Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
CHƯƠNG 53: Dương Khang Giả
CHƯƠNG 53: Dương Khang Giả
- Roẹt...soạt
Khi chiếc đầu trên cổ của hai kẻ t·ruy s·át bị cắt rụng, mùi máu tanh tưởi vương vãi khắp nơi xung quanh. Trần Nguyên ngồi đó đang cố gắng dằn xuống cơn buồn nôn đang chực chờ trào ra từ cổ họng.
Hắn liền dời sự chú ý của mình ra khỏi chiến trường đang ngổn ngang xác người và pokemon để hướng sang hai chiếc balo trên mặt đất. Thu nhập lần này có vẻ không tệ, gương mặt của Trần Nguyên hiện lên vẻ rạng rở không thôi. Ngoại trừ các vật dụng thông thường cho các nhà huấn luyện khi chiến đấu, Trần Nguyên còn thu được thêm gần 20 triệu liên minh tệ chi phiếu trong balo cả 2.
Đáng ngạc nhiên trong đó phần lớn số tiền thuộc về thanh niên tóc bạch kim, còn phần của Mạnh Hoạch chỉ tầm 5-6 triệu liên minh tệ. Ban đầu Trần Nguyên cũng có ý định bắt pokemon của cả hai để tiến bán chợ đen, tăng lên phần nào thu nhập đang rỗng tuếch của bản thân. Thế nhưng những pokemon kia sát tính rất nặng, thà c·hết không chịu khuất phục.
Thế nên sau 1 khoảng thời gian quần chiến nhận thấy không có kết quả, hắn cũng đành nhịn đau cho cả 3 pokemon của mình xuống tay giải quyết rụng bọn chúng. Điều này làm Trần Nguyên cảm giác tương đối mất mát, thế nhưng vì sự an toàn của toàn đội hắn phải đưa ra lựa chọn 1 cách dứt khoát.
Trong lúc Trần Nguyên còn đang mãi suy nghĩ vẩn vơ về trận chiến vừa qua, trong 1 lùm cây rậm rạp um tùm cạnh đó. Một đôi mắt màu đỏ lóe lên trong bóng đêm u ám. Một chỉ Corviknight to lớn với hình thể rắn rỏi, lóe sáng như thép nung đang chăm chú nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Trần Nguyên.
Ngay khi nhìn thấy hắn ta đang đưa lưng về phía nó mà hoàn toàn không phòng bị chút nào, chỉ pokemon quạ đen bắt đầu động thân. Nó nhẹ nhàng đưa chiếc cánh to lớn của mình ra phía trước rồi tụ lực vào đó, một ánh sáng màu kim thiết bóng loáng lóe lên bao trùm lấy đôi cánh. Khi nhận thấy thời cơ đã đến, nó lao v·út về phía Trần Nguyên, rồi dùng 1 đòn Steel Wing ý đồ đánh mạnh về tấm lưng trần hoàn toàn không phòng bị kia.
- Créc...éc
Một tiếng hót lảnh lót phá vở sự tỉnh lặng của bức màn đêm u tối. Đến khi Trần Nguyên kịp xoay lưng về phía sau, chiếc cánh thép bóng loáng đã treo lơ lửng cách đầu hắn ta chỉ còn 1 thước, nếu không phải Scyther phản ứng thần tốc, kịp thời quay về ngăn trở 1 kích này, rất có khả năng cơ thể Trần Nguyên hiện giờ đã chia thành hai nửa.
- Roet...roet...
Âm thanh liêm đao của Scyther và cánh của Corviknight ma sát vào nhau nghe rợn cả người, thỉnh thoảng tại nơi ma sát còn lóe lên tia lửa. Nhưng khác biệt về hình thể và lực lượng quá lớn, Scyther dần dần bị chỉ quạ đen kia đẩy lùi về phía sau. Thế nhưng Scyther không hề đơn độc, chỉ thấy từ hai bên hông Corviknigh lóe lên hai chiếc bóng, một xanh một màu cam đậm. Lần lượt dùng Magical Leaf và Flame Wheel cuốn thẳng đến hai bên sườn chỉ quạ đen.
