Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ta Sáng Tạo Chủng Tộc
Unknown
Chương 113: Nước Và Lửa (5)
“Hai bàn tay khổng lồ che khuất bầu trời? Đó là cái gì?”
“Tướng quân, ngài nhìn lên trên bầu trời!”
Khi những tia sáng vàng lấp lánh bắt đầu tụ lại quanh Sơ Đại, đội quân Xích Lang Nhân không khỏi bàng hoàng.
Trước mắt bọn hắn, một cảnh tượng chưa từng thấy đang diễn ra. Sự mạnh mẽ và hoành tráng của những bàn tay khổng lồ ánh sáng trên bầu trời khiến bọn hắn cảm nhận được sức mạnh kinh khủng đang dần hiện diện.
Những kẻ chiến binh hung bạo, từng tự tin vào sức mạnh và lòng can đảm của mình, giờ đây lại thấy mình nhỏ bé và yếu đuối trước sự kỳ vĩ này.
Bọn hắn cảm nhận được nỗi sợ hãi dần bao trùm, một nỗi sợ mà bọn hắn chưa bao giờ phải đối mặt, như thể cả bầu trời đang đe dọa sẽ nuốt chửng họ.
Một số chiến binh Xích Lang lùi lại, ánh mắt hoảng loạn, không dám tiến thêm bước nào. Những tiếng gầm gừ, tiếng la hét lẫn trong gió, hòa lẫn với tiếng sóng vỗ mạnh mẽ.
Bọn hắn bắt đầu cảm thấy rằng trận chiến này không chỉ là về sức mạnh cơ bắp hay v·ũ k·hí, mà còn là một cuộc đối đầu của ý chí và niềm tin. Và trong khoảnh khắc đó, bọn hắn cảm nhận được rằng mình đang thua.
Ngược lại, các Ngư Nhân đứng dưới ánh sáng rực rỡ của Sơ Đại, lòng tràn ngập niềm vui và sự tôn kính.
Bọn hắn nhìn thấy vị vua của mình, người đã được ban phước bởi sức mạnh của toàn bộ chủng tộc, đứng đó như một ngọn hải đăng dẫn đường.
Mỗi tia sáng bay về phía Sơ Đại, bọn hắn cảm thấy niềm hy vọng được thắp lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
“Ngư Nhân Vương!”
Những tiếng reo hò, những tiếng gọi tên vị vua của bọn hắn vang lên khắp nơi. Nước mắt lăn dài trên gương mặt của nhiều người, không phải vì đau khổ mà vì hạnh phúc và niềm tin tuyệt đối.
Trong bầu không khí rực rỡ của ánh sáng vàng, hai bàn tay khổng lồ trên bầu trời, sự hoảng sợ của Xích Lang và niềm vui mừng của Ngư Nhân tạo nên một tương phản mạnh mẽ.
Dabi ngẩng đầu nhìn hai bàn tay khổng lồ lấp lánh ánh sáng vàng trên bầu trời, ánh mắt sắc lạnh của hắn không hề chứa đựng chút hoảng sợ nào.
Hắn biết rõ rằng sức mạnh của mình dù có đáng gờm đến đâu, so với quyền năng thần thánh đang hiển hiện trước mắt, cũng chỉ là hạt cát nhỏ bé giữa biển cả bao la.
Nhưng thay vì lùi bước, một tiếng cười điên cuồng bỗng vang lên từ sâu thẳm trong lồng ngực hắn.
Tiếng cười của Dabi không chỉ là tiếng cười của sự thách thức, mà còn là tiếng cười của sự điên cuồng và khát vọng vô biên.
“Ha ha ha! Sức mạnh của các ngươi thật đáng khâm phục, nhưng ta chưa bao giờ biết sợ!” Hắn hét lớn, giọng nói vang vọng khắp chiến trường, như muốn tuyên chiến với cả trời đất.
Hai bàn tay khổng lồ bằng ánh sáng từ từ hạ xuống từ bầu trời, tạo ra một c·ơn l·ốc x·oáy cuốn phăng mọi thứ trên đường đi của nó.
Vù!
Cả chiến trường rung chuyển, không ai có thể đứng vững trước sức mạnh vĩ đại đó. Cây cối, đất đá, và cả binh lính Xích Lang Nhân đều bị cuốn bay, không một sức mạnh nào có thể chống lại.
Baldum, dù là một chiến binh dũng mãnh và to lớn như cỗ xe tăng, cũng không thể chống cự. Hắn bị cuốn lên không trung, như một con búp bê vô hồn trong cơn bão kinh hoàng.
“Ngư Nhân Vương hắn quá đáng sợ!”
Đôi mắt đỏ rực của hắn hiện lên sự kinh ngạc và bất lực khi hắn bị ném tung lên cao, trước khi bị lốc xoáy hất văng xa ra ngoài chiến trường.
Khi hai bàn tay chạm xuống mặt đất, mọi thứ dường như lún xuống, mặt đất nứt nẻ và sụp đổ dưới sức nặng khổng lồ.
Một cơn chấn động lan tỏa, làm rung chuyển cả Triều Thần Quốc. Bầu không khí đầy hỗn loạn và khói bụi, tiếng gào thét của các Xích Lang Nhân bị nuốt chửng bởi tiếng gầm rú của thiên nhiên.
Ngư Nhân, chứng kiến cảnh tượng thần thánh này, cảm thấy lòng mình dâng lên sự tôn kính và niềm vui sướng tột độ.
