Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 519: Cảm động chính mình

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 519: Cảm động chính mình


Người mà nàng cảm động chỉ là chính mình.

Tĩnh Bảo nhìn Tiền Tam Nhất bất lực rút tay lại, mỉm cười: “Chúng ta vẫn như cũ thôi."

Bên cạnh, Tiền Tam Nhất nhìn người này, lại nhìn người kia, rồi đột nhiên lên tiếng: “Thanh Sơn, ngươi buông hắn ra. Tĩnh Thất, đi gọi người thu dọn bát đũa, tiện thể pha một ấm trà ngon mang lên."

Khóe miệng Tĩnh Bảo giật giật: “Không sao đâu, ta biết chừng mực. Chỉ là lúc này thật sự không phải lúc nói chuyện đó."

Tĩnh Bảo không muốn sinh thêm rắc rối, giọng điệu càng thêm kiên quyết. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiền Tam Nhất kể mê mải, Từ Thanh Sơn nghe mê mẩn, không ai để ý Tĩnh Bảo đứng ngập ngừng ở cửa một lát rồi mới đi.

Tiền Tam Nhất: “…"

Tĩnh Bảo đỏ bừng cả mặt, bật dậy, quay người bỏ đi.

“Lời thật!"

Chương 519: Cảm động chính mình

Tĩnh Bảo nghe được một lúc, lấy cớ vừa ăn no bụng hơi khó chịu, muốn ra ngoài đi dạo tiêu cơm.

Từ Thanh Sơn không khách khí: “Ta chỉ muốn biết, đến nước này rồi ngươi vẫn còn định…" (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không nói chuyện đó nữa, nói về tình hình kinh thành đi, nhất là chuyện tước phiên vương."

Trong phòng chỉ còn lại hai người.

Một bữa cơm, Từ Thanh Sơn ăn như hổ đói. Năm món mặn một món canh, bốn bát cơm to, không chừa lại chút gì.

Sắc mặt Từ Thanh Sơn lập tức thay đổi.

“Phải!" Từ Thanh Sơn trả lời: “Mẹ ta ra sao các ngươi đều thấy cả rồi, ta không muốn người phụ nữ của mình thành ra như bà. Biên sa quá khổ, đến đàn ông còn chịu không nổi."

“Sao ngươi biết?"

Từ Thanh Sơn siết chặt tay chống gối, gân xanh nổi lên, cười nhạt: “Thì ra Thám hoa lang cũng chỉ có chí khí đến thế!"

Từ Thanh Sơn: “…"

Từ Thanh Sơn cũng trừng lại: “Nếu là người khác, ta hơi đâu mà quan tâm?"

Từ Thanh Sơn chẳng hề giấu giếm.

“Từ Thanh Sơn, đã lâu không gặp, ta không muốn vì chuyện này mà cãi nhau với ngươi."

Chỉ là…

“Đi đi!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiền Tam Nhất lặng lẽ đưa nửa bát cơm còn lại cho hắn: “Còn đói không?"

Tiền Tam Nhất xót xa: “huynh đệ, đói mấy ngày rồi?"

“Cố Trường Bình đã lấy công chúa rồi."

Tiền Tam Nhất đang có cả bụng chuyện muốn nói, thế là bắt đầu kể hết tình hình kinh thành mình biết cho hai người nghe.

Nàng bước nhanh, Từ Thanh Sơn còn nhanh hơn, túm lấy tay nàng kéo lại: “Đi đâu đấy? Nói vài câu đã giận bỏ đi, cái tật này học từ ai?

Nàng đi đến trước mặt người đàn ông kia, cúi đầu nói gì đó, rồi nước mắt lập tức rơi lã chã.

Tĩnh Bảo nhìn theo ánh mắt nàng, mới phát hiện trong đại sảnh tầng một có một nam tử mặc áo gấm, nét mặt có vài phần giống Diệp Quân Chỉ.

Tĩnh Bảo không tiện nói là do dùng kế cầu xin mà được, chỉ mơ hồ trả lời: “Có người sắp xếp."

Nhưng Tĩnh Bảo lại nghe ra được điều gì khác từ lời này: “Ý ngươi là sau này định một mình trấn thủ Biên sa?"

“Đúng vậy!"

Tĩnh Bảo khom người hành lễ.

Chỉ thấy ở cửa một phòng khách trên lầu hai, Diệp Quân Chỉ đã thay lại nữ trang, mặc một bộ áo quần đỏ đứng bên lan can.

Tiền Tam Nhất tỏ vẻ “ta biết ngay mà”: “Vẫn chưa hết hy vọng sao?"

“Muốn nghe lời thật hay lời giả?"

Từ Thanh Sơn uống trà s·ú·c miệng: “Ba ngày, chỉ ăn được mấy miếng bánh khô."

“Hết rồi!" Từ Thanh Sơn nói: “Chỉ là không muốn thấy hắn bị ấm ức, không có ý gì khác."

“Làm sao giống được?" Từ Thanh Sơn vỗ bàn đứng dậy, giận dữ: “Nếu đổi lại là ta, dù có là Thiên tử ép xuống, không muốn lấy công chúa thì là không muốn! Bây giờ vứt ngươi sang một bên vậy là có ý gì? Thay lòng đổi dạ hay là trèo cao?

Trong làn hơi nóng mờ ảo, Từ Thanh Sơn bỗng mở miệng: “Tĩnh Thất, chuyện vừa rồi đừng để bụng."


Tĩnh Bảo nhìn theo bóng hai người, lắc đầu.

“Ta có kênh tin riêng."

“Không nói thật!"

Hành động ấy khiến Diệp Quân Chỉ mất khống chế, nhào vào lòng nam tử bật khóc nức nở. Người kia mặc nàng khóc một hồi, sau cùng không nói một lời, ôm nàng rời vào màn mưa.

“No rồi."

Từ Thanh Sơn nhìn thẳng ánh mắt Tĩnh Bảo: “Ta chỉ muốn tìm một người ngoan hiền thủ lễ, trên kính già, dưới yêu trẻ, biết sinh con đẻ cái, chăm lo gia đình, hiền lành thật thà mà giữ vững được cửa nhà." (đọc tại Qidian-VP.com)

Từ Thanh Sơn trợn mắt: “Ngươi… vào đó bằng cách nào?"

“Thanh Sơn à, hắn thật sự coi ngươi là huynh đệ."

Tay nàng gầy gò lộ rõ xương, Từ Thanh Sơn khựng lại, gãi mũi nói thêm: “Làm huynh đệ quan tâm ngươi vài câu cũng không được à? Tên Cố Trường Bình đó quý giá đến thế sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ngươi…"

Người kia vẫy tay gọi Diệp Quân Chỉ, nàng lập tức bước xuống lầu, khi đi ngang qua Tĩnh Bảo thì gương mặt vẫn ngạo mạn, không hề liếc mắt.

“Phải!"

Tĩnh Bảo bước từng bước xuống lầu hai, đi được vài bước thì đột nhiên cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình. Ngẩng đầu lên nhìn:

Tiền Tam Nhất: “Nói một câu đau lòng nhé, dù là huynh đệ ruột cũng phải giữ khoảng cách, có chuyện không thể xen vào, xen nhiều tổn thương tình cảm. Lần này bọn ta đến đón ngươi là do Tĩnh Thất tìm mọi cách xin cho được đấy."

Là vì...

Từ Thanh Sơn ợ một cái, quay đầu nói với Tĩnh Bảo: “Ta với Diệp Quân Chỉ không có cửa đâu."

Từ Thanh Sơn chống tay lên gối, gương mặt lộ vẻ đã hiểu. Người có thể thuyết phục Tô Thái phó để sắp xếp Tĩnh Bảo vào Mật Thư đài, chỉ có thể là Cố Trường Bình.

Nam tử kia sắc mặt vốn không tốt, thấy muội muội như vậy, đành giơ tay xoa đầu nàng.

Tĩnh Bảo ngơ ngác: “Nàng ấy đuổi theo ngươi từ ngàn dặm xa, tấm chân tình có thể sáng soi nhật nguyệt, sao lại thế?"

“Hắn chỉ lo ngươi chịu ấm ức thôi mà." Tiền Tam Nhất đóng vai hòa giải."

“Ta không thích phụ nữ lòng dạ bao la nhưng lại hay tự quyết."

Ý là giúp cả hai bước xuống thang.

Tiền Tam Nhất trợn mắt: “Hai người bọn họ chẳng khác gì Chu Du đánh Hoàng Cái, một người muốn đánh, một người cam chịu, ngươi xen vào làm gì?"

Tiền Tam Nhất còn định nói tiếp thì Tĩnh Bảo quay lại, sau lưng là một tiểu nhị, tiểu nhị thu dọn bát đũa nhanh chóng rồi pha một ấm trà nóng mang lên.

Lúc này nàng đã hiểu, vì sao Diệp Quân Chỉ vượt ngàn dặm đuổi theo, mà vẫn không lay động được lòng Từ Thanh Sơn.

Tĩnh Bảo: “…"

Tiền Tam Nhất giơ tay chọc vào người Tĩnh Bảo: “Tên này đã vào Mật Thư đài, cấp trên là Tô Thái phó đấy, Thanh Sơn, ngươi nói xem vậy có ngầu không?"

Tĩnh Bảo: “Cũng giống như ngươi ở Biên sa, có nhiều chuyện không thể làm chủ được. Hắn ở kinh thành cũng chẳng khác gì."

Tiền Tam Nhất vừa định với tay nhận lấy thì Từ Thanh Sơn đã nhanh tay chộp lấy, nhét lại vào tay Tĩnh Bảo: “Đừng chỉ nói về ta, nói thử các ngươi xem nào."

Lần này, Tiền Tam Nhất chủ động lên tiếng: “Thanh Sơn, ngươi nói thật đi, trong lòng ngươi có phải là…"

Tĩnh Bảo sững sờ hồi lâu, rồi lấy ra một tờ ngân phiếu từ trong người: “Tiền Tam Nhất, ta thua rồi."

Diệp Quân Chỉ làm như không thấy, chỉ giơ tay chỉnh lại áo quần và tóc tai của mình, ánh mắt lạnh nhạt lướt khỏi Tĩnh Bảo, nhìn xuống dưới.

Từ Thanh Sơn hiểu ý, buông tay. Tĩnh Bảo cảm kích liếc nhìn Tiền Tam Nhất một cái, quay người xuống dưới tìm người sai bảo.

Lời vừa thốt ra, Tĩnh Bảo đã thấy mình ngu ngốc. Dù khoảng cách hàng ngàn dặm, nhưng Từ gia quân đâu phải loại ăn chay niệm Phật, nếu không sao có thể thư từ qua lại với Từ Thanh Sơn?

“Biết là huynh đệ rồi?" Tĩnh Bảo trừng mắt nhìn hắn: “Có huynh đệ nào vừa gặp đã đâm dao vào tim nhau không?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 519: Cảm động chính mình