Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ta Sáng Tạo Chủng Tộc
Unknown
Chương 112: Nước Và Lửa (4)
Ares lao vào Lãng với tốc độ của một tia chớp.
Ngọn lửa từ những viên đá khổng lồ xung quanh bùng c·háy d·ữ d·ội, tạo thành những cột lửa rực rỡ.
Ares đôi mắt đỏ rực, nhảy qua ngọn lửa, thanh kiếm trong tay lấp lánh ánh lửa, sẵn sàng chém tới.
Lãng không hề chùn bước, hắn cũng lao tới, cây đinh ba sáng lấp lánh như một tia sáng trong đêm tối.
Khi Ares và Lãng va chạm, cả hai xuyên qua quả lửa, tạo ra một cảnh tượng kỳ vĩ, ngọn lửa bùng nổ thành những tia lửa nhỏ rơi xuống xung quanh.
Keng!
Hai chiến binh giao chiến trong biển lửa, tiếng kim loại va chạm vang lên như những tiếng sấm.
Ares tấn công với sức mạnh và sự tàn bạo của một con thú, từng đường kiếm của hắn nhanh như chớp, sắc bén và chí mạng.
Nhưng Lãng, với sự linh hoạt và tốc độ của dòng nước, né tránh và phản công một cách uyển chuyển.
Cả hai lao qua ngọn lửa, rồi xuyên qua những cột nước khổng lồ do Ngư Nhân tạo ra để bảo vệ vương quốc.
Khi bọn hắn xuyên qua nước, cột nước bùng nổ, tạo thành những cơn sóng nhỏ xung quanh.
Ares lao tới với một cú chém từ trên xuống, nhưng Lãng nhanh chóng xoay người né tránh, cây đinh ba trong tay hắn quét qua, nhắm vào sườn của Ares.
Ares lùi lại, nhưng một dòng nước từ cây đinh ba bắn ra, đâm trúng vào vai hắn, tạo ra một vết thương sâu.
Máu chảy xuống, nhưng Ares không dừng lại. Hắn cười khẩy, đôi mắt đỏ rực ánh lên sự tàn nhẫn.
“Ngươi nghĩ có thể đánh bại ta bằng sức mạnh ẻo lả đó sao?” Ares gầm lên, thanh kiếm của hắn bùng cháy với ngọn lửa mạnh mẽ hơn.
Rầm!
Hắn lao tới, vượt qua dòng nước, chém mạnh vào cây đinh ba của Lãng. Cả hai vũ khí va chạm, tạo ra một tiếng nổ vang dội.
Tiếng sóng vỗ vào bờ rền rĩ, hòa quyện với tiếng kim loại va chạm và tiếng gầm thét của hai chiến thần.
Cơn sóng khổng lồ do Lãng tạo ra vỡ nát, từng giọt nước lấp lánh như những viên ngọc bắn tung tóe trong không gian.
Chỉ thấy Ares, với cơ thể vạm vỡ và đôi mắt đỏ rực, từ trong bọt nước cả người bay ra, bị quăng mạnh vào bức tường đá của thành trì Triều Thần Quốc.
Ares va chạm với bức tường, tạo ra một tiếng động khủng khiếp. Lực va đập mạnh đến nỗi làm bức tường lõm một lỗ lớn, từng mảnh đá vụn rơi xuống, phủ bụi mù mịt. Cơ thể hắn chìm trong đau đớn, nhưng ánh mắt không hề lùi bước, vẫn cháy bỏng ý chí chiến đấu.
Ngay lúc đó, Lãng cưỡi trên ngọn sóng khổng lồ, lao tới như một vị thần biển cả. Ngọn sóng dưới chân hắn như một con rồng biển, uốn lượn và cuồn cuộn, đẩy hắn tiến về phía Ares với tốc độ thần tốc. Ánh sáng từ mặt trời phản chiếu trên nước, tạo ra một cảnh tượng lấp lánh, thần thánh.
Lãng không ngừng nghỉ, cây đinh ba trong tay hắn phát ra ánh sáng xanh mờ ảo, sẵn sàng kết liễu kẻ thù.
Mắt hắn sáng lên với quyết tâm không tha thứ. Mỗi bước chân trên ngọn sóng đều thể hiện sự uyển chuyển và mạnh mẽ, như một vũ công điêu luyện đang biểu diễn vũ điệu c·h·ế·t chóc.
“Ngươi sẽ không thoát được đâu, Ares!” Lãng gầm lên, tiếng hòa cùng tiếng sóng, vang vọng khắp chiến trường.
Ares cố gắng đứng dậy, thanh kiếm trong tay hắn lấp lánh ánh lửa, nhưng sự mệt mỏi và vết thương đã làm hắn chậm lại.
Hắn nhìn thấy Lãng đang lao tới, với ngọn sóng đằng sau như một cơn thác đổ. Mỗi giọt nước dường như chứa đựng sức mạnh của biển cả, sẵn sàng nhấn chìm bất cứ thứ gì trên đường đi.
Lãng đâm mạnh cây đinh ba về phía Ares. Ares cố gắng né tránh, nhưng tốc độ và sự uyển chuyển của Lãng khiến hắn không kịp phản ứng.
