Tâm Đầu Huyết Trả Lại Người
Cao Cao
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Chương 2
“Sở Linh thân thể yếu nhược, nàng ấy bị thương sẽ c.h.ế.t, còn nàng thì khác.”
Một phút trôi qua trong không gian nhiệm vụ, tương đương với một năm ở thế giới nhiệm vụ.
Đổi một nữ nhân lấy chút thời gian kéo dài hơi tàn, đổi lại là bất cứ ai, e rằng đều đưa ra quyết định tương tự.
“Không cần ngươi động thủ, ta tự mình làm.”
Ta hơn hắn sáu tuổi, nên bảo hắn gọi ta là a tỷ.
“Đệ đệ của ngươi, Thẩm An.”
Lời này vừa thốt ra, bầu không khí lập tức trở nên nặng nề.
“Tự mình xem đi.”
Ta thấy sau khi ta c.h.ế.t, Thẩm An dẫn theo quân viện trợ hùng hậu kéo đến, tiêu diệt sạch sẽ đám phản quân, và tìm thấy t.h.i t.h.ể ta trong đống tử thi ngổn ngang.
Ta quay đầu vẫy tay với thủ lĩnh phản quân:
Vừa là người thân, lại vừa là ánh trăng sáng thuần khiết.
Hoàn thành cái đầu khỉ nhà ngươi ấy, mấy năm trước ngươi cũng nói y như vậy!
Người phụ trách trực tiếp ném cho ta một cuốn sách:
Ta hoang mang tột độ.
Đi mà công lược cha ngươi ấy!
【Đề nghị ký chủ suy nghĩ kỹ càng.】
Y trầm mặc một thoáng:
Thấy vẻ rụt rè đáng thương của hắn, ta đành gật đầu đồng ý.
Ta cúi đầu im lặng, không nói thêm lời nào.
Úi chao! Hóa ra là một màn hình hiển thị.
Có lẽ y đã nhận ra.
Đáng tiếc những ngày tháng êm đềm ấy chẳng kéo dài được bao lâu, kể từ khi ta bắt đầu nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ công lược Quý Yến, hắn càng ngày càng trầm mặc ít nói, dần dần giữ khoảng cách với ta.
Ta nhắm nghiền mắt, cảm thấy hối hận vô cùng.
Nhưng lúc bấy giờ ta còn khốn khó, lấy đâu ra tiền dư dả nuôi hạ nhân, đương nhiên một mực từ chối. Thế nhưng đứa trẻ này lại vô cùng kiên quyết, quả quyết tuyên bố không cần tiền bạc cũng được, nhất định phải đến để làm trâu làm ngựa cho ta.
Thật ra, thứ mà ta không thể buông bỏ không phải là Quý Yến, mà chính là đệ đệ ta, Thẩm An.
Bao nhiêu ngày đêm đồng cam cộng khổ, xả thân cứu giúp, giờ phút này hóa ra chỉ như một trò cười nhạt nhẽo.
Phải, đúng vậy! Chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi.
Là người y thật lòng yêu thương.
Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, ta gắng sức giãy khỏi vòng kìm kẹp của binh lính, xoay người chạy nhanh về phía tường thành.
Thế giới mà ta từng sinh sống đã trôi qua năm năm đằng đẵng.
Thẩm An là đứa trẻ ta tiện tay nhặt được năm xưa.
“Còn ta thì sao? Nếu ta thật sự c.h.ế.t thì sao? Nếu ta không thể sống sót thì sao?”
4.
Lần này ta chẳng còn thời gian để đa sầu đa cảm, lập tức trợn tròn mắt:
Ta thấy một hài tử gầy gò ốm yếu bên vệ đường, trong lòng trào dâng thương cảm, bèn cho hắn bát cháo và mấy lượng bạc vụn, nào ngờ hắn cứ thế mà bám riết lấy ta. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 2: Chương 2
Trước khi ý thức chìm vào bóng tối, hình ảnh cuối cùng còn sót lại trong tâm trí chính là dư ảnh Quý Yến thất tha thất thểu chạy về phía ta, liều mạng gào thét gọi tên ta. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ngươi có ý gì? Sau đó đã xảy ra chuyện gì?”
Sở Linh là biểu muội của Quý Yến, cũng là người Quý Yến nâng niu trân trọng như châu như ngọc.
Ta khẽ bật cười.
Trở lại không gian nhiệm vụ lạnh lẽo, nỗi đau vẫn còn chưa nguôi ngoai, ta lại nhận được thông báo rằng nửa giờ sau sẽ có người đến cứu viện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Gió rít bên tai, đứng trên bờ tường thành cao vút, ta nhìn thế giới mà mình đã gắn bó suốt mười hai năm lần cuối.
【Nhiệm vụ của Dư Yên Thu đã thất bại, xin ký chủ rời khỏi thế giới.】 (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn nói mình biết chút võ nghệ, không sợ khổ cũng chẳng sợ mệt.
Trước khi gặp gỡ Quý Yến, ta đã cùng Thẩm An sớm chiều bầu bạn.
Dẫu sao cũng đã cùng nhau sóng vai suốt mười hai năm, ít nhiều cũng có chút tình cảm.
Những lời sau đó ta đã không còn nghe thấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ai cơ?”
Khi đó hắn rất quấn quýt ta, bất kể ta làm gì cũng lẽo đẽo theo sau.
Nhận ra rằng mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát của y.
Mà ta, chẳng qua chỉ là một cộng sự, một thuộc hạ, một quân cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Không sao, không sao cả, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.
Thanh âm hệ thống vẫn không ngừng lặp đi lặp lại bên tai:
Nhưng dẫu trong lòng đã thấu tỏ, ta vẫn không cam tâm.
“Thu Thu, thật sự là thiệt thòi cho nàng rồi.”
【Đề nghị ký chủ suy nghĩ kỹ càng, nhiệm vụ lần này vẫn còn hy vọng hoàn thành.】
Còn nói sức lực của mình rất lớn, ăn uống lại ít, cầu xin ta thu nhận hắn làm nô bộc trong phủ.
Quý Yến vội vàng đáp lời.
Ta luống cuống tay chân cầm lấy, trợn tròn mắt nhìn lướt qua.
Thẩm An?
Thẩm An chẳng phải đang trấn thủ nơi biên cương xa xôi sao? Sao lại có thể về nhanh như vậy?
Nhưng tiền công thì vẫn phải trả, dù sao cũng chỉ tốn thêm chút ít bánh bao mà thôi.
Đó là vẻ hoảng loạn và đau khổ mà ta chưa từng chứng kiến ở y trước đây.
【Đề nghị ký chủ…】
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.