Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ta Sáng Tạo Chủng Tộc
Unknown
Chương 116: Triều Thần Quốc Kết Thúc
Toàn quân Ngư Nhân, nghe theo lệnh của Lãng, bắt đầu rút lui. Trên khắp chiến trường, các chiến binh Ngư Nhân vội vã thu dọn những v·ũ k·hí còn lại và tìm kiếm những đồng đội còn sống sót.
Trong tiếng gầm thét của lửa và nước, họ di chuyển nhanh chóng về phía bờ biển, nơi con tàu Ngư Tiên khổng lồ đang chờ đợi.
Ngư Tiên là niềm tự hào của Triều Thần Quốc, một con tàu khổng lồ có thể chứa hàng ngàn người.
Con tàu đứng sừng sững trên mặt biển, như một pháo đài nổi, sẵn sàng đưa dân chúng Ngư Nhân ra khỏi vùng đất đang bị tàn phá.
Lãng, dẫn đầu đoàn quân, quay đầu nhìn lại thành phố của mình một lần cuối.
Ánh mắt hắn tràn ngập đau đớn và tiếc nuối.
"Mọi người, nhanh lên!" Hắn hô to, giọng nói mạnh mẽ vang vọng.
"Chúng ta phải rời khỏi đây trước khi kẻ thù t·ấn c·ông thêm lần nữa!"
Các Ngư Nhân, từng người một, leo lên boong tàu Ngư Tiên. Bọn hắn cố gắng giữ bình tĩnh và trật tự, dù lòng ngập tràn nỗi đau và tiếc nuối.
Tiếng thở dốc, tiếng khóc của những người mất đi người thân, hòa lẫn với tiếng sóng biển, tạo nên một bản hòa ca bi thương.
Trên boong tàu, Sơ Đại, đứng giữa đám đông, ánh mắt hắn nhìn xa xăm về phía chân trời.
"Ngư Tiên, hãy dẫn chúng ta đến vùng đất mới, nơi chúng ta có thể hồi phục và mạnh mẽ hơn” Hắn thầm nói, như lời nguyện cầu với biển cả.
Lãng nắm chặt tay bốn anh em Sơ Khai, lần lượt kéo bọn hắn lên thuyền. Ánh mắt hắn lướt qua những khuôn mặt non nớt, cảm nhận nỗi đau và sự mất mát tràn ngập trong lòng.
“Chúng ta phải rời đi ngay bây giờ” Lãng nói, giọng chắc chắn nhưng chứa đựng sự mềm mỏng hiếm hoi.
“Triều Thần Quốc đã không còn an toàn nữa. Trên con tàu Ngư Tiên, chúng ta sẽ tìm đến một nơi an toàn để tái lập lại vương quốc”
Sơ Khai, đôi mắt ngấn lệ, hỏi: “Nhưng còn Miquellin thì sao? Chúng ta không thể bỏ lại hắn”
Lãng siết chặt tay, ánh mắt trở nên kiên định.
“Chúng ta không có lựa chọn khác. Dabi và đội quân Xích Lang Nhân đã quá mạnh. Nếu chúng ta ở lại, chỉ có c·ái c·hết đang chờ đợi. Hãy tin tưởng ta, chúng ta sẽ trở lại cứu hắn, nhưng không phải lúc này”
Ngọc Vũ và Hải Phong từ phía sau đến gần, hỗ trợ Lãng đưa bốn anh em lên thuyền. Cả ba người đều hiểu rõ rằng quyết định này khó khăn như thế nào, nhưng họ biết rằng để bảo vệ tương lai của Ngư Nhân, họ phải chấp nhận rời bỏ quê hương.
Nhìn Triều Thần Quốc ngày một xa, lòng các Ngư Nhân trĩu nặng một nỗi đau không thể diễn tả bằng lời.
Bọn hắn biết rằng bọn hắn đã mất đi cố thổ, nơi họ sinh ra và lớn lên, nơi những kỷ niệm đẹp nhất của đời họ được khắc sâu.
Những ngọn sóng biển vỗ vào mạn thuyền như tiếng thở dài buồn bã, hòa cùng tiếng nức nở của những trái tim tan vỡ.
Lãng đứng ở mũi thuyền, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía vương quốc xa dần. Những ngọn tháp, những cung điện tráng lệ, những khu rừng xanh ngát giờ chỉ còn là hình bóng mờ nhạt trên đường chân trời.
Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm nhận được sự mất mát sâu sắc của một người lãnh đạo, một người con của quê hương.
Ngọc Vũ bước đến bên cạnh Lãng, khẽ đặt tay lên vai hắn.
"Chúng ta sẽ trở lại" Hắn nói, giọng đầy quyết tâm.
"Chúng ta sẽ xây dựng lại vương quốc của mình, mạnh mẽ hơn bao giờ hết"
Hải Phong đứng lặng lẽ ở phía sau, đôi mắt sáng lên trong ánh nắng hoàng hôn.
"Đúng vậy" Hắn nói thêm.
"Triều Thần Quốc không chỉ là một vùng đất, mà còn là tinh thần, là ý chí không bao giờ khuất phục của chúng ta"
Khi cánh buồm của Ngư Tiên căng lên trong gió biển, con tàu từ từ rời bến, hướng về phía chân trời xa xăm. Lãng nhìn lại Triều Thần Quốc lần cuối, trái tim nặng trĩu. Hắn hứa thầm với bản thân, và với tất cả những người đã hy sinh, rằng hắn sẽ trở lại, mạnh mẽ hơn, và đem lại hòa bình cho chủng tộc của mình.
Tiếng sóng biển vỗ vào mạn thuyền, hòa lẫn với những giọt nước mắt của các Ngư Nhân. Triều Thần Quốc dần khuất xa, nhưng trong lòng mỗi người, ngọn lửa hy vọng vẫn bùng cháy mãnh liệt, không bao giờ tắt.
…
Ares, với ánh mắt rực lửa, hét lớn: "Truy sát chúng! Đừng để một tên nào sống sót!"
Các Xích Lang Nhân nghe thấy lệnh, gầm lên vang dội, sẵn sàng lao vào cuộc truy đuổi không ngừng nghỉ. Nhưng ngay khi họ chuẩn bị hành động, Dabi giơ tay ngăn lại.
"Khoan đã!" Dabi ra lệnh, giọng nói đầy quyền uy. "Con hươu bị đuổi vào đường cùng sẽ bộc phát sức mạnh không tưởng. Chúng ta không thể mạo hiểm truy đuổi bọn chúng ngay bây giờ"
Ares quay lại, ánh mắt đầy thắc mắc và tức giận.
"Nhưng chúng ta có cơ hội tiêu diệt chúng hoàn toàn ngay lúc này! Tại sao lại ngừng lại?"
Dabi giữ bình tĩnh, nhưng sâu thẳm bên trong, hắn đang cố gắng che giấu sự mệt mỏi và đau đớn. Trận chiến vừa qua đã bào mòn sức lực của hắn, và viên ngọc màu xanh thay thế cho trái tim không thể hoàn toàn bù đắp.
"Ares, ngươi không hiểu. Nếu chúng ta ép buộc chúng vào đường cùng, bọn chúng sẽ liều mạng chống trả. Chúng ta đã chịu tổn thất nặng nề. Hãy để chúng rút lui và chúng ta sẽ củng cố lại lực lượng trước khi t·ấn c·ông tiếp"
Ares nhíu mày, nhưng nhìn thấy sự quyết đoán trong mắt Dabi, hắn không thể không nghe theo.
"Được rồi, chúng ta sẽ tạm thời dừng lại. Nhưng đừng nghĩ rằng ta sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện này"
Dabi gật đầu, cảm nhận sự căng thẳng trong cơ thể mình.
"Đừng lo, Ares. Ta hiểu rõ hơn ai hết rằng chúng ta cần phải kết thúc chuyện này sớm nhất có thể. Nhưng bây giờ, chúng ta cần thời gian để hồi phục"
Dabi cảnh giác với Ares, hắn biết rằng Ares đã bắt đầu sinh ra cảm giác muốn lật đổ hắn.
….
Miquellin đứng lặng giữa biển người đang rút lui, đôi mắt dâng lên hận thù mãnh liệt. Hắn không trốn đi cùng với các Ngư Nhân, mà quay lại nhìn về phía Triều Thần Quốc lần cuối.
Hình ảnh mẹ hắn, Augele, ngã gục trong vũng máu hiện rõ trong tâm trí, khiến trái tim hắn như bị xé rách.