Ánh mắt bọn hắn lấp lánh, như được tiếp thêm sức mạnh bởi uy nghiêm của Ngư Nhân Vương.
Dabi với đôi mắt đầy sự điên cuồng, không chút do dự lao lên chiếc máy bắn đá.
Hắn ra lệnh cho công tượng chỉnh mục tiêu, rồi tự mình bước lên chiếc bàn đỡ của máy. Công tượng nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc, nhưng không dám trái lệnh.
"Kéo căng dây!" Dabi ra lệnh, giọng hắn vang lên như tiếng sấm giữa chiến trường. Những công tượng làm việc nhanh nhẹn, kéo căng dây và chuẩn b·ị b·ắn.
Khi máy bắn đá đạt tới giới hạn căng, Dabi hét lớn, "Bắn!"
Chiếc máy bắn đá rền rĩ, và Dabi lao v·út lên không trung, như một mũi tên sống động bắn thẳng về phía Sơ Đại. Cả chiến trường nín thở, nhìn theo bóng dáng hắn bay qua bầu trời.
Giữa không trung, ánh mắt Dabi sáng lên, điên cuồng nhưng kiên định.
Hắn rút ra hai thanh kiếm từ sau lưng, ánh thép lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời.
"Sơ Đại, ta đến đây!" Hắn gằn giọng, cười lạnh lùng.
Sơ Đại, đứng giữa hai bàn tay khổng lồ của mình, cảm nhận được sự t·ấn c·ông.
Hắn nhìn lên, thấy Dabi như một bóng ma đen tối lao về phía mình. Ánh mắt Sơ Đại chợt lóe lên tia lạnh lùng.
Dabi với tốc độ kinh hoàng, thanh kiếm trong tay hắn như hai tia sét, lao tới Sơ Đại.
Trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại. Hai kẻ đứng đầu của hai chủng tộc, đối đầu nhìn thẳng vào mắt nhau, sự sống và c·ái c·hết chỉ cách nhau một hơi thở.
Hai thanh kiếm lửa của Dabi, rực sáng như những ngọn đuốc trong đêm tối, lao tới chém mạnh vào Sơ Đại.
Tiếng v·a c·hạm vang lên như sấm động, nhưng dòng nước lạnh lẽo từ hư không hội tụ, kiên cường không chịu khuất phục. Ngọn lửa từ thanh kiếm của Dabi bị dòng nước bao phủ, không thể tiến lên thêm một bước.
Dabi gầm lên trong sự phẫn nộ, nhưng đôi mắt hắn vẫn tràn đầy kiên định và không hề có ý định lùi bước. Ngọn lửa trên kiếm hắn bừng bừng cháy, nhưng vẫn không thể xuyên qua bàn tay nước.
Sơ Đại đứng đó, trong vầng hào quang của ánh sáng vàng rực, nhìn xuống Dabi bằng ánh mắt cao cao tại thượng.
Đôi mắt Sơ Đại như hai viên ngọc sáng rực giữa đêm đen, không chút giao động. Hắn thấy rõ sự quyết tâm và điên cuồng trong mắt Dabi, nhưng cũng biết rằng sức mạnh của mình vượt xa đối phương.
"Dabi" Sơ Đại nói, giọng hắn trầm ấm nhưng đầy uy lực.
"Ngươi thực sự nghĩ rằng sức mạnh của ngươi có thể đọ lại sức mạnh của biển cả và lòng trung thành của người dân Ngư Nhân sao?"
Dabi không đáp lời, chỉ gầm lên một tiếng đầy thách thức, đôi mắt hắn không rời khỏi Sơ Đại.
Nhưng sức mạnh từ bức tường nước của Sơ Đại vẫn kiên định, như một bức tường không thể xuyên phá.
Ngọn lửa trên thanh kiếm của Dabi dần dần bị dập tắt, sức mạnh của hắn như bị hút cạn trong dòng nước mạnh mẽ.
Những mũi tên vàng, được tạo ra từ ánh sáng của hy vọng, lần lượt hiện ra quanh Sơ Đại, lấp lánh như sao trời.
Chúng bay lên, xuyên qua không gian, nhắm thẳng vào Dabi. Ánh sáng từ những mũi tên phản chiếu trên gương mặt kiên cường của hắn, nhưng không thể che giấu sự hoảng sợ dần hiện lên trong ánh mắt.
Mỗi mũi tên bắn ra mang theo một nguồn sức mạnh khổng lồ, xuyên qua lớp giáp dày cộp và v·ũ k·hí của Dabi.
Những tia sáng vàng rực rỡ bao phủ thân thể hắn, khiến Dabi cảm nhận rõ rệt sự đau đớn tột cùng. Mỗi mũi tên như một lời nhắc nhở về sức mạnh đoàn kết và lòng trung thành của Triều Thần Quốc.
“Ta sẽ g·iết c·hết tất cả các ngươi!”
Dabi gầm lên, tiếng gầm đầy phẫn nộ và đau đớn vang vọng khắp chiến trường.
Hắn cố gắng đứng vững, nhưng từng mũi tên tiếp tục lao tới, không ngừng nghỉ. Mỗi mũi tên đều mang theo sức mạnh và niềm hy vọng của toàn bộ Ngư Nhân, không gì có thể cản trở chúng.
Sơ Đại đứng đó, ánh mắt không chút nao núng, quan sát từng mũi tên bắn trúng Dabi. Đôi tay khổng lồ bằng ánh sáng của hắn vẫn giữ nguyên, bảo vệ và dẫn dắt sức mạnh của ánh sáng hy vọng.