Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ta Sáng Tạo Chủng Tộc
Unknown
Chương 107: Máu Và Lửa (15)
Miquellin, dù trong lòng đầy phẫn nộ và sợ hãi, cố gắng giữ bình tĩnh.
Hắn biết rằng mọi hành động của mình lúc này đều có thể quyết định sự sống c·hết của bản thân và cả người Ngư Nhân cuối cùng kia.
Dabi tiến lại gần hơn, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Miquellin.
"Đáng lẽ ngươi nên gọi ta là ông ngoại" Hắn nói, giọng đầy mỉa mai và cay đắng.
"Nhưng giờ đây, ta chỉ thấy ngươi là một kẻ phản bội, một kẻ không đáng tin cậy"
Miquellin nắm chặt tay, cố gắng kìm nén cảm xúc. Hắn hiểu rằng mọi lời nói lúc này đều có thể trở thành vũ khí chống lại hắn.
"Thưa Hỏa Vương" Hắn nói, giọng run run nhưng kiên định: "Ta không có ý phản bội, chỉ mong muốn hòa bình và sự thấu hiểu giữa hai quốc gia"
Dabi cười lạnh, tiếng cười đầy mỉa mai và khinh thường.
"Hòa bình?" Hắn lặp lại, giọng đầy sự chế giễu.
"Ngươi nghĩ rằng có thể đến đây, mang theo vương miện giả và nói về hòa bình sao? Ngươi quá ngây thơ rồi, Miquellin, cháu của ta"
…
Trong đêm tối, một Ngư Nhân đẫm máu, thân thể tàn tạ, loạng choạng bước qua cánh cổng thành Triều Thần Quốc. Ánh trăng nhạt chiếu xuống, làm lộ rõ khuôn mặt đầy sợ hãi và kinh hoàng của hắn.
Hơi thở gấp gáp, từng bước chân run rẩy, hắn vừa chạy vừa hô to, giọng nói vang vọng trong đêm yên tĩnh: "Cần được báo tin gấp với Ngư Nhân Vương!"
Các binh lính canh gác kinh ngạc, lập tức tiến tới.
"Có chuyện gì đã xảy ra?" Một trong số họ hỏi, đôi mắt đầy lo lắng.
Ngư Nhân bị thương không trả lời ngay, chỉ tiếp tục chạy tới cung điện, máu nhỏ giọt trên đường đi.
"Phải báo với Ngư Nhân Vương! Khẩn cấp!" Hắn lặp lại, giọng nghẹn ngào.
Tin tức nhanh chóng lan truyền, các quan chức và binh lính tập trung trước đại sảnh.
Khi Ngư Nhân Vương Sơ Đại xuất hiện, không khí trở nên căng thẳng và nặng nề. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Ngư Nhân sống sót, chờ đợi lời giải thích.
"Ngươi đã trải qua chuyện gì?" Sơ Đại hỏi, giọng nói đầy uy quyền nhưng không giấu được sự lo lắng.
Ngư Nhân bị thương gục xuống, nước mắt tràn ra, hắn kể lại sự việc bằng giọng nghẹn ngào và đau đớn: "Chúng ta bị phục kích... Hỏa Vương Dabi đã g·i·ế·t hết mọi người... chỉ chừa mình ta để mang tin về... Hắn nói rằng Augele đã phản bội... Hắn còn nói rằng sẽ trừng phạt nhị hoàng tử Miquellin vì lừa dối”
Lời kể của hắn như lưỡi dao đâm vào tim mọi người có mặt. Cảnh tượng tàn khốc hiện ra trong trí tưởng tượng của từng người nghe. Tất cả đều hoang mang và kinh hoàng, không biết phải làm gì tiếp theo.
Ngư Nhân Vương Sơ Đại nắm chặt bàn tay, sự phẫn nộ và đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt.
"Chúng ta không thể để chuyện này trôi qua mà không làm gì" Hắn nói, giọng phẫn nộ.
