Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ta Sáng Tạo Chủng Tộc
Unknown
Chương 117: Rùa Ước Nguyện
Linh Chi lặng lẽ gật đầu, hiểu được tầm quan trọng của lời nói và hành động của Trần Ý. Nàng cũng cảm nhận được sự trưởng thành và tầm nhìn xa của hắn.
"Ta hiểu rồi, Trần Ý. Ngươi thật sự là một người đáng kính nể" Linh Chi nói, giọng đầy tôn trọng.
Khán giả dần hiểu ra lý do và bắt đầu chấp nhận quyết định của Trần Ý. Tiếng vỗ tay bắt đầu vang lên, dần trở nên mạnh mẽ hơn, thể hiện sự tôn trọng và ủng hộ đối với quyết định của hắn.
Quán chủ Đấu Thần Môn tiến lên sân đấu, giọng trầm ấm: "Trần Ý, ngươi đã cho chúng ta thấy rằng đôi khi, việc từ bỏ một trận đấu nhỏ để giành chiến thắng trong cuộc chiến lớn hơn là điều cần thiết. Ta cảm ơn ngươi vì sự trưởng thành và tầm nhìn xa của ngươi"
Giáp Rồng cũng bước lên, thêm vào: "Từ bây giờ, chúng ta sẽ hợp lực, không phân biệt môn phái, để bảo vệ an ninh và hòa bình cho tất cả"
Trần Ý có chút im lặng.
Hắn vốn là không đánh lại Linh Chi, cho nên không muốn đấu với nàng, mới bịa ra lời khách sáo trên.
Không nghĩ tới tất cả đều bị hắn làm cho cảm động.
Thôi thì các ngươi nghĩ như thế nào thì tùy, ta chấp nhận làm người tốt.
Trần Ý tự an ủi.
Tiêu Thiên bị quái vật T01 cắn đứt cánh tay cho nên không thể tiếp tục thi đấu. Hiện tại Trần Ý bỏ cuộc, Linh Chi tự nhiên trở thành nhà vô địch.
“Trần Ý, làm tốt lắm, anh tự hào về em” Lăng Phong kích động nói.
Hắn nhào tới lắc bả vai Trần Ý, không ngừng nói về hắn đã tự hào như thế nào về Trần Ý.
“?” Trần Ý trên đầu hiện ra dấu chấm hỏi to đùng, liệu hắn có làm tốt đến như vậy sao?
“Không cần nghi ngờ về bản thân mình, nếu không có ngươi hỗ trợ, bọn hắn đã không dễ dàng đánh bại lũ quái vật” Ông lão Thiên Ti Phái nhẹ giọng nói.
Chỉ thấy Tố Tiên Tử, Tiêu Thiên, Linh Chi, Nguyễn Hằng Tinh và những người khác có mặt tại hiện trường đều gật đầu công nhận hắn.
Tác dụng của Trần Ý trong chiến thắng vừa rồi quá quan trọng, Thiên Ti Quyết trong tay hắn như có thần, khắp nơi hỗ trợ mọi người.
….
Ý thức lại trở về thế giới vĩ mô.
Trong khung cảnh tĩnh mịch của đêm tối, Trần Ý nhìn xuống Triều Thần Quốc từ góc độ của một Thần, lòng hắn trĩu nặng.
Những cảm xúc đau khổ, tức giận, và thất vọng từ các Ngư Nhân như lan tỏa, hòa quyện vào không gian.
"Đây là kết cục của c·hiến t·ranh sao?" Hắn tự hỏi.
"Cả một vương quốc đã từng hùng mạnh giờ đây chỉ còn là bãi hoang tàn. Có lẽ đây là cái giá phải trả cho lòng tham và sự khát khao quyền lực"
Dưới kia, Miquellin vẫn đứng lặng người đôi mắt đầy hận thù.
"Mẹ... con hứa với mẹ, con sẽ trả thù. Vĩnh Hằng Hoả Quốc sẽ phải trả giá cho tất cả những gì họ đã gây ra"
Trong khi đó, trên con tàu Ngư Tiên, bốn anh em Sơ Khai cùng Lãng và những Ngư Nhân khác đang rời bỏ Triều Thần Quốc. Lãng nhìn về phía xa, nơi cố thổ ngày càng mờ dần.
"Chúng ta đã mất tất cả... Nhưng hy vọng vẫn còn. Chúng ta sẽ tìm một nơi mới để xây dựng lại từ đầu"
Cảm giác hoảng sợ và mất mát bao trùm khắp các Ngư Nhân. Những tiếng khóc, tiếng than thở vang lên khắp nơi.
"Làm sao chúng ta có thể sống mà không có quê hương?" Một Ngư Nhân trẻ thốt lên.
"Chúng ta sẽ đi đâu bây giờ?"
Trong khi đó, Dabi đứng bên bờ biển, nhìn theo con tàu Ngư Tiên đang xa dần.
"Chúng tưởng rằng chạy trốn là cách duy nhất để sống sót sao?" Hắn cười gằn, nhưng thực sự, nỗi đau từ c·ái c·hết của Augele khiến lòng hắn nhói đau.
"Con hươu bị đuổi vào đường cùng sẽ bộc phát sức mạnh không tưởng" Hắn lẩm bẩm, cố giấu đi sự yếu đuối của mình.
Ares nhìn theo hắn, trong lòng suy tính.
"Hỏa Vương đã không xứng đáng lãnh đạo Vĩnh Hằng Hỏa Quốc, Vĩnh Hằng Hỏa Quốc cần một vị vua vô song"
Trên boong tàu, Lãng nắm chặt tay, lòng đầy quyết tâm.