Bản năng của các pokemon hệ thép thường rất e dè trước ngọn lửa, nên mặt cho bên cạnh có hơn chục chiếc lá công kích đến trên thân của nó. Chỉ quạ đen vẫn không hề nao núng xoay người dựa hẳn vào hướng Roselia, chiêc cánh bên trái nó vội vàng xếp lại né tránh đi ngọn lửa do Arcanine cuộn người cuốn đến. Rồi bằng 1 tư thế ưu nhã, chỉ quạ đen lao v·út lên cao, bay đi mất hút vào trong màn đêm u tối.
- Cyther..cyther
Pokemon bọ ngựa của Trần Nguyên lúc này vô cùng tức giận, nó thét dài toang bay lên ngăn trở chỉ qua đen đáng ghét vừa đánh lén chủ nhân của nó. Thì đã bị cánh tay của Trần Nguyên bắt lấy bả vai kéo lại.
- Scyther, không cần thiết đuổi theo nó.
Lúc này Trần Nguyên vô cùng trấn tỉnh giống như hoàn toàn đã lường trước sẽ có cuộc tập kích này. Hắn ta chỉ khe khẽ xoay đầu về hướng Arcanine
- Arcanine, mang những xác c·hết kia qua phía sau phiến rừng ở kia rồi hỏa thiêu sạch sẽ giúp ta. Đừng để lại dấu về khiến người ta có thể tìm ra manh mối.
Chỉ c·h·ó lửa nhận lệnh rồi nhanh chóng chất những xác người, pokemon kia lên lưng rồi thoăn thoắt biến mất đừng sau phiến rừng phía ngoài xa. Lúc này Trần Nguyên mới hài lòng quay sang Roselia bên cạnh.
- Lúc nãy khi tung chiêu ngươi đã đánh dấu truy tung hương lên người nó chứ?
Roselia tỏ ra không hề bất ngờ trước câu hỏi của Trần Nguyên, nó chỉ khe khẽ cười rồi vung hai cánh hoa hồng lên không, làm trên cánh hoa vương vãi một thứ bột phấn màu vàng nhạt mà nếu không để ý kỹ sẽ rất khó nhận thấy được. Đây là thứ truy tung hương mà hắn đạt được khi xử lý thợ săn Dương Khang chính chủ.
- Làm tốt lắm
Vừa nói hắn vừa mỉm cười xoa lên 3 thanh gai nhọn trên đầu Roselia khen ngợi.
- Corviknigh là pokemon chiêu bài của Mạnh Cường, xem ra để yên ổn rời khỏi đây, ta phải làm vài kẻ thù triệt để biến mất khỏi cánh rừng này vĩnh viễn.
Dứt lời hắn nhìn chằm chằm vào hướng pokemon quạ đen vừa biến mất, trong mắt ẩn ẩn lóe lên 1 tầng sát khí sâu kín.
...
- Vậy là Mạnh Hoạch và Nham Thiểm bị giải quyết dể dàng mà không hề có sức hoàn thủ. Kẻ thù có 3 pokemon thực lực có thể so sánh với ngươi.
- Créc...éc...
Ở một phiến rừng tương đối ẩm ướt và tràn ngập mùi vị mục rửa của những chiếc lá đang phân hủy dưới mặt đất. Mạnh Cường vừa phun lấy Potion trị thương vào những vết trầy xướt trên người Corviknigh do bị Magical Leaf của Roselia cắt lên người, vừa nghe nó tường thuật lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra cách đây vài giờ trước.
Hắn vẫn vô cùng điềm nhiên và bình tĩnh như người vừa bị g·iết trong câu chuyện kia không phải là em trai và đồng đội của hắn mà chỉ là 1 người qua đường xa lạ. Trong lúc phun thuốc trị thương, hắn không khỏi vô tình nhìn thấy lớp bột phấn màu vàng nhạt trên người Corviknight. Ban đầu tỏ ra khá nghi hoặc nhưng sau khi phết một lớp nhỏ lên ngón tay rồi đưa lên mũi ngửi Mạnh Cường không khỏi bật cười thích thú.
- Xem ra, tên Dương Khang giả này. Không phải là kẻ hời hợt.
'' Xột...xoạt..''
Nghe tiếng bước chân từ trong phiến rừng bên cạnh, lập tức vẻ tươi cười trên mặt Mạnh Cường biến mắt. Đôi mắt hắn bỗng trở nên ngân ngấn lệ, gương mặt buồn bã u sầu đến cực điểm. Đến khi từ trong rừng 2 người đồng đội chung nhóm của hắn vừa bước đến thấy được 1 cảnh này không khỏi ngạc nhiên vạn phần.
- Mạnh đội trưởng chúng ta vừa mới đi cảnh giới xung quanh về, có chuyện gì mà sắc mặt ngài lại trở nên như vậy.
Mạnh Cường vội vàng lau lấy nước mắt rồi xoay người đi nơi khác như để những người đồng đội không thấy được nước mắt của mình. Rồi như không dằn được hắn bổng trở nên nức nở.
- Nham Thiểm và Mạnh Hoạch đều đ·ã c·hết rồi, cả hai bị Dương Khang xuống tay.
- Cái gì, làm sao có thể. tên Dương Khang là thực lực gì, làm sao có thể 1 lúc g·iết được cả hai người.
Hai người đến mắt mở to không thể tin nổi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Mạnh Cường không khỏi bắt đầu tin tưởng lời hắn nổi.
- Ta nghi ngờ tên Dương Khang đó có vấn đề. Hắn bỗng nhiên m·ất t·ích đã lâu đến nay bỗng nhiên xuất hiện, một mực ẩn dấu thực lực đến nay ắt hẳng có âm mưu. Chỉ tại ta quản giáo không nghiêm, biết tính cách của em trai một mực nôn nóng lại không quản chặt hắn. Là ta đã hại hắn và Nham huynh.
Mạnh Cường như vừa đau lòng vừa tức giận bản thân, nước mắt không ngừng rơi dài trên hai gò má tuấn tú. Cảnh tượng này làm cho hai đồng đội bên cạnh vừa đau xót vừa tức giận.
- Lý nào lại thế, bây giờ chúng ta tập hợp lực lượng. Đào sâu ba tấc đất cũng tìm cho được tên cẩu tặc kia, sau đó băm vằm hắn ta ra thành trăm mảnh.
Một người trong đó bất bình tiến lến nắm lấy bả vai Mạnh Cường vừa an ủi vừa đề nghị. Lúc này Mạnh Cường thở hắt ra, như vô cùng giằn xé nội tâm rồi hắn vội nói
- Tuyệt đối không được, ta biết các huynh đệ cũng chỉ muốn tốt cho ta. Nhưng chúng ta không thể làm lở đại sự của công hội. Hiện tại chiến dịch đang vào lúc dầu sôi lửa bỏng, chúng ta không thể vì tư thù mà rời bỏ vị trí của mình.
Vừa nói hắn vừa gạt nước mắt rồi xoa xoa vai hai người đồng đội ra chiều bùi ngùi cảm khái
- Các huynh hãy trở về vị trí của mình, chuyện này tạm thời gác lại, đợi sau khi nhiệm vụ hoàn tất, chúng ta sẽ cùng đối phó với người này cũng chưa muộn.
Mặc dù khuyên nhủ thêm vài lần nhưng trước sự kiên quyết của Mạnh Cường hai thanh niên này cũng đành chấp nhận hậm hực quay đi
- Chậm đã, có thể giải quyết được em trai ta và Nham huynh thực lực của đối phương quyết không dưới cấp đội trưởng. Hiện tại đối phương rất có thể đang nhắm vào chúng ta, hai huynh hãy mang theo Corviknigh bên cạnh rồi tập hợp với mọi người đề phòng đối phương t·ruy s·át đến. Ta đã mất đi Nham huynh nếu bây giờ các huynh cũng gặp bắc trắc, ta sẽ đau lòng đến c·hết mất.
Thế là trước một mảnh nhiệt tâm của Mạnh Cường, hai thanh niên đành mang Corviknigh rời đi trong cảm động. Đợi đến khi bóng dáng của cả bọn khuất dạng, gương mặt chân thành của Mạnh Cường đanh lại, hắn chợt nở 1 nụ cười mỉm rồi thì thầm
- Chỉ có thể phiền phức các huynh dùng tính mạng của mình, để giúp ta nhìn rõ thực lực của kẻ thù rồi.