Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 520: Tất cả đều phải tra cho rõ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 520: Tất cả đều phải tra cho rõ


Uông Tần Sinh như nuốt được viên thuốc an thần, vừa lau mồ hôi vừa nghĩ ngợi: “Thủ đoạn lớn thế, lại ra tay mạnh như vậy, chắc chắn là kẻ có tiền.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Sắc mặt Cao Triều nghiêm lại: “Cẩm y vệ nhận được mật báo, giá lương thực ở phủ Lâm An có biến động, phái ta tới điều tra. Vừa vào phủ Lâm An, ta phát hiện là có người đang thu mua lương thực ở huyện Tuyên Dương các ngươi.”

Uông Tần Sinh nghe đến đoạn Tĩnh Thất vào Mật Thư đài thì kinh ngạc đến suýt rơi cả cằm.

Uông Tần Sinh hỏi: “Tại sao?”

Giờ thì hắn hiểu vì sao Cao mỹ nhân lại dặn phải giữ bí mật. Nếu để cấp trên biết, nhất định sẽ buộc tội hắn lơ là trách nhiệm.

“Đi, đi, đi, đã tới địa bàn của ta rồi mà còn để ngươi chịu thiệt thì sao được. Ngươi có không chịu, ta cũng không chịu.”

Vậy mà mới hai tháng trước, giá lương thực bỗng tăng vọt, không chỉ phủ Lâm An, cả Giang Nam đều có dấu hiệu tăng giá.

Cửa vừa khép, giọng hai người lập tức bị chặn ngoài cửa.

“Công vụ gì?” Uông Tần Sinh thấy lạ: “Đang yên đang lành, sao lại dừng?”

“Rầm” một tiếng, cửa bị đá tung.


Cao Triều: “…”

Uông Tần Sinh ôm càng chặt.

Lúc này Uông Tần Sinh mới nhớ ra trong phòng còn có người khác, vội buông tay quay đầu: “Đây là bạn tốt của ta khi còn ở Quốc Tử Giám, họ Cao tên Triều. Cao Triều, mấy vị này là…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Uông Tần Sinh đập trán một cái, như bừng tỉnh: “Yên tâm, ta kín miệng lắm, tuyệt đối không để ai khác biết.”

“Không biết.”

Không phản ứng!

Cách ngàn dặm, Giang Nam.

“Uông Đại nhân mặt mãi không đổi, là chê ta hầu hạ chưa khéo sao?”

Uông Tần Sinh trợn mắt: “Vậy ngươi phát hiện ra huyện Phú Dương chúng ta bằng cách nào? Huyện ta cũng đâu phải giàu nhất phủ Lâm An.”

Giờ thật sự làm quan rồi mới thấy làm quan cũng chẳng dễ dàng gì. Thanh liêm không được, mà ô uế cũng không xong, càng ngày càng hoài niệm những tháng ngày thư sinh vô lo vô nghĩ.

“Không nói chuyện trong kinh nữa, lần này ta tới phương Nam là vì công vụ.” Cao Triều đặt đũa xuống, dùng nước trà s·ú·c miệng, nhìn thẳng vào Uông Tần Sinh rồi không nói tiếp.

Cao Triều “bốp” một tiếng gập quạt lại, vỗ hai cái lên vai Uông Tần Sinh: “Ta mới tới, bụng vẫn đói, đi gọi đồ ăn đi, phải là món ngon đấy.”

Cao Triều: “Ngươi có biết thân phận hiện tại của ta là gì không?”

Cao Triều vừa ăn, vừa kể sơ qua tình hình trong kinh.

Mọi người trong phòng nghe xong, trong đầu như nổi lên cả mớ dây đen rối rắm rõ ràng là một nam nhân tuấn tú, sao lại gọi là “mỹ nhân”?

Chuyến đi Lâm An này vốn định coi như kỳ nghỉ giải sầu.

Uông Tần Sinh chau mày nhìn Cao Triều: “Nhưng lạ thật, việc này có gì nghiêm trọng mà các ngươi Cẩm y vệ phải ra tay?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nữ tử bầu bạn cùng Uông Tần Sinh chỉ thấy đầu óc rối tung vừa nãy vẫn còn là vị huyện thừa mặt lạnh như sương, sao giờ như biến thành người khác rồi?

Người bước vào mặc một thân áo trắng, vóc người cao ráo tuấn tú, tay cầm một cây quạt xếp không biết kiếm được từ đâu, đang khẽ phe phẩy.

“Thu mua lương thực? Là ai?”

Hai văn một cân?

“Huyện thừa Đại nhân, vị này là…?”

Họ vừa rồi ôm nhau đấy!

“Không thể! Ngươi tới huyện Phú Dương từ khi nào? Ở lại mấy ngày? Người trong kinh thế nào rồi? Có ai nhớ ta không? Thư ta gửi mọi người có giữ không…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Toàn mùi son phấn, buồn nôn!

Nữ tử kia thất vọng tột cùng.

Uông Tần Sinh cười nịnh nọt: “Ngươi có muốn ăn gì đặc biệt không? Uống rượu nếp hay nữ nhi hồng? Tối nay định nghỉ đâu, chưa tìm được chỗ thì để ta sắp xếp?”

Hắn hít vài ngụm không khí trong lành, đầu óc vốn bị mùi hương nồng nặc trên người nữ nhân làm cho choáng váng giờ đã tỉnh táo hơn không ít.

Khi ấy, đúng là sống vô ưu vô lo!

Uông Tần Sinh ném luôn chén rượu, nhào thẳng tới.

