Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
CHƯƠNG 44: Thảm Sát
Trở về nội thành thì trời cũng đã xế chiều, Ân Thù vừa đi vừa đá chân sáo phía trước miệng không ngừng ngâm nga 1 bài hát dể nghe ra chiều vui vẻ lắm. Thỉnh thoảng còn không quên xoay về phía sau trêu chọc Trần Nguyên. Không khí bình yên vui vẻ bao trùm, cứ như là 1 cặp tình nhân mới yêu đang đi dạo phố bên nhau.
Về chiều đường phố cũng đã lên đèn, những cửa hàng kinh doanh buổi tối cũng đã tất bật bày sạp mở bán. Ân Thù vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh, khi đến một cửa hàng có bày bán đồ chơi cho trẻ em, Ân Thù hai mắt tỏa sáng chỉ chỉ vào 1 chú gấu bông hình Pancham to lớn ra chiều thích thú:
- Dương Khang, Dương Khang nhìn nè. Dể thương quá a.
Đang lê la phía sau nhìn ngắm đường phố xung quanh, Trần Nguyên không cẩn thận đâm sầm vào Ân Thù đột ngột dừng lại phía trước. Mũi hắn đập mạnh vào sau ót của nàng ta, hắn ôm mũi đau đớn lèm bèm
- Cũng dể thương đó, mà ngươi cũng hết tuổi chơi đồ chơi trẻ em như này, thích thú như vậy làm cái gì.
Ân Thù như không để ý đến sự bực bội của hắn vừa cười vừa nói
- Ai bảo ta mua cho ta, ta mua cho tiểu Thanh a.
Nói đoạn nàng luyến thoắn bước đến nhanh chóng thanh toán chú gấu bông Pancham rồi ôm về phía Trần Nguyên.
- Đi đến nhà tiểu Thanh thôi nào, đêm nay con bé sẽ có gấu bông này ôm ngủ. Nó sẽ hạnh phúc lắm.
Thấy nụ cười rạng rở đáng yêu trên môi nàng, Trần Nguyên không khỏi mỉm cười lắc đầu rồi cùng nàng nhanh chóng quay về con đường cũ đi ra ngoại thành.
...
Khác với nội thành nơi có đèn đuốc đang sáng rõ về đêm, ngoại thành chìm trong 1 màn đêm lờ mờ u tối. Bởi nơi đây chỉ là khu tạm bợ cho dân nghèo sinh sống, tuy cũng có kéo điện đến cho người dân có thể sinh hoạt, nhưng cơ sở vật chất thì kém xa so với nội thành. Nhiều nhà còn không có đèn điện, chỉ có thể dùng nến và đèn dầu rẻ tiền thắp lên.
Không mất quá nhiều thời gian, cả hai nhanh chóng tìm đến túp lều nơi hai mẹ con tiểu Thanh đang ở. Bên trong lều giờ phút này là 1 không gian u tối bao trùm, không có ánh sáng, cũng không có dấu hiệu cho thấy có người đang sinh hoạt bên trong, 1 không gian im ắng đến đáng sợ bao trùm.
Ẩn ẩn cảm nhận được bất tường, cả hai vội vã chạy xộc vào căn lều, cảnh vật bên trong làm cho cả hai c·hết lặng. Xung quanh nhà đồ dùng, quần áo vương vãi khắp nơi như có 1 v·ụ x·ô x·át kinh hoàng vừa xảy ra. Vị phụ nhân đứng tuổi thì đang ôm chầm lấy nử hài nằm trong gốc nhà trên 1 vũng máu ướt đẫm.
Nhìn thấy cảnh này, Ân Thù không khỏi đứng nơi đó bàng hoàng c·hết trân tại chổ, chú gấu bông Pancham trên tay nàng rơi xuống, lăn lóc vào trong gốc lều. Lăn đến bên cạnh hai mẹ con đang nằm đó, bộ lông trắng của Pancham cũng vô tình lây dính máu tươi mà ướt đẫm.