"Phải bảo vệ đất nước, bảo vệ người dân của chúng ta. Hỏa Vương sẽ phải trả giá cho hành động tàn bạo này”
Ngư Nhân Vương luôn hiền hòa đã phẫn nộ khi đứa con của mình không rõ an nguy.
…
Augele đứng trước cửa sổ trong phòng riêng của mình, đôi mắt nhìn ra biển cả mênh mông.
Ánh trăng lấp lánh trên mặt nước như những giọt nước mắt long lanh, phản chiếu tâm trạng rối bời của nàng.
Những dòng suy nghĩ hỗn loạn không ngừng quấn lấy tâm trí nàng, tạo thành một mớ cảm xúc hối hận và đau đớn.
Nàng không thể ngừng tự trách mình. Đã quá tin tưởng vào Dabi, nàng đã đặt lòng tin vào người cha mà nàng từng ngưỡng mộ.
Nhưng giờ đây, những hành động tàn nhẫn của ông ta đã làm nàng thức tỉnh khỏi ảo tưởng. Từng lời nói của Dabi, từng hành động nhẫn tâm của ông ta, như lưỡi dao cắt sâu vào trái tim nàng.
"Ta đã làm gì thế này?" Augele thầm nghĩ, lòng tràn đầy hối hận.
"Miquellin, con ta... Ta đã đặt con vào nguy hiểm. Ta đã phản bội lòng tin của con"
Nước mắt chảy dài trên gò má, Augele cắn chặt môi, cố gắng không để tiếng khóc thoát ra.
Nàng không thể ngờ rằng Dabi, người nàng từng nghĩ là người cha mẫu mực, lại có thể nhẫn tâm đối xử với cháu ngoại của mình như vậy.
Hình ảnh Miquellin bị bắt đi, sự sợ hãi và bất lực hiện rõ trong đôi mắt của con trai, làm nàng càng thêm đau lòng.
"Ta phải làm gì bây giờ?" Nàng tự hỏi, đôi bàn tay nắm chặt lấy nhau trong nỗi tuyệt vọng.
"Làm sao để chuộc lại lỗi lầm của mình? Làm sao để cứu Miquellin?"
Augele biết rằng nàng không thể lùi bước. Nàng phải đối mặt với thực tế tàn khốc này và tìm cách cứu con trai.
Dù có phải đánh đổi tất cả, nàng cũng sẵn sàng làm bất cứ điều gì để bảo vệ Miquellin, để chuộc lại lỗi lầm đã gây ra.
…
Những người anh em của Miquellin tụ tập tại phòng chiến lược, bầu không khí căng thẳng và đầy phẫn nộ. Sơ Khai, Sơ Mông, Sơ Kiến, và Sơ Vãn đều hiện rõ sự lo lắng và tức giận trên gương mặt.
Sơ Khai, với tư cách là anh lớn, nắm chặt nắm đấm, đôi mắt sáng lên ngọn lửa căm phẫn.
"Miquellin bị Hỏa Vương Dabi bắt giữ, và hắn đã nhẫn tâm như vậy! Chúng ta không thể để hắn tiếp tục hành động ngang ngược như thế!"
Sơ Mông, vốn dĩ trầm tĩnh, giờ đây cũng không thể kiềm chế được cảm xúc.
"Đúng vậy! Chúng ta phải giải cứu Miquellin. Vĩnh Hằng Hỏa Quốc phải trả giá cho hành động này"
Sơ Kiến, với đôi mắt sáng rực, gật đầu đồng tình.
"Chúng ta không thể ngồi yên. Dabi đã vượt quá giới hạn. Hắn không chỉ bắt giữ Miquellin, mà còn g·i·ế·t hại những Ngư Nhân đi cùng anh ấy"
Sơ Vãn, mặc dù là em út, nhưng cũng không kém phần quyết tâm.
