Tâm Đầu Huyết Trả Lại Người
Cao Cao
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Chương 1
3.
Cũng phải thôi, dù sao trong mắt y, ta vẫn luôn là con gián bất tử, đánh mãi không c.h.ế.t kia mà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghĩ đến đây, ta lặng lẽ rụt tay đang định luồn ra sau hông về.
Y nhíu chặt mày, ánh mắt dò xét nhìn ta, tựa như trách móc ta không nên tùy tiện hành động thiếu suy nghĩ.
“Hiện tại ngươi chỉ có một con đường duy nhất để lựa chọn.”
“Hai nữ nhân này, ngươi chỉ được phép giữ lại một người.”
Vốn định thừa cơ cho tên thủ lĩnh phản quân một kích trí mạng, rồi giả c.h.ế.t trốn thoát…
Trầm mặc hồi lâu, Quý Yến bước lên một bước: (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn tiện tay đẩy mạnh ta về phía đám binh lính bên cạnh, rồi dồn mũi đao sắc lạnh vào giữa mi tâm Sở Linh.
Đám phản quân đương nhiên chẳng màng lời y, càng thêm siết chặt tay, tức thì trên cổ ta và Sở Linh đều rướm m.á.u tươi.
Nhưng hiện tại ta chỉ còn một mạng, vậy thì thôi vậy.
Chương 1: Chương 1
Ta sững sờ mất hai giây, lập tức bừng tỉnh ngộ ra.
1.
Ta trông thấy Quý Yến đứng thẳng tắp, trường bào trắng tinh như tuyết không vương chút bụi trần.
“Giao tên cẩu hoàng đế ra đây, ta có thể tha cho bọn chúng một mạng.”
Tiến độ công lược đã đạt 90/100%.
Ta ngước mắt nhìn Sở Linh, rồi quay sang khẽ lắc đầu với y.
Nhưng Quý Yến vẫn chẳng hề bận tâm.
Vẻ mặt y phức tạp khó dò, trong đáy mắt thoáng hiện nét hối hận.
“Ta giao hoàng đế cho ngươi, ngươi thả Sở Linh ra.”
Cũng phải thôi, Sở Linh vốn mỏng manh yếu ớt, còn ta trong mắt y luôn là kẻ chẳng dễ dàng gì mà c.h.ế.t, dù bị đao c.h.é.m cũng không sao, dù sao cũng chỉ cần vài ngày là có thể phục hồi như cũ.
Sở Linh đứng ngay cạnh ta, dung nhan tiều tụy tái nhợt, tựa hồ giây sau sẽ ngất lịm đi:
Chẳng qua, y muốn ta thừa cơ tấn công tên thủ lĩnh phản quân kia.
Với tính cẩn trọng của Quý Yến, dù hoàng đế kia chỉ là quân cờ trên danh nghĩa, y cũng tuyệt đối không dễ dàng buông bỏ.
Quý Yến nghiến chặt khớp hàm.
Dẫu trong tay hắn có đao, dẫu quân phản loạn dưới chân thành có thể lập tức biến ta thành tổ ong vỡ trận.
Nhìn vẻ mặt vẫn thản nhiên như không của Quý Yến, trong lòng tên thủ lĩnh phản quân cùng đường cũng có chút bất an:
Thương tích chồng chất trên thân đã nhiều vô kể, nếu không nhờ năng lực đặc biệt hệ thống ban cho, có lẽ ta đã sớm xuống hoàng tuyền.
Tựa hồ hối hận vì sao lúc trước không lập tức đồng ý điều kiện của hắn ta.
Ta đã nghe rõ ràng lựa chọn của y, nhưng trong lòng không hề bất ngờ. (đọc tại Qidian-VP.com)
【Ký chủ xin lưu ý, do tâm đầu huyết của ngài đã hao tổn, năng lực siêu cường tự phục hồi đã mất hiệu lực.】
Thủ lĩnh quân phản loạn gầm thét từ phía sau, sát khí đằng đằng, lưỡi đao lạnh lẽo kề sát cổ họng ta và Sở Linh.
“Quý Yến, mau giao tên cẩu hoàng đế kia ra đây cho ta, nếu không, ta lập tức g.i.ế.c sạch bọn chúng!”
2.
“Nếu ngươi đã cạn chén rượu mời mà chỉ muốn uống rượu phạt, vậy thì đừng trách ta vô tình!”
Thủ lĩnh phản quân giọng điệu âm u nói:
Cũng như vô số lần trước đây.
Thấy ta lắc đầu, vẻ kinh ngạc thoáng hiện trên gương mặt Quý Yến. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bởi vì y tin chắc rằng ta sẽ không c.h.ế.t.
Giữa mùa đông rét cắt da cắt thịt, khói lửa mịt mù lan tỏa khắp thành Kim Lăng, đâu đâu cũng nhuốm màu tiêu điều, hoang tàn.
Ta nhìn vẻ mặt trầm uất của y, không khỏi thở dài trong lòng.
Nửa canh giờ trước, thanh âm máy móc của hệ thống đột ngột vang lên trong đầu:
Hai bên giằng co hồi lâu, thấy sắc trời mỗi lúc một tối sầm.
Tiến thoái lưỡng nan, tiến thì cả hai đều nguy, lùi thì còn có cơ hội sống sót.
Thủ lĩnh phản quân phía sau vẫn ráo riết thúc giục, ánh mắt ta và Quý Yến chạm nhau.
Dẫu lâm vào tình cảnh nguy nan này, y vẫn thản nhiên tựa băng sương, không hề lộ vẻ yếu thế.
Sở Linh nghe vậy lập tức nín bặt tiếng khóc, đôi mắt ngấn lệ long lanh, vẻ yếu đuối khiến người ta thương xót vô ngần.
Xin lỗi, lần này không được rồi, ta chỉ còn duy nhất một mạng này thôi.
Y khẽ nhíu mày: “Thả người ra.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thích khách ám sát, ta xông lên đỡ kiếm.
Quý Yến bị truy sát, ta liều mình hộ giá.
“Ngươi phải giao tên cẩu hoàng đế kia ra cho ta.”
Năng lực đã biến mất, chẳng phải có nghĩa là, ta chỉ còn lại một mạng người sao?
Cùng nhau đồng hành đã mười hai năm, chỉ cần một ánh mắt, ta đã tường tận ý đồ của y.
Cổ họng ta bị bóp nghẹt đến khó thở, còn Sở Linh bên cạnh thì khóc lóc thảm thiết đến xé lòng.
“Quý ca ca, muội không muốn c.h.ế.t, xin huynh cứu muội với.”
Rượu bị hạ độc, ta không chút do dự uống thay y.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.