Vẫn giữ được sự tỉnh táo hơn Ân Thù, Trần Nguyên vỗi vã lao đến. Xốc hai mẹ con đang nằm dưới đất lên, hắn vội vã kiểm tra mạch đập nơi cổ của hai người. Thế nhưng không có chút dấu hiệu nào của sự sống còn vương lại, mạch đập của hai người cũng lặng ngắt, yên tĩnh như màn đêm thăm thẳm ngoài kia. Hắn khẽ xoay đầu về phía Ân Thù lúc này đang quỳ sụp xuống nơi đó lắc đầu, giọng hắn khàn khàn nghẹn ngào trong cổ họng.
- Họ đã đi cả rồi.
Nước mắt Ân Thù không kiềm được chảy dài trên hai má trắng ngần, nàng ngồi bệch xuống đất hai tay ôm choàng lấy gối của mình thét lên trong đau đớn
- A..aa..aa.aaa
Rồi ngồi đó khóc lớn lên nghẹn ngào như 1 đứa trẻ, Trần Nguyên cũng không nói gì, hắn không an ủi, không dổ dành nàng hắn cứ thế chầm chậm cầm lên tay mảnh vải, bên trong bàn tay đã lạnh lẽo cứng ngắc của vị phụ nhân kia.
- Growlithe ra đây, theo dấu mảnh vải này cho ta.
- Gấu...gấu
Growlithe hiện ra, nó tiến đến ngửi ngửi mảnh vải trong tay Trần Nguyên, rồi đưa cái đầu ra bên ngoài hít hít như đang xác định phương hướng. Không mất quá nhiều thời gian nó sửa lên mấy tiếng rồi ra hiệu cho Trần Nguyên nhanh chóng đi theo. Ra đến trước cửa lều, Trần Nguyên còn quay đầu lại nhìn về phía Ân Thù không khỏi thở dài, rồi quét về phía gốc lều ánh mắt hắn bỗng trở nên đanh lại, một luồng sát khí dâng lên. Hắn cắn chặt môi vội vã chạy theo Growlithe trong màn đêm thăm thẳm.
...
Ở nơi nào đó trong khu ổ chuột, có 1 nhóm đàn ông chừng năm bảy người đang ngồi uống rượu ca hát say sưa với nhau. Đây là những gã du thủ, du thực bên trong khu ổ chuột này. Mặc dù là đàn ông vai u thịt bắp, nhưng cả bọn rặt 1 lũ vô công rỗi nghề, không làm ăn gì đàng hoàng, chỉ suốt ngày khi nam phách nữ trộm vặt, c·ướp b·óc thu tiền bảo kê. Là nỗi khiêp sợ của người dân trong khu ổ chuột này.
Mặc dù những người dân trong khu ổ chuột vô cùng căm giận bọn chúng, đã nhiều lần dự định liên hợp lại với nhau chống đối dạy dổ bọn chúng 1 bài học. Nhưng ngặt một nỗi vị đầu lĩnh của bọn này, không biết giẫm phải vận cứt c·h·ó ở đâu vô tình lụm được 1 chỉ Beedrill đang thoi thớp trong rừng đem về cứu trị. Cảm ân vì sự cứu giúp, từ đó chỉ Beedrill một mực đi theo hắn cho đến nay.
Mặc dù chỉ Beedrill đó đẳng cấp cũng thuộc loại phổ thông sơ kỳ, bởi vì không biết bồi dưỡng và đào tạo, thực lực cũng chẳng ra sao. Nếu phải chiến đấu với những pokemon đẳng cấp Tân Sinh của những nhà huấn luyện khác cũng chỉ có thua không có thắng nổi. Nhưng với thực lực này, đối phó với những người dân thường trong khu ổ chuột là dư xài, không ai có thể là đối thủ của bọn chúng.
Thế nên từ lúc có Beedrill trong tay, những tên côn đồ này càng lúc càng bành trướng, c·ướp c·ủa g·iết người bọn chúng cũng đã làm không ít. Dần dà mọi người trong khu ổ chuột chỉ có thể chấp nhận cuộc sống này, coi bọn chúng như ôn dịch mà tránh xa.