"Chúng ta sẽ trở lại. Một ngày nào đó, chúng ta sẽ trở lại và đòi lại tất cả những gì đã mất"
Ánh mắt của Trần Ý vẫn dõi theo từng bước chân của những nhân vật trong cuộc chiến này.
"Chiến tranh không bao giờ mang lại hạnh phúc, chỉ có đau khổ và mất mát" Hắn tự nhủ.
"Nhưng có lẽ, từ trong đau khổ, một ngọn lửa hy vọng mới sẽ được thắp lên"
Trong thâm tâm non nớt của hắn, một sự hiểu biết mới về ý nghĩa của sinh mệnh dần được nảy mầm, hắn dù có quyền năng như một vị Thần, nhưng sự thật hắn chỉ là một thiếu niên 15 tuổi.
Hắn chỉ trải qua mất mát duy nhất là Trần Trường Sinh, hắn chưa từng chứng kiến quá nhiều sự mất mát.
Ngư Nhân là chủng tộc đầu tiên mà hắn tạo ra, và Trần Ý không thể để bọn hắn lâm vào cảnh tuyệt vọng.
"Bọn hắn xứng đáng có một cơ hội mới, một khởi đầu mới" Hắn thầm nghĩ: "Ta phải dành cho bọn hắn một món quà ưu đãi cuối cùng"
Ngư Nhân quá thiện lương, bởi vì thiện lương cho nên mới bị Xích Lang Nhân đánh bại.
Mà Xích Lang Nhân là do Trần Ý tạo ra.
Dưới đại dương sâu thẳm, một con rùa khổng lồ đang há miệng nuốt cá, bỗng nhiên cảm nhận được một sự hiện diện vĩ đại.
Nó ngước lên, đôi mắt to tròn nhìn thấy một thân ảnh rực rỡ với ánh sáng thánh khiết bao phủ.
Đó chính là Trần Ý.
Trần Ý bước tới, từng bước chân của hắn khiến đại dương rung chuyển.
Con rùa khổng lồ cảm nhận được sức mạnh vô tận của vị Thần này. Nó cúi đầu tỏ lòng tôn kính, chờ đợi những lời nói từ vị Thần của mình.
Cuộc sống bị giam giữ dưới đáy biển đã ma diệt hung tính của nó, thay vào đó là sự kính sợ trước thần linh.
Trần Ý đứng trước con rùa khổng lồ, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của nó.
"Ngươi đã từng gây ra biết bao đau khổ" Trần Ý nói, giọng đầy uy quyền.
"Nhưng ta tin rằng trong lòng ngươi vẫn còn tồn tại lòng nhân từ"
Con rùa khổng lồ ngẩng đầu, đôi mắt ngẩn ngơ nhìn Trần Ý. Nó không ngờ rằng vị Thần này lại có thể hiểu được nó.
"Ngươi có muốn chuộc lỗi hay không?" Trần Ý hỏi.
Con rùa khổng lồ ngẩn ngơ trong giây lát, rồi đôi mắt nó sáng lên. Nó cúi đầu, gật đầu liên tục, vô cùng kích động.
Trần Ý mỉm cười, cảm nhận được sự chân thành từ con rùa.
"Thế giới này đã quá tàn khốc" Hắn nói: "Ta muốn ban cho nó một hy vọng, một tia sáng trong đêm tối"
"Ngươi là một trong những sinh vật lâu đời nhất dưới đại dương này" Trần Ý cất giọng.
"Ta đến đây để ban cho Ngư Nhân một món quà đặc biệt, một nơi an toàn và thịnh vượng để họ có thể xây dựng lại cuộc sống"
Con rùa khổng lồ ngẩng đầu, đôi mắt sáng lên trong ánh sáng thánh khiết. Nó cảm nhận được lòng nhân từ và ý chí vô thượng của Trần Ý.
"Bên dưới lòng đại dương này, có một vùng đất rộng lớn và phong phú, nơi mà Ngư Nhân có thể sống một cách hòa bình và thịnh vượng" Trần Ý tiếp tục.
"Ngươi sẽ dẫn họ đến đó, bảo vệ và hướng dẫn họ xây dựng một cuộc sống mới"
Con rùa khổng lồ gật đầu, sẵn sàng nhận lấy trách nhiệm này. Trần Ý giơ tay, một ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ lòng bàn tay hắn, chiếu xuống con rùa khổng lồ. Ánh sáng ấy biến con rùa thành một thực thể mạnh mẽ hơn, với khả năng bảo vệ và dẫn dắt Ngư Nhân.
"Từ nay ngươi sẽ là Rùa Ước Nguyện" Hắn tiếp tục.
"Người nào may mắn gặp được ngươi sẽ được thực hiện một điều ước. Và khi ngươi thấy người g·ặp n·ạn trên biển, ngươi sẽ giúp bọn hắn"
Những tia sáng bao bọc con rùa khổng lồ, tẩy đi hung khí và những tội lỗi của nó. Con rùa cảm nhận được một sức mạnh mới, một trách nhiệm mới.
"Ngươi sẽ mang lại hy vọng cho những người gặp khó khăn" Trần Ý nói, giọng nói tràn đầy quyền năng.
"Hãy sử dụng sức mạnh này để làm điều tốt, và ngươi sẽ được chuộc lỗi"
Con rùa khổng lồ cúi đầu cảm tạ, đôi mắt tràn đầy lòng biết ơn. Trần Ý nhìn nó, lòng cảm thấy yên bình hơn.
"Ngươi sẽ trở thành người bảo hộ của những người yếu đuối" Hắn thầm nhủ.