Hắn lặng người hồi lâu, nỗi đau mất mẹ khiến hắn cảm thấy cô độc và trống rỗng. Hơi thở trở nên nặng nề, nhưng trong ánh mắt hắn bừng lên một ngọn lửa căm hờn.
"Mẹ, con thề sẽ báo thù cho mẹ" Miquellin thì thầm với chính mình, lời thề như một lưỡi kiếm sắc bén cắt ngang không gian.
Không một lời từ biệt, hắn quay lưng lại với những người thân yêu đang rời bỏ quê hương, bước ngược về phía Vĩnh Hằng Hỏa Quốc.
Những bước chân của hắn nặng nề nhưng đầy quyết tâm, mang theo nỗi căm hận sâu sắc và khát khao trả thù.
Miquellin biết rằng con đường phía trước sẽ đầy gian nan, nhưng hắn không sợ hãi. Mỗi bước chân hắn đều mang theo hình ảnh của mẹ, là động lực để hắn tiếp tục tiến lên.
Hắn sẽ trở lại Vĩnh Hằng Hỏa Quốc, nơi đã c·ướp đi người mẹ yêu dấu của hắn, và hắn sẽ không dừng lại cho đến khi đã báo thù.
Ánh mặt trời lặn dần phía chân trời, phủ bóng tối lên cảnh vật. Nhưng trong đôi mắt của Miquellin, ánh sáng của quyết tâm và hận thù vẫn rực rỡ, soi đường cho hành trình trở về Vĩnh Hằng Hỏa Quốc, nơi hắn sẽ đối mặt với Dabi và toàn bộ quân đoàn Xích Lang Nhân.
….
Vài ngày sau khi lũ T01 và Ảo Thuật Gia, Big Gun rời đi.
Linh Chi bước tới, tay nàng khẽ vẫy, tạo ra những khối băng sắc bén trong không trung. Khối băng lấp lánh dưới ánh nắng, phản chiếu ánh sáng như những viên kim cương. Khán giả trầm trồ trước khả năng điều khiển băng của nàng, một năng lực không phải ai cũng có thể sở hữu.
"Băng Điêu!" Linh Chi hét lên, vung tay về phía Trần Ý. Những khối băng lao tới, như những mũi tên băng sắc bén, hướng thẳng về phía hắn.
Trần Ý cảm nhận được luồng khí lạnh từ những khối băng đang tới gần. Trong khoảnh khắc đó, hắn nhận ra sự nguy hiểm từ đối thủ của mình.
Linh Chi không chỉ là một võ sĩ, mà còn là một người có siêu năng điều khiển băng mạnh mẽ.
"Đủ rồi!" Trần Ý đột ngột hét lên, giọng đầy quyết đoán.
"Ta đầu hàng!"
Khán giả lặng người, sửng sốt trước quyết định bất ngờ của Trần Ý. Không ai ngờ rằng hắn lại tuyên bố đầu hàng ngay từ đầu trận đấu. Những tiếng xì xào, bàn tán bắt đầu vang lên khắp khán đài.
Quán chủ Đấu Thần Môn và Giáp Rồng cũng ngạc nhiên không kém. Họ nhìn nhau, cố gắng hiểu lý do đằng sau quyết định này.
Linh Chi, với đôi mắt sắc bén, nhìn Trần Ý, cố gắng tìm hiểu xem tại sao hắn lại đầu hàng.
"Trần Ý, tại sao ngươi lại làm vậy?" Nàng hỏi, giọng đầy nghi hoặc.
Trần Ý, vẫn đứng vững vàng, đáp lại: "Linh Chi, ngươi là một đối thủ mạnh mẽ. Ta thừa nhận hiện tại không thể đánh lại ngươi, vả lại từ ban đầu mục đích tham gia tỉ võ của ta đã đạt được. Ta không muốn phí sức và thời gian vào trận đấu này khi còn nhiều việc quan trọng hơn cần làm"
Linh Chi im lặng.
Trông thấy nàng không hài lòng với đáp án này, hắn vội vàng nói thêm.
“Sau cuộc t·ấn c·ông của lũ quái vật, ta nhận ra rằng việc chiến đấu với nhau lúc này không quan trọng bằng việc chúng ta hợp lực để đối phó với những mối đe dọa lớn hơn”