Đinh ba đâm trúng vai Ares, tạo ra một vết thương sâu, máu chảy ra nhuốm đỏ nước biển.
Ares gầm lên trong đau đớn và phẫn nộ, nhưng Lãng không để cho hắn có thời gian hồi phục.
Hắn tiếp tục lao tới, cây đinh ba như một vũ khí của thần linh, quét qua không khí với tốc độ và sức mạnh kinh hoàng.
Ngọn sóng đằng sau Lãng tràn tới, bao phủ lấy Ares, nhấn chìm hắn trong nước.
Lãng không ngừng tấn công, từng cú đâm, từng cú chém đều nhắm vào những điểm yếu trên cơ thể Ares.
Mỗi cú đánh đều mang theo sức mạnh của biển cả, dồn dập và không khoan nhượng.
…
Những viên đá lửa từ máy bắn đá của đội quân Xích Lang Nhân không ngừng được phóng tới, tạo ra những tiếng nổ vang rền và lửa cháy bùng lên khắp Triều Thần Quốc.
Khói đen cuồn cuộn bốc lên, lan tỏa khắp bầu trời, che khuất ánh sáng mặt trời.
Tir dẫn Hải Âu đôi mắt đầy vẻ lo lắng, len lỏi giữa các tòa nhà đổ nát và những mảnh vỡ.
Tiếng thét gào và tiếng gầm rú của chiến trận bao phủ xung quanh bọn hắn, nhưng Tir vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cố gắng tìm đường trốn tránh khỏi cuộc tàn sát.
“Đi theo ta, Hải Âu, chúng ta phải tìm nơi an toàn!” Tir nói, cố trấn an nàng.
Hải Âu gật đầu, nắm chặt tay Tir. Cả hai chạy qua những con phố đổ nát, tránh né những mảnh vỡ và lửa cháy.
Mỗi khi một viên đá lửa rơi xuống, mặt đất rung chuyển như muốn sụp đổ dưới chân bọn hắn.
Tir không ngừng tìm kiếm một nơi ẩn náu an toàn, trong khi Hải Âu cố gắng không để nỗi sợ hãi chế ngự.
“Chúng ta phải ra khỏi đây trước khi mọi thứ sụp đổ hoàn toàn!” Tir nói, dẫn Hải Âu vào một con hẻm nhỏ, tránh xa tầm mắt của đội quân Xích Lang Nhân.
Hải Âu thở dốc, cố gắng theo kịp bước chân của Tir.
“Tir, chúng ta có thể làm gì để cứu mọi người? Chúng ta không thể cứ chạy trốn mãi được”
Tir dừng lại, quay lại nhìn Hải Âu. “Ta biết, Hải Âu. Nhưng lúc này, chúng ta cần phải sống sót. Chỉ khi sống sót, chúng ta mới có cơ hội giúp đỡ mọi người”
“Chúng ta sắp tới rồi, Hải Âu. Hãy cố gắng thêm chút nữa” Tir động viên.
…
Lúc này, những tia sáng lấp lánh màu vàng bắt đầu tỏa ra từ từng người dân của Triều Thần Quốc, như những đốm sáng nhỏ, tinh khiết và đầy hy vọng.
Những tia sáng ấy bay lên, lượn quanh rồi tập trung về phía Sơ Đại, tạo nên một quầng sáng rực rỡ xung quanh hắn.
Như được tiếp thêm sức mạnh từ lòng tin và hy vọng của tất cả mọi người, ánh sáng ngày càng mạnh mẽ, rực rỡ hơn bao giờ hết.
Sơ Đại đứng đó, đôi mắt sáng ngời. Hắn cảm nhận được từng tia hy vọng, từng hơi thở và lời cầu nguyện của người dân đang gửi gắm vào hắn.
Ánh sáng màu vàng từ khắp nơi tụ lại, xoay quanh hắn, như hàng ngàn ngôi sao hợp nhất thành một.
Bằng một động tác uy nghiêm, Sơ Đại giơ cao cây đinh ba, và từ hai tay hắn, ánh sáng ngưng tụ thành hai bàn tay khổng lồ trên bầu trời.
Những bàn tay ấy không chỉ mang theo sức mạnh của biển cả, mà còn chứa đựng lòng tin và tinh thần của toàn bộ Triều Thần Quốc. Mỗi ngón tay lấp lánh như được làm từ ánh sáng tinh khiết nhất, chói lọi và kiên định.
Hắn nhìn lên bầu trời, giọng nói vang vọng, mạnh mẽ và đầy uy lực: "Hy vọng cũng bao gồm hương hỏa chi lực. Ta chính là toàn bộ Triều Thần Quốc"
Lời nói của hắn như một lời tuyên bố của một vị vua bảo vệ chủng tộc. Hai bàn tay ánh sáng khổng lồ trên bầu trời chuyển động, như một biểu tượng của sức mạnh vô biên và quyền lực tuyệt đối.
Những tia sáng từ người dân vẫn không ngừng bay về phía Sơ Đại, làm cho hai bàn tay ánh sáng ngày càng rực rỡ và mạnh mẽ hơn.
Cơn sóng lớn phía dưới như được tiếp thêm sức mạnh, cuồn cuộn và dữ dội hơn, sẵn sàng cuốn trôi mọi thứ cản đường.