Thiên Hạ Cục: Tình Kiếp
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Bồ Câu cùng Quạ
Hai con Bồ Câu nói chuyện riêng với nhau, nhóm người mặc đồ đen thì bồn chồn đứng đó, giống như đàn kiến bị quây trong cốc vậy, bất lực, không có phương pháp thoát ra, còn tên cầm đầu và kẻ gọi là Nhị khi nghe thấy cô bé gọi người thanh niên là Bạch thì cũng bắt đầu toát mồ hôi. Bạch, con Bồ Câu được gọi là Bạch Tử Thần của Mật Cục, thuộc danh sách tất sát của Phản Nguyên Tổ nhưng hiển nhiên chỉ có hắn đi săn người khác, hiếm có ai có thực lực đánh ngang tay chứ đừng nói lấy mạng hắn, số thành viên của Phản Nguyên Tổ bị g·i·ế·t trên tay hắn nhiều hơn dân số của cả một thành phố nhỏ.
-Rồi rồi, im lặng chút, với lại quả thật cũng nên nhanh một chút, ta đang bận hẹn hò, để con gái nhà người ta đợi lâu quả nhiên không tốt.
Mà khi nhóm người quẹo vào một con hẻm tối tăm, mọi dấu vết họ để lại cũng đã biến mất, tên cầm đầu khi nãy mới thở ra được một hơi, hắn cằn nhằn:
Ngay lập tức, bốn người mặc áo trùm đen, nhảy lên gