Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
CHƯƠNG 45: Quá Khứ Của Ân Thù
Trời đã về khuya, sau khi đã giải quyết rụng lũ côn đồ ở khu ổ chuột, Trần Nguyên lê bước chân của mình trên con đường cũ trở về. Rất nhanh hắn đã trở lại ngôi lều của hai mẹ con xấu số kia.
Ân Thù lúc này đang ngồi trước hai ngôi mộ mới dựng bên cạnh gốc đa già, trên người trên tay nàng ta và Jynx lúc này đã lấm lem bùn đất. Trần Nguyên bước đến bên cạnh nàng, lẳng lẳng đứng ở nơi đó. Cả hai không nói gì, không khí im lặng bao trùm, chỉ nghe ngoài xa xa tiếng côn trùng kêu rả rít trong đêm.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Ân Thù là người phá vở bầu không khí im lặng
- Ngày xưa, ta cũng sống trong 1 khu ổ chuột thế này, Cha mẹ đặt cho ta cái tên là Ân Ly, gia đình của ta rất nghèo. Ta cũng giống tiểu Thanh, ngày ngày lặn lội vào nội thành xin từng đồng xu cắc lẻ, giúp gia đình tran trải cuộc sống.
Giọng nàng chầm chầm thỏ thẻ kể cho Trần Nguyên nghe câu chuyện của mình, hoặc cũng là đang kể lại cho chính bản thân nghe, về 1 khá khứ mà không bao giờ nàng muốn nhớ lại
- Cuộc sống cơ cực, bữa đói bữa no. Cũng giống như tiểu Thanh, có đôi lúc cha mẹ ta quá túng quẫn, họ cũng lôi ta ra la mắng, đ·ánh đ·ập mỗi khi ta chẳng xin được đồng nào. Thế nhưng ta chưa bao giờ chán ghét hay hận họ điều gì, đối với ta họ là tất cả.
Nói đoạn nàng chầm chậm ngồi bệt xuống đất, lưng tựa vào gốc đa ngước nhìn lên bầu trời khuya.
- Cuộc sống cứ thế trôi qua, mặc dù thiếu thốn đủ điều nhưng đối với ta đó là những ngày tháng hạnh phúc nhất. Cho đến 1 ngày khi ta tròn 12 tuổi, mẹ ta hạ sinh 1 đứa em trai xinh đẹp kháu khỉnh. Cứ ngở cuộc sống của ta khi có thêm đứa em trai này sẽ có thêm nhiều niềm vui và hạnh phúc hơn. Nhưng khi gia đình có thêm 1 miệng ăn, cũng là thêm 1 gánh nặng, áp lực của cha mẹ ta ngày càng lớn, những trận đòn roi của họ lên ta ngày càng nhiều.
Trần Nguyên cũng tiến đến ngồi xuống bên cạnh nàng, lưng tựa vào gốc cây. Hắn vẫn im lặng chẳng nói gì, chỉ ngồi nơi đó lẳng lặng nghe câu chuyện của nàng.
- Nhưng ta chưa bao giờ vì thế mà ghét bỏ nó. Cho dù mỗi ngày phải chịu bao nhiêu trận đòn roi, phải lặn lội chạy đôn chạy đáo khắp nơi, làm thêm bao nhiêu nghề, kiếm thêm bao nhiêu việc chỉ cần khi về đến nhà nhìn thấy nụ cười ngây thơ rạng rở của nó. Những việc mà ta phải chịu đựng đã không còn quan trọng nữa.
Nàng nhắm mắt mỉm cười, tựa đầu vào gốc cây. Khoảnh khắc ấy nàng ta như chìm vào miền ký ức xa xăm.
- Sự đời trớ trêu, một ngày nọ em trai ta bị bệnh nặng. Dù đã chạy chữa khắp nơi, gia đình đã bán đi bao nhiêu của cải cũng không thể nào làm cho em trai ta khỏi bệnh.
Gương mặt nàng ta dần hiện lên vẻ thống khổ
- Đến 1 ngày gia đình ta không còn thứ gì để bán nữa. Thứ còn lại duy nhất trong nhà đáng giá là người con gái của họ, cũng chính là ta. Lúc ấy họ bán ta vào kỷ viện chỉ để lấy 10.000 liên minh tệ, để có hy vọng chạy chữa cho em trai ta.
Nước mắt nàng chầm chậm tuông rơi trên gò má, bằng 1 giọng nghẹn ngào nàng tiếp tục kể
- Lúc ấy, đối với ta trời đất như đổ sụp xuống. Lần đầu tiên trong cuộc đời ta thấy người cha, người mẹ sinh ra ta sao mà tàn nhẫn sao mà xa la quá. Lúc ấy ta cũng hận đứa em trai của ta, vì cái gì mà nó lại sinh ra đời, vì cái gì mà nó chiếm hết tình yêu thương của cha mẹ, vì cái gì mà nó c·ướp đoạt đi hết thảy hạnh phúc của ta.
Jynx ngồi nơi đó nghe nàng kể không khỏi bùi ngùi, lấy tay xoa xoa nhẹ hai má đẫm nước mắt của nàng ta.
- Rồi ta cũng vào kỷ viện làm việc như 1 nha hoàn, cuộc sống của ta cũng bước sang trang mới. Những kỷ nữ trong ấy chịu đựng sự ghê tởm của lũ đàn ông vô lại bao nhiêu, họ lại trút giận lên người ta, lôi ta ra đ·ánh đ·ập mắng nhiếc bấy nhiêu. Mỗi ngày trong ấy, không khi nào cơ thể ta được lành lặn, v·ết t·hương cũ chưa lành, thì những trận đòn roi mới đã tới, đôi khi ta cũng hoài nghi nhân sinh này, ta sinh ra đời để làm gì, chẳng lẻ cuộc sống của ta chỉ toàn là đau khổ như vậy sao?
Trần Nguyên nghe đến đó, muốn nói 1 lời an ủi. Nhưng lời ra tới miệng lại thôi, hắn chỉ có thể khe khẽ thở dài, tiếng thở dài bùi ngùi chất đầy sự đồng cảm.
- Ta cứ tưởng cuộc sống địa ngục cũng chỉ như thế là cùng, cho đến 1 ngày khi ta tròn 14 tuổi. Lão bản trong kỷ viện 1 đêm uống say, nhìn thấy cơ thể của ta, hắn xông đến như 1 con thú đói khát,hắn đè ta xuống đất, muốn chà đạp nhục mạ ta.
Vừa nói nàng vừa run rẩy, hai tay nắm chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay muốn tóe máu.
- Nhưng ta chống trả, ta quẩy đạp dùng hết sức bình sinh ta cắn lên người lên tai hắn. Ta cắn hắn đứt cả 1 bên tai, hắn thét lên trong đau đớn, động tĩnh quá lớn khiến mọi người kéo đến, nhìn thấy một màn phát sinh. Bà chủ vô cùng tức giận, miệng la mắng ta là hồ ly tinh câu dẫn chồng nàng, 1 mặt cho người đ·ánh đ·ập ta sống dở c·hết dở.
Lúc này bầu trời lại lất phất mưa phùn, những hạt mưa rơi lên người lên thân của Ân Thù và Trần Nguyên ướt đẫm
- Hôm ấy là 1 ngày tuyết rơi dày đặc. Khi những gia đinh của kỹ viện lôi ta ra bên ngoài ta cũng chỉ còn chút hơi tàn thôi thớp. Cứ ngở ta sẽ c·hết đi trong cơn mưa tuyết lạnh lẽo kia, Lúc ấy ta đã gặp được Jynx cũng đã bị vứt bỏ như ta bên đường. Jynx lúc ấy cũng chỉ là 1 chỉ Smoochum có tư chất phổ thông, bị chủ nhân cho là tư chất kém cỏi vứt bỏ.
Vừa nói nàng vừa quay sang nắm lấy bàn tay Jynx đang xoa xoa hai má đẫm lệ của nàng, nàng nhìn nó mỉm cười đầy yêu thương.
- Lúc ấy hai kẻ bị vứt bỏ như chúng ta tìm thấy nhau, Smoochum đến bên ta dùng Wish chữa trị v·ết t·hương cho ta cứu vớt ta 1 mạng. Ngày hôm ấy, cũng là lần đầu ta cảm nhận được hơi ấm của tình thương trên thế gian này. Sau khi lành lặn được 1 chút ta vẫn muốn trở về bên cha mẹ, những người đã vứt bỏ ta.
Nói đến đây nàng chợt bật cười, nụ cười tự giễu.
- Khi về đến nhà, cũng là lúc ta hay tin em trai ta đã mất trong cơn bạo bệnh năm ấy. Cảm xúc trong ta ngổn ngang, có đau khổ có tiếc nuối nhưng 1 phần trong ta luôn hy vọng, không có em trai ta, cha mẹ giờ đây sẽ ân hận ngày đó vì đã bán ta đi, sẽ yêu thương bù đắp cho ta nhiều hơn.
Rồi nàng ngước mặt lên trời, cười khanh khách
- Nhưng ngươi biết không, khi thấy ta họ cũng vui mừng đấy. Nhưng vui mừng vì ta còn sống, lại lớn lên xinh đẹp như thế này. Chỉ cần gả ta làm tì th·iếp của 1 gia đình giàu có nào đó, cuộc sống của họ sẽ đổi đời, họ cũng sẽ nhờ món tiền gả bán kia mà sống trong 1 cuộc sống tốt đẹp hơn.
Nghe đến đây, Trần Nguyên cũng lắc đầu vô vọng, hắn chỉ biết bùi ngùi thương cảm cho số phận của nàng.
- Lúc ấy ta đã triệt để c·hết đi tâm tư với những người ta gọi là cha mẹ kia. Bằng đôi tay này, ta đã kết liễu đi cuộc sống của họ. Ngày hôm ấy thế giới không còn 1 Ân Ly nào nữa, chỉ còn 1 Ân Thù, thù ghét cuộc đời đầy tàn nhẫn này.
Nói đoạn nàng lại ngước nhìn lên bầu trời đầy mưa phùn lất phất, ánh mắt trống rỗng vô cùng. Thế rồi nước mắt lại vô thức tuông rơi, nàng cúi gập người ôm lấy hai đầu gối của mình, nấc lên từng tiếng nấc nghẹn ngào. Ân Thù tàn độc máu lạnh, sát phạt quyết đoán giờ đây yếu đuối cô đơn đến lạ.
Nhìn nàng, Trần Nguyên không khỏi bùi ngùi thương cảm, lúc này hắn cũng chẳng biết làm gì cho đúng, chỉ có thể vổ vổ bờ vai nàng an ủi
- Ân Thù, ngươi đã khổ sở nhìu rồi.
Cảm xúc lúc ấy trong lòng Ân Thù như dâng trào, nàng ta xoay người sà vào lòng Trần Nguyên, ôm choàng lấy eo dựa đầu vào ngực hắn nức nở
- Dương Khang, ta không muốn. Ta chưa bao giờ muốn g·iết họ. Ta chỉ muốn họ cho ta 1 cái ôm, 1 lời động viên, 1 lời yêu thương. Ta chỉ muốn như thế thôi, điều đó có khó lắm không. Có khó lắm không Dương Khang...ô...ô...ô
Nàng khóc trong lòng hắn như 1 đứa trẻ. Trần Nguyên bối rối không biết làm gì. Chỉ có thể xoa xoa đầu nàng nhỏ nhẹ.
- Không sao nữa rồi,mọi chuyện ổn rồi. Ngươi đã làm tốt lắm... Ân Ly
Cả hai ôm chầm lấy nhau, dưới cơn mưa phùn rả rít, lạnh lẽo.