Cóc Độc nhảy ra – thân nó to bằng một con bò nhỏ, da xám xanh bóng nhẫy phủ đầy mụn cóc rỉ dịch, đôi mắt vàng đục ngầu sáng rực trong bóng tối. Miệng nó há rộng, cái lưỡi dài đỏ tươi phóng ra như một mũi tên, nhắm thẳng vào ngực Đại. Tốc độ nhanh đến mức cậu chỉ kịp nghiêng người, lưỡi sượt qua vai giáp, để lại một vệt dịch xanh nhạt b·ốc k·hói trên không khí.

Đại lùi lại, tay trái ôm vai, cảm giác nóng rát dù giáp không bị thủng. “Nhanh thật,” cậu lẩm bẩm, mắt dán vào cái lưỡi thu về miệng Cóc Độc. Con yêu thú kêu “phì phì” nhảy lên một mỏm đất gần đó, đôi chân sau căng cứng, sẵn sàng t·ấn c·ông lần nữa.

A Miêu vung tay, ba cái đuôi lửa hóa thành sợi dây rực cháy, quấn về phía Cóc Độc. “Cẩn thận, nó có nọc!” Cô quát, sợi lửa siết chặt chân trái con yêu thú, làm nó rú lên, da xám xanh cháy xém. Nhưng Cóc Độc phản ứng nhanh, lưỡi phóng ra lần nữa, lần này nhắm vào A Miêu. Cô nhảy sang bên, lửa từ đuôi bùng lên đốt cháy đầu lưỡi, nhưng không kịp cắt đứt. Dịch độc từ lưỡi bắn ra, rơi xuống nước, tạo thành làn khói xanh nhạt.

Đại lao tới, lật Ride Booker, chọn thẻ Attack Ride: Blast, cắm vào Decadriver. “Attack Ride: Blast!” Ride Booker chuyển sang chế độ s·ú·n·g, cậu giơ lên, nhắm vào thân Cóc Độc. Ba phát đ·ạ·n năng lượng đỏ-đen bắn ra, trúng ngực con yêu thú, làm nó lùi lại, mụn cóc vỡ ra, dịch xanh bắn tung tóe. Nhưng da nó dày, đ·ạ·n chỉ gây vết xém nông, không đủ làm nó ngã.

Cóc Độc gầm lên, nhảy cao, lưỡi phóng ra lần thứ ba, dài và mạnh hơn, quét ngang như roi sắt. Đại cúi người né, nhưng đầu lưỡi quệt trúng cánh tay trái cậu. Một tiếng “xoẹt” vang lên, giáp không thủng, nhưng dịch độc thấm qua khe hở, làm tay cậu tê dại. Đại nghiến răng, cảm giác tê lan nhanh từ tay lên vai, khiến cậu gần như không cử động được tay trái.

“Độc!” Đại hét, lùi lại, tay phải vẫn nắm chặt Ride Booker. Cậu liếc A Miêu, ánh mắt ra hiệu. Cô gật đầu, hiểu ý, vung cả ba đuôi lửa, tạo một cơn lốc lửa đỏ rực lao về phía Cóc Độc. Ngọn lửa cuốn lấy con yêu thú, làm nó rú lên, da cháy đen, nhưng nó vẫn nhảy ra khỏi lốc lửa, lưỡi phóng về phía A Miêu lần nữa.

Đại không chờ thêm, lật Ride Booker, chọn thẻ Attack Ride: Illusion, cắm vào. “Attack Ride: Illusion!” Cơ thể cậu mờ đi, hóa thành ba bóng ảo, chạy loạn quanh mỏm đất khô. Cóc Độc ngỡ ngàng, lưỡi quét lung tung, trúng một bóng ảo, làm nó tan biến. A Miêu nhân cơ hội, vung tay, một q·uả c·ầu l·ửa đỏ rực bắn thẳng vào miệng con yêu thú khi nó há ra. Lửa bùng lên, đốt cháy lưỡi từ bên trong, khiến Cóc Độc rú lên đau đớn, lưỡi co rúm lại, dịch độc bắn ra tứ phía.

Đại hiện hình thật, lao tới gần A Miêu, tay trái vẫn tê cứng nhưng tay phải vẫn linh hoạt. “Cô giữ chân nó, ta chém!” Cậu nói nhanh, lật Ride Booker, chọn thẻ Attack Ride: Slash, cắm vào. “Attack Ride: Slash!” Ride Booker chuyển sang chế độ kiếm, lưỡi kiếm sáng đỏ-đen. A Miêu gật đầu, ba cái đuôi lửa quấn chặt chân phải Cóc Độc, siết mạnh, giữ nó đứng im.