Hôm nay dường như cả bọn vừa mới thực hiện 1 phi vụ lớn, gương mặt ai ai cũng lộ sự vui vẻ phấn khởi. Uống rượu ca hát càng thêm say sưa mấy phần. Vị đầu lĩnh cả bọn là 1 nam tử to lớn chột mắt, khắp thân người đầy sẹo. Lúc này hắn đang mải mê ngắm nhìn viên đá tiến hóa đang tỏa sáng trong tay, ra chiều thích thú vô cùng. Càng ngắm nghía hắn càng hài lòng, bèn chộp tới vị nam tử mặt thỏ mỏ dơi bên cạnh ra vẻ hài lòng.
- A Cẩu, hôm nay ngươi làm rất tốt. Phát hiện được bảo vật này. Về sau đợi ta bán ra món bảo vật này nhất định khao cả bọn vào nội thành đi kỹ viện. Riêng A Cẩu ngươi sẽ bao hai cô gái đẹp nhất cho ngươi chơi bời thỏa thích hahaha
Nam tử A Cẩu 1 mặt hèn mọn tươi cười lấy lòng.
- Long ca quá khen rồi, huynh đệ theo Long ca một mực ăn sung mặc sướng lại còn thỉnh thoảng được đi kỹ viện tìm gái. Bọn ta theo Long ca là việc đúng đắn nhất trong cuộc đời khà..khà...
Nói đoạn hắn tức giận nhìn nhìn vào áo của mình, nơi đã bị kéo rách tươm 1 mảng.
- Chỉ bực bội con mụ già kia, c·hết đến nơi còn phản kháng kéo đứt áo của đại gia 1 mảng. Nếu không vội về đây bày tiệc ta quả thật muốn cho thêm mụ ta mấy đao a.
Cả bọn vừa nói vừa cười hồn nhiên vui vẻ không nhận ra 1 thiếu niên đang chầm chậm tiến đến nghe toàn bộ cuộc trò chuyện này của bọn chúng. Thiếu niên không ai khác là Trần Nguyên vài phút trước vừa tìm đến được nơi này. Càng nghe gương mặt hắn ngày càng đanh lại nhìn vào chỉ c·h·ó nhỏ đang đi bên cạnh mình khẽ thì thầm
- Xem ra đã tìm đúng nơi này rồi.
Hắn không nói không rằng lẳng lặng bước vào trong liều, ánh mắt nhìn về cả bọn như nhìn những n·gười c·hết. Lúc này cả đám d·u c·ôn mới chợt giật mình để ý có thêm 1 người tiến vào nơi đây. Vị thủ lĩnh đứng lên quát hỏi
- Nhóc con, ở đâu lạc đến. Mau chóng cút về, bổn đại gia đang vui vẻ sẽ tha cho ngươi 1 mạng.
Lúc này mặt Trần Nguyên âm trầm như rỉ nước, hắn không quan tâm chỉ cùng Growlithe bước đến
- Ta hỏi các ngươi 1 câu, hai mẹ con trong lều vải kia, là do các ngươi xuống tay.
Vị đầu lĩnh khe khẽ quan sát Trần Nguyên 1 hồi rồi nhìn xuống chỉ Growlithe dáng vẻ manh manh đáng yêu thì khịch mũi khinh thường.
- Thì sao, là do ta g·iết bọn chúng. Ngươi muốn đến đây đòi công đạo? Ta không phiền nếu đêm nay g·iết thêm 1 mạng đâu.
Nói đoạn hắn dùng pokeball gọi ra 1 chỉ Beedrill hung tợn, vừa xuất hiện đã nhe nanh giơ vuốt về hướng Trần Nguyên. Nhưng khi nó chưa kịp phát tác đã thấy Growlithe lao đến như 1 cơn gió, hai nanh bốc lửa dùng 1 đòn Fire Fang cắn ngập vào cổ Beedrill rồi quẳng ra ngoài, rất nhanh Pokemon ong nằm đó co giật, c·hết không thể nào c·hết hơn được nữa.
- Growlithe g·iết toàn bộ, không chừa người sống.