0
Đêm, gió biển lồng lộng mang theo hơi nước của biển không ngừng tràn vào đất liền làm không khí có chút se lạnh.
Trên bờ cát, Tiêu Thiên và Mộc Ánh Tuyết đều đã ngủ say. Bên cạnh hai người, đống lửa nhỏ được đốt để sưởi ấm trước đó đã sớm tắt ngúm từ lâu, chỉ còn lại than nguội và tro tàn.
Về phần Mỹ Đỗ Toa thì vẫn như cũ, một mình cuộn tròn ở một góc cách đó không xa. Từ hơi thở chậm rãi mà đều đặn đến xem, có vẻ như nàng cũng đã yên giấc rồi.
Có một điểm khá đáng nói là, mặt trăng tại Cửu Sát Chi Địa rất… bất thường, thể hiện ở việc có đêm nó cực kỳ lớn như thể được treo ngay trên đầu mọi người vậy, nhưng cũng có lúc lại xa tít mù tắp chỉ còn to hơn cái đầu đũa một chút xíu như đêm nay mà thôi.