Cóc Độc vùng vẫy, lưỡi phóng ra lần nữa, nhưng chậm hơn vì bị lửa đốt cháy. Đại nghiêng người né, nhảy lên, vung kiếm chém mạnh vào lưng con yêu thú. Một luồng năng lượng đỏ-đen lao ra, cắt sâu qua lớp da dày, máu đen phun ra, mùi tanh nồng lan tỏa. Con yêu thú rú lên, nhảy lùi lại, nhưng chân bị lửa giữ chặt, không thoát được.

A Miêu vung tay, sợi lửa từ đuôi siết mạnh hơn, kéo Cóc Độc ngã xuống nước. Nước bắn tung tóe, nhưng lửa không tắt, vẫn cháy rực trên da nó. Đại lao theo, nhảy lên một mỏm đất gần đó, vung kiếm chém lần nữa, nhắm vào cổ. Nhát chém trúng đích, cắt một vết sâu, nhưng chưa đủ g·iết c·hết. Cóc Độc gầm lên, lưỡi phóng ra yếu ớt, quệt trúng chân trái Đại. Dịch độc thấm qua giáp, làm chân cậu tê dại, khiến cậu khuỵu xuống một gối.

“C·hết tiệt!” Đại nghiến răng, chống kiếm đứng dậy, chân trái run rẩy nhưng vẫn cố giữ vững. A Miêu hét lên: “Ngươi ổn không? Đánh tiếp đi!” Cô vung cả ba đuôi lửa, tạo một màn lửa đỏ rực chắn trước mặt Cóc Độc, ngăn lưỡi nó t·ấn c·ông lần nữa.

Đại gật đầu, lật Ride Booker, chọn thẻ Attack Ride: Blast lần nữa. “Attack Ride: Blast!” Cậu giơ s·ú·n·g, nhắm vào đầu Cóc Độc, bóp cò. Ba phát đ·ạ·n đỏ-đen bắn ra, nhờ linh khí tích lũy, đ·ạ·n mạnh hơn, xuyên qua lớp da cháy xém, trúng mắt trái con yêu thú. Nó rú lên, mắt vỡ ra, máu đen chảy lênh láng.

A Miêu nhân cơ hội, vung tay, một q·uả c·ầu l·ửa lớn bắn thẳng vào miệng Cóc Độc. Lửa bùng lên, đốt cháy từ trong ra ngoài, làm nó co giật dữ dội. Đại đứng dậy, chân trái vẫn tê nhưng tay phải vẫn chắc, lao tới, vung kiếm chém cú cuối vào cổ. Luồng năng lượng đỏ-đen cắt xuyên qua, đầu Cóc Độc rời khỏi thân, rơi xuống nước với một tiếng “tõm”. Xác nó ngã xuống, bùn bắn lên, bất động.

Đại thở hổn hển, chống kiếm xuống đất, tay trái và chân trái tê dại khiến cậu gần như khuỵu hẳn. Decadriver rung mạnh, hút linh khí từ xác Cóc Độc, năng lượng chảy vào cơ thể cậu, làm cảm giác tê dần tan đi, dù chậm. Cậu quay lại A Miêu, giọng trầm: “Xong rồi. Cô sao?”

A Miêu bước tới, ba cái đuôi lửa dịu lại, ánh sáng đỏ nhạt hắt lên khuôn mặt cô. “Ổn. Ngươi bị độc, nghỉ chút đi.” Cô kiểm tra chân Đại, thấy vệt dịch xanh nhạt trên giáp, nhưng không thấm sâu.

Đại gật đầu, kéo khớp Decadriver ra. Ánh sáng đỏ-đen tan đi, trả cậu về hình dạng bình thường – áo thun bẩn, quần jeans rách, tay trái và chân trái vẫn hơi run. Cậu ngồi xuống mỏm đất khô, thở dốc, mắt nhìn xác Cóc Độc. “Nó mạnh hơn Cá Sấu Tinh. Độc phiền thật.”