"Chúng ta phải hành động ngay lập tức! Chúng ta phải đưa quân tới Vĩnh Hằng Hỏa Quốc và bắt Dabi phải trả giá!"
…
Phía bên kia khu rừng, nơi núi lửa ngủ yên từ hàng trăm năm, không khí trở nên náo loạn bởi những tiếng vang ầm ầm.
Những Xích Lang Nhân, với cơ bắp cuồn cuộn và sức mạnh vượt trội, đang dồn toàn bộ lực lượng để thả những viên đá khổng lồ vào miệng núi lửa.
Mỗi viên đá rơi xuống tạo nên một tiếng động kinh hoàng, mặt đất rung chuyển và không khí nặng nề hơn.
Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn lửa từ lòng núi, những Xích Lang Nhân hiện lên như những chiến binh địa ngục, quyết tâm đánh thức con quái vật ngủ yên dưới lòng đất.
Dabi, đứng trên một tảng đá cao, quan sát toàn cảnh với ánh mắt lạnh lùng và đầy quyết tâm.
"Hãy đánh thức sức mạnh của núi lửa! Chúng ta sẽ khiến Triều Thần Quốc phải quỳ gối trước sức mạnh của Vĩnh Hằng Hỏa Quốc!" Hắn hét lớn, giọng nói vang vọng trong không gian hỗn loạn.
Ares đứng bên cạnh, nhìn chăm chú vào miệng núi lửa. Những dòng dung nham bắt đầu trào ra, sôi sục và bốc hơi nóng hừng hực.
"Nếu chúng ta đánh thức được ngọn núi lửa này, chúng ta sẽ có trong tay vũ khí hủy diệt mạnh mẽ nhất" Ares nói, giọng nói có phần kích động không thể chờ được.
Từng cơn chấn động tiếp tục lan ra khắp khu rừng, tạo nên một bức tranh hỗn loạn và đầy nguy hiểm.
Những Xích Lang Nhân không ngừng thả những viên đá khổng lồ, đẩy lòng núi lửa vào tình trạng không thể quay lại.
Sức mạnh thiên nhiên đang dần thức tỉnh, sẵn sàng phun trào và mang theo sự hủy diệt.
Dabi nhếch mép cười, ánh mắt sáng rực đầy tham vọng.
"Chúng ta sẽ dùng sức mạnh của thiên nhiên để hủy diệt Triều Thần Quốc. Ngư Nhân sẽ phải trả giá cho sự phản bội của bọn hắn"
Những lời của Dabi như lệnh truyền tới tất cả các chiến binh Xích Lang Nhân, bọn hắn đồng loạt hô vang, tiếp tục đẩy mạnh công việc đánh thức núi lửa.
Khi núi lửa bị đánh thức, dòng dung nham nóng chảy cuồn cuộn đổ xuống theo những cái máng sắt đã được công tượng chế tạo và lắp đặt tỉ mỉ.
Dòng nham thạch đỏ rực, sôi sục như máu nóng của đại địa, trườn bò trên các máng sắt uốn lượn, tạo nên một cảnh tượng hùng vĩ và đầy đe dọa.
Dabi đứng trên cao, mắt sáng lên vẻ kiêu hãnh và tham vọng khi nhìn dòng nham thạch chảy ra biển.
Hắn giơ cao cánh tay, gầm lên trong tiếng vang như sấm động: "Đã đến lúc mở ra con đường máu và lửa, các Xích Lang Nhân!"
Lời của hắn vang vọng khắp không gian, những Xích Lang Nhân xung quanh cũng hô vang đáp lại, tạo nên một bầu không khí hừng hực chiến ý.
Dòng dung nham cuồn cuộn trôi, chảy ra biển với sức nóng khủng khiếp, bốc lên những cột hơi nước khổng lồ.
Sức mạnh của thiên nhiên và luyện kim hòa quyện, mở ra một con đường đầy máu và lửa, sẵn sàng đốt cháy mọi kẻ thù trên đường đi của nó.