Không quá ngốc!

Mọi người: “…”

Chương 520: Tất cả đều phải tra cho rõ

Cao Triều rút từ trong ngực ra thẻ bài Phủ Trấn, đặt lên bàn: “Ngươi là huyện thừa của huyện Tuyên Dương, hãy âm thầm giúp ta điều tra chuyện này. Đây là công vụ, không liên quan tới tư tình. Cũng là vì tương lai của ngươi.”

Còn nữa, nam tử kia còn đẹp hơn nàng, thật sự chỉ là đồng môn với Uông huyện thừa thôi sao?

“Có ta ở đây, ngươi sợ gì?” Cao Triều nhấp ngụm trà: “Giờ việc quan trọng nhất là tra ra kẻ nào đang thu mua lương thực trong bóng tối.”

Lương thực mà, năm nay mất mùa, sang năm trúng mùa, giá cả lên xuống thì đã sao? Kỷ Cương chắc là chuyện bé xé ra to.

Cao Triều nói: “Ta sai Tiểu Cửu giả làm thương nhân đi thu mua lương thực, nhưng lạ là hắn đi khắp nơi cũng không thu được chút nào.”

Cao Triều: “Nghe nói có người đã đặt cọc mua cả lương thực của năm sau.”

Nếu thật sự liên quan đến chuyện binh mã chưa động, lương thảo đi trước, đừng nói giữ được quan vị, e rằng còn bị triều đình truy cứu trách nhiệm.

Khốn thật!

Mặt Uông Tần Sinh không cảm xúc ngồi nghiêm chỉnh, bên cạnh là một nữ tử xinh đẹp vô cùng, b* ng*c đầy đặn thỉnh thoảng lại khẽ cọ vào tay hắn.

Món ăn là đắt nhất ở lầu Hải Đường.

Cao Triều tránh không kịp, bị Uông Tần Sinh ôm chặt lấy. Tay hắn thì để yên nhưng nét chán ghét trên mặt thì chẳng giấu chút nào.

Phủ Lâm An, huyện Tuyên Dương, lầu Hải Đường.

Cao Triều đặt chén trà lên bàn “cạch” một cái, giọng lạnh như băng: “Tất cả, đều phải tra cho rõ!”

Cả bàn toàn nam nhân, chỉ có người này mặt lạnh, chẳng hé môi cười, cứ như Quan Công mặt đen đầu đội mão sắt.

Cao Triều: “Đúng, huyện các ngươi không phải giàu nhất, nhưng lại là huyện duy nhất trong phủ không có núi, sản lượng lương thực lớn nhất. Ta điều tra rồi, giá gạo ở đây cao hơn nơi khác trong phủ đúng hai văn.”

“Không phải.” Uông Tần Sinh đứng dậy mở cửa sổ: “Ta thấy nóng.”

Rượu là rượu Hoa điêu hảo hạng, thả hai quả mơ xanh, dùng lò đất đỏ hâm nóng.

“Không thể!”

“Bao lâu rồi không gặp, nhớ đến phát điên, bây giờ từ trời rơi xuống mà không cho ôm một cái, còn có thiên lý nữa không!”

“Ngươi muốn nói…” Uông Tần Sinh lạnh cả sống lưng.

“Tần Sinh!”

Cao Triều khẽ gật đầu.

Cao Triều chỉ vào chén trà, Uông Tần Sinh vội rót đầy: “Ngươi nói mau đi, ta đổ cả mồ hôi lạnh rồi đây.”

Ai ngờ vừa đặt chân vào phủ Lâm An, sau khi âm thầm điều tra, hắn lại phát hiện chuyện này có điều bất ổn.

Làm quan được nửa năm, hắn vẫn chưa học nổi cách giả lả trên bàn rượu. Chỉ tiếc có vài buổi tiệc thực sự không thể từ chối.

“Không có hứng quen biết!”

“Bảo sao gần đây giá gạo tăng chóng mặt.”

Trong phòng đèn sáng như ban ngày, bảy tám người vây quanh một chiếc bàn tròn, vài nữ tử dung mạo kiều diễm đang tựa vào các nam nhân, cười nói mua vui.

Tim Uông Tần Sinh như rơi xuống đáy.

Uông Tần Sinh: “Cũng chưa chắc là người huyện ta, biết đâu là người ở huyện khác, phủ khác thì sao?”

“Lúc đầu ta cũng nghĩ không đáng bận tâm, nhưng…” Ánh mắt Cao Triều chợt trở nên sắc bén: “Có câu này chắc ngươi cũng từng nghe Binh mã chưa động, lương thảo đi trước!”

Trước kia còn đi học, chỉ thấy đọc sách khổ cực, mong sao sớm thi đỗ làm quan.

“Này, nhóc con, ngươi có thể đừng…”

Cao Triều gật đầu: “Người giàu ở huyện Phú Dương các ngươi chỉ có mấy nhà.”

Uông Tần Sinh quay đầu nhìn...

“Ngươi có thể im miệng không?”

Phủ Lâm An mấy năm gần đây đều được mùa, giá lương thực vốn rất ổn định, thậm chí có chiều hướng giảm nhẹ.

“Cao mỹ nhân!”

“Là Phủ Trấn của Cẩm y vệ chứ gì… Ồ…”

Uông Tần Sinh nghe mà trợn mắt há mồm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giọng điệu này sao mà giống y chang Tĩnh Thất thế.

“Mỹ nhân…” Hắn nhìn Cao Triều cầu khẩn: “Ta phải làm gì?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 520: Tất cả đều phải tra cho rõ