Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ta Sáng Tạo Chủng Tộc
Unknown
Chương 129: Đền Tội
Côn không thể chịu đựng nổi áp lực của những lời nói sắc bén từ Miquellin. Tức giận, hắn nhào tới, đưa tay ra bắt lấy cổ Miquellin, mong muốn một đòn chế ngự Miquellin.
“Nhị hoàng tử, để ta dạy ngươi cách tôn trọng bậc trưởng bối” Hắn gằn giọng nói.
Nhưng Miquellin như một cái bóng, tan biến ngay trước mắt hắn. Trong chớp mắt, Miquellin đã xuất hiện sau lưng Côn, dễ như trở bàn tay bắt lấy hắn, áp đảo hoàn toàn.
Một sức mạnh kinh khủng chế ngự Côn, hắn thở không thông, mồ hôi đổ như mưa. Cảm giác sợ hãi và bất lực tràn ngập trong lòng hắn.
Hắn nhận ra sự chênh lệch quá lớn giữa hắn và Miquellin, một cảm giác chưa từng có trước đây.
Hắn không hiểu, cùng là Ngư Nhân tại sao giữa hắn và Miquellin lại có sự khác biệt lớn như vậy.
Cảm giác này giống như là hắn đối mặt với Hỏa Vương Dabi, đối mặt với Ngư Nhân Vương Sơ Đại.
Nhưng là Miquellin không phải hai người bọn hắn, những đứa con được Thần ưu ái.
“Làm sao có thể? Ngươi đã trải qua những gì trong những năm qua? Tại sao sức mạnh của ngươi lại mạnh như vậy?” Hắn vắt nát óc cũng không nghĩ ra.
Côn ý định điều khiển dòng nước lén t·ấn c·ông Miquellin, nhưng là dòng nước không theo điều khiển của hắn, vừa thành hình thì lại vỡ nát dưới mặt đất.
“Ngươi còn có thể ngăn chặn ta điều khiển dòng nước!” Hắn bật thốt lên.
Miquellin nói, giọng nói trầm tĩnh: "Ngươi vẫn như vậy, so với Định Hải Tướng Quân, ngươi thật thảm hại"
Sinh mệnh nhị giai như Miquellin, bản thân lại cùng một giống loài với Côn, hắn hoàn toàn có quyền năng áp chế sức mạnh điều khiển nước của sinh mệnh vô giai như Côn.
Những lời nói của Miquellin như những mũi kim đâm vào lòng tự ái của Côn. Hắn gầm lên tức giận, đôi mắt đỏ ngầu: "Đừng có so sánh ta với hắn! Ngươi không biết gì về ta!"
Nhưng lời gầm gừ của Côn chỉ là tiếng vọng yếu ớt trong không khí. Miquellin không để cho hắn có cơ hội phản kháng.
Trong một động tác nhanh như chớp, hắn bẻ gãy cổ Côn, kết thúc cuộc đời của kẻ phản bội trong một tích tắc.
Miquellin vốn không phải người thích tâm sự với người khác, hắn tâm sự với Côn, chỉ là muốn kẻ từng là đại thần của Triều Thần Quốc, đến c·hết cũng phải c·hết trong tủi nhục.
Côn đã chọn con đường phản bội, và giờ đây hắn phải trả giá cho những hành động của mình.
Bên ngoài phòng của Côn, đám thủy thủ đồng loạt chạy tới khi nghe thấy tiếng động. Tuy nhiên, khi đến gần, bọn hắn lập tức cảm nhận được một sức mạnh vô hình đè nặng lên vai bọn hắn.
Uy áp từ sinh mệnh nhị giai của Miquellin mạnh mẽ đến mức khiến cho tất cả thủy thủ ngã gục trên sàn, không ai có thể đứng vững.
Miquellin bước ra từ phòng, kéo theo xác Côn như kéo theo một con búp bê. Hắn không cần phải nói gì, chỉ bằng hành động và uy áp, hắn đã thể hiện rõ sự chênh lệch khủng kh·iếp giữa sinh mệnh nhị giai và vô giai.
Miquellin quăng xác Côn lên cột buồm, rồi sử dụng những con dao nước để ghim tay và chân của Côn vào cột buồm, treo hắn giữa không trung.
Những thủy thủ khác khi nhìn thấy cảnh tượng này đều cảm thấy kinh hãi. Bọn hắn không thể tin vào mắt mình, cảm giác run sợ bao trùm lấy bọn hắn.
Một số người muốn hét lên nhưng không dám, bọn hắn chỉ biết đứng nhìn, đôi mắt mở to đầy sợ hãi và không tin nổi.
“Lửa của ta, ta không thể điều động nó!” Đám thủy thủ hoảng sợ phát hiện bọn hắn không thể điều khiển ngọn lửa mà Hỏa Thần đã ban cho mình.
Miquellin mang trong người hai dòng máu, Ngư Nhân của Sơ Đại, Xích Lang Nhân của Augele, cho nên hắn có thể áp chế sức mạnh của cả hai chủng tộc.
Thời khắc này, với sức mạnh từ sinh mệnh nhị giai, Miquellin hoàn toàn có thể tung hoành giữa hai chủng tộc.
Chỉ phải kiêng nể Hỏa Vương Dabi, vì hắn được Thần ưu ái, sinh mệnh bản chất đã chạm tới tam giai, mặc dù Dabi không thấu hiểu quyền hành của Thần, nhưng bản chất hắn vẫn là sinh mệnh tam giai.
Miquellin quay sang đám thủy thủ, đôi mắt lạnh lẽo như băng: "Các ngươi đều phải c·hết"
“Làm ơn xin đừng g·iết bọn tôi”
“Cầu xin ngài”
Những thủy thủ nhìn thấy ánh mắt đó, tim bọn hắn như ngừng đập. Bọn hắn đồng loạt van xin, đôi mắt tràn đầy sự hoảng loạn và tuyệt vọng.
Tir, đứng cách đó không xa, lên tiếng. Hắn cũng là một sinh mệnh nhị giai, không bị áp chế bởi uy áp của Miquellin.
"Bọn hắn không có tội, ngươi đã t·rừng t·rị Côn. Sự việc nên chấm dứt tại đây" Tir nói, giọng điềm tĩnh.
Miquellin nhìn Tir, đôi mắt vẫn lạnh lẽo.
"Những hành động của ngươi hiện tại là đang tìm kiếm sự cảm thông từ linh hồn đ·ã c·hết của Hải Âu sao, Tir?"
Lời nói của hắn như m·ũi d·ao đâm vào lòng Tir. Nghe thấy tên Hải Âu, Tir lập tức tức giận, đôi mắt hắn bừng lên lửa giận.
Miquellin cười khẩy, giọng nói mỉa mai: "Ngươi cũng biết tức giận sao?" Hắn tiến lại gần Tir, giọng nói trở nên nghiêm nghị hơn.
"Dabi bản chất hắn là sinh mệnh tam giai, ta còn có thể thấu hiểu ngươi e ngại. Nhưng thân là sinh mệnh nhị giai, ngươi lại dung túng cho đám xấu xa này làm điều ác. Ngươi đang trả thù cái gì vậy, Tir?"
Tir bỗng lùi lại một bước, Miquellin tiến thêm một bước nói: “Suy cho cùng, ngươi cũng chỉ là một Xích Lang Nhân, ngươi không đủ nhẫn tâm để t·rừng t·rị bọn hắn”
Tir cảm thấy sự giằng xé trong lòng, một mặt muốn trả thù cho Hải Âu, mặt khác hắn cảm thông cho những Xích Lang Nhân, hắn muốn thay đổi, biến Xích Lang Nhân trở nên lương thiện, hắn luôn muốn cho những Xích Lang Nhân một cơ hội.
Hắn cảm thấy bị mắc kẹt giữa hai lựa chọn, không biết con đường nào là đúng. Sự xuất hiện của Miquellin khiến hắn phải đối mặt với những sự thật, buộc hắn phải nhìn lại bản thân và những hành động của mình.
“Bọn hắn sẽ sống” Tir kiên quyết nói.
Hắn tin tưởng Hải Âu cũng sẽ giống như hắn, không muốn người vô tội bị cuốn vào vòng xoáy hận thù.
Miquellin nhìn Tir một lần nữa, quay người rời đi.
“Lần này ta đáp ứng ngươi vì ngươi đã giúp đỡ ta trong quá khứ”
Nói xong, hắn nhảy xuống biển, hắn và những Ngư Nhân được giải thoát cùng nhau biến mất.
Tir nhìn bóng dáng Miquellin biến mất, hắn có dự cảm rằng lần tiếp theo gặp lại, Miquellin sẽ đối với toàn bộ Xích Lang Nhân trả thù.
“Lần sau gặp lại, ta sẽ phải chống lại hắn” Tir thở dài.
“Các ngươi đứng dậy đi, nếu các ngươi muốn nhìn thấy bộ mặt thật của thế giới này, hãy đi theo ta” Hắn nói.
Những thủy thủ ngẩng đầu lên nhìn hắn, sau đó đồng loạt cúi đầu.
….
Trên một hòn đảo có hình đầu lâu, không khí âm u và lạnh lẽo bao trùm. Những đám mây xám xịt che khuất bầu trời, tạo nên một bầu không khí u ám và đầy đe dọa.
Gió biển thổi qua, mang theo mùi muối và một chút hơi ẩm lạnh lẽo, như thể cảnh báo những ai bước chân đến đây về những hiểm nguy đang chờ đợi.
Bến cảng của hòn đảo đầy những con tàu treo cờ hải tặc, lá cờ đen với hình đầu lâu và xương chéo bay phấp phới trong gió.
Những con tàu lớn nhỏ đậu san sát nhau, các mỏ neo cắm chặt vào đáy biển như muốn giữ chặt con tàu không để chúng bị cuốn đi.
Mỏ neo cũ kỹ, gỉ sét, nhưng vẫn mạnh mẽ và kiên cường, như biểu tượng cho những thủy thủ gan dạ.
Hoạt động tại cảng diễn ra tấp nập, hải tặc từ khắp nơi đổ về, những bước chân nặng nề vang vọng trên bến cảng bằng gỗ.
Những thùng hàng, kiện hàng được vận chuyển liên tục từ tàu lên bến, tạo nên một khung cảnh bận rộn và hỗn loạn.
Những tiếng hò hét, cười đùa vang lên không ngớt, lẫn vào tiếng sóng biển đập vào bờ, tạo nên một bản nhạc hỗn độn nhưng sống động.