A Miêu ngồi cạnh, lấy viên linh thạch nhỏ từ tay áo, đưa cho Đại. “Cầm đi, hút linh khí từ nó để hồi phục. Ta tìm thêm quanh đây.” Cô đứng dậy, ba cái đuôi lửa bùng sáng, soi lối qua đầm lầy, tìm kiếm dấu vết linh thạch hoặc yêu thú khác.

Đại nhận viên đá, nắm chặt, cảm nhận linh khí yếu ớt chảy vào Decadriver. Cậu im lặng, mắt nhìn A Miêu, lòng thầm cảm ơn sự phối hợp ăn ý vừa rồi. Trận chiến với Cóc Độc không dễ, nhưng họ đã làm được – không lời thừa thãi, chỉ hành động. Cậu biết, con đường phía trước còn dài, và Cự Hùng vẫn chờ đâu đó trong rừng sâu.

Trần Đại ngồi trên mỏm đất khô giữa đầm lầy phía đông, hơi thở vẫn còn dốc sau trận chiến căng thẳng với Cóc Độc. Xác con yêu thú nằm bất động cách đó vài mét, đầu đứt lìa chìm trong nước đục, máu đen loang ra hòa lẫn với bùn lầy, tạo thành một mùi tanh nồng khó chịu. Áo thun của cậu ướt sũng mồ hôi và bùn, quần jeans rách thêm vài lỗ ở đầu gối, nhưng cậu không để tâm. Decadriver đeo trên hông rung nhẹ, linh khí từ Cóc Độc dần được hút vào, chảy qua cơ thể cậu, làm cảm giác tê dại ở tay trái và chân trái từ từ tan đi, dù vẫn còn hơi run. Ride Booker nằm cạnh, lưỡi kiếm đỏ-đen lấm lem máu khô, im lặng như chờ đợi thử thách tiếp theo.

A Miêu ngồi cách cậu vài bước, dựa lưng vào một gốc cây gầy guộc mọc giữa đầm lầy, ba cái đuôi lửa dịu lại thành ánh sáng đỏ nhạt, khẽ đung đưa để tiết kiệm sức. Cô kiểm tra chân trái – vết cắn từ Chuột Tinh hôm trước đã lành hẳn nhờ linh khí tự nhiên của yêu tinh, nhưng trận chiến vừa rồi khiến cô mệt mỏi, hơi thở còn hơi gấp. Cô nhìn Đại, giọng trầm: “Ngươi hồi phục được bao nhiêu? Độc của Cóc Độc không nhẹ đâu.”

Đại nắm chặt viên linh thạch nhỏ A Miêu đưa, cảm nhận dòng linh khí yếu ớt chảy vào Decadriver, giúp tay trái và chân trái bớt tê hơn. Cậu gật đầu, không nói nhiều: “Đủ để đi tiếp. Còn cô?” Cậu liếc sang, mắt quan sát cô từ đầu đến chân, đảm bảo cô không giấu v·ết t·hương nào.

A Miêu hừ nhẹ, đứng dậy, ba cái đuôi lửa bùng sáng trở lại, dù không mạnh như lúc chiến đấu. “Ta ổn. Nghỉ thêm chút rồi đi. Đầm lầy này chưa hết yêu thú đâu.” Cô bước tới gần xác Cóc Độc, cúi xuống kiểm tra, tay sờ vào lớp da xám xanh cháy xém, như muốn tìm thêm dấu vết linh thạch hay linh khí sót lại.

Đại gật đầu, đứng lên, dù chân trái vẫn hơi run. Cậu nhặt Ride Booker, móc lại bên hông trái, mắt quét qua đầm lầy. Không khí ẩm ướt và tanh nồng bao quanh, tiếng côn trùng kêu rả rích xen lẫn tiếng nước chảy róc rách từ xa. Cậu cảm nhận được sự yên tĩnh giả tạo – giống như trước khi Cá Sấu Tinh và Cóc Độc xuất hiện. Nhưng giờ, cậu cần nghỉ, và A Miêu cũng vậy. “Tìm chỗ khô hơn chút đi,” cậu nói, giọng trầm. “Ăn gì đó rồi tính tiếp.”

A Miêu gật đầu, quay lại, chỉ tay về phía một mỏm đất cao hơn gần đó, cách vài chục mét, nơi cây cối mọc dày hơn và có bóng râm. “Ở kia. Đất khô, ít bùn.” Cô bước lên trước, ba cái đuôi lửa soi lối qua đám cỏ nổi và nước đục, cẩn thận tránh những gợn sóng bất thường. Đại theo sau, tay phải luôn đặt gần Decadriver, sẵn sàng biến thân nếu có gì đó lao ra từ dưới nước.

Họ đến mỏm đất cao, mặt đất khô ráo hơn, phủ đầy rêu xanh và vài bụi cây thấp. Đại ngồi xuống một tảng đá phẳng, đặt Ride Booker bên cạnh, tay trái xoa nhẹ để kiểm tra cảm giác. Tê dại đã giảm gần hết, nhưng cậu biết độc của Cóc Độc vẫn còn ảnh hưởng, cần thời gian để hồi phục hoàn toàn. A Miêu đứng gần, mắt quan sát xung quanh, ba cái đuôi lửa khẽ động, ánh sáng đỏ rực chiếu lên những tán cây, soi rõ vài chùm quả dại màu tím mọc lơ lửng trên cành.

“Quả kia ăn được không?” Đại hỏi, mắt nhìn lên những chùm quả nhỏ, to bằng ngón tay, lấp lánh dưới ánh nắng yếu ớt xuyên qua tán lá.

A Miêu bước tới, vung một sợi lửa từ đuôi, nhẹ nhàng cuốn lấy một quả, kéo xuống tay. Cô ngửi thử, rồi cắn một miếng nhỏ, nhai chậm. Sau vài giây, cô gật đầu. “Ăn được. Không độc, còn có chút linh khí. Hái đi, bổ sung sức.” Cô đưa quả còn lại cho Đại, rồi tiếp tục dùng đuôi lửa hái thêm vài chùm khác.

Đại nhận quả, cắn một miếng. Vị chua nhẹ lan ra đầu lưỡi, kèm theo cảm giác mát lạnh kỳ lạ, như thể linh khí yếu ớt từ quả thấm vào cơ thể. Cậu gật đầu, đứng dậy, nhảy lên một cành cây thấp, tay phải hái thêm vài chùm, bỏ vào bọc lá mà dân làng Thỏ Tinh đã đưa. “Không ngon bằng phở, nhưng được,” cậu lẩm bẩm, giọng thấp, không đùa cợt như trước. Cậu ném một chùm cho A Miêu, rồi ngồi xuống ăn tiếp, tay trái dần cử động linh hoạt hơn.

A Miêu ngồi cạnh, ăn chậm rãi, ba cái đuôi lửa dịu lại, ánh sáng đỏ nhạt hắt lên khuôn mặt cô. Họ ăn trong im lặng, chỉ có tiếng nhai nhỏ và tiếng gió thổi qua đầm lầy. Đại nhìn cô, rồi nhìn xác Cóc Độc xa xa, lòng thầm tính toán. Trận chiến vừa rồi không dễ – lưỡi dài của Cóc Độc nhanh và mạnh, độc của nó làm cậu suýt không trụ nổi. Nhưng họ đã phối hợp tốt, không cần lời nói cũng hiểu ý nhau. Cậu biết, để đối đầu Cự Hùng, họ cần nhiều trận như vậy hơn nữa.

Sau khi ăn hết chùm quả, Đại lấy bọc lá từ thắt lưng, mở ra, uống một ngụm nước thảo dược mà dân làng Thỏ Tinh chuẩn bị. Nước mát lạnh trôi qua cổ họng, mang theo mùi cỏ khô quen thuộc, làm cậu tỉnh táo hơn. Cậu đưa bọc cho A Miêu, cô nhận lấy, uống vài ngụm, rồi trả lại. “Cảm giác sao?” cô hỏi, mắt liếc vết băng trên tay trái Đại.

“Đỡ hơn. Độc tan gần hết,” Đại đáp, giơ tay trái lên, nắm lại thành nắm đấm để kiểm tra. Cảm giác tê đã biến mất, chỉ còn chút nhức nhẹ. Cậu đứng dậy, vung tay vài cái, rồi nhặt Ride Booker. “Cô thì sao? Đủ sức đi tiếp chưa?”

A Miêu gật đầu, đứng lên, ba cái đuôi lửa bùng sáng trở lại, ánh sáng đỏ rực soi rõ mỏm đất. “Đủ. Nhưng đầm lầy này còn yêu thú. Ta chưa xong đâu.” Cô bước tới mép mỏm đất, mắt nhìn xuống mặt nước đục ngầu, nơi một gợn sóng nhỏ bất chợt lan ra từ đám cỏ nổi.

Đại gật đầu, bước tới cạnh cô, tay lật Ride Booker, chọn thẻ Attack Ride: Blast, cắm vào Decadriver. “Attack Ride: Blast!” Ride Booker chuyển sang chế độ s·ú·n·g, cậu giơ lên, nhắm vào đám cỏ, bóp cò. Ba phát đ·ạ·n năng lượng đỏ-đen bắn ra, trúng mặt nước, làm bùn và nước bắn tung tóe. Một tiếng “rào” vang lên, nhưng không có yêu thú nào lao ra – chỉ là vài con cá nhỏ hoảng loạn nhảy lên rồi chìm xuống.

“Thăm dò thôi,” Đại nói, hạ s·ú·n·g, mắt vẫn khóa chặt mặt nước. “Không có gì lớn, chắc tạm ổn.” Cậu quay lại A Miêu, giọng trầm: “Nghỉ thêm chút nữa, rồi đi tìm linh thạch. Đầm lầy này còn thứ ta cần.”

A Miêu gật đầu, ngồi xuống lại tảng đá, ba cái đuôi lửa dịu đi, ánh sáng đỏ nhạt hắt lên tán cây. “Tốt. Ta canh, ngươi nghỉ đi.” Cô giơ tay, một sợi lửa từ đuôi vung nhẹ, cuốn thêm một chùm quả dại, đưa cho Đại. Cậu nhận lấy, ngồi xuống, ăn chậm rãi, mắt nhìn ra đầm lầy.

Họ nghỉ trong im lặng, không khí đầm lầy dần trở lại yên tĩnh, chỉ còn tiếng côn trùng và tiếng nước chảy. Đại nhai quả dại, cảm nhận linh khí yếu ớt từ nó thấm vào cơ thể, bổ sung sức mạnh đã mất sau trận chiến. Cậu nhìn A Miêu, rồi nhìn Decadriver trên hông, lòng thầm tính toán. Cóc Độc là một bước tiến, nhưng chưa đủ. Cự Hùng còn mạnh hơn gấp trăm lần, và cậu cần nhiều linh khí hơn nữa – từ yêu thú, từ linh thạch, từ mọi thứ cậu có thể tìm thấy.

Sau một lúc, Đại đứng dậy, phủi tay, nhặt Ride Booker. “Đi thôi. Tìm linh thạch, rồi săn tiếp nếu có.” Cậu bước tới mép mỏm đất, mắt quét qua đầm lầy, tay sẵn sàng trên Decadriver. A Miêu đứng lên theo, ba cái đuôi lửa bùng sáng, soi lối qua bóng tối. “Được. Đi sâu hơn chút, ta cảm nhận linh khí ở phía tây đầm lầy,” cô nói, giọng chắc chắn.

Đại gật đầu, bước lên trước, chân dò dẫm trên đám cỏ nổi để tránh nước đục. A Miêu theo sau, ánh sáng từ đuôi lửa chiếu lên mặt nước, làm nổi bật những gợn sóng nhỏ. Họ di chuyển chậm rãi, cẩn thận, không nói gì, chỉ tập trung vào mục tiêu phía trước. Đại biết, mỗi bước đi là một bước tiến để đối đầu Cự Hùng, và cậu không thể dừng lại.

Khi họ đến một khu vực cây cối dày hơn, Đại dừng bước, tay giơ Ride Booker, lật thẻ Attack Ride: Blast lần nữa. Cậu bắn một phát đ·ạ·n đỏ-đen vào bụi cây phía trước, thăm dò. Bùn bắn lên, nhưng không có phản ứng. Cậu gật đầu với A Miêu, rồi tiếp tục đi, mắt sáng lên khi thấy một viên linh thạch nhỏ lấp lánh ánh xanh lẫn trong bùn. “Tìm được rồi,” cậu nói, giọng trầm, cúi xuống nhặt lên, đưa cho A Miêu.

Cô nhận lấy, gật đầu. “Tốt. Giữ nó, hồi phục thêm. Hành trình còn dài.” Đại nắm chặt viên đá, cảm nhận linh khí chảy vào Decadriver, mắt nhìn ra đầm lầy sâu thẳm phía trước. Tiếng gầm xa xôi của Cự Hùng vọng lại từ rừng sâu, như lời nhắc nhở rằng thử thách lớn nhất vẫn đang chờ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Đầm lầy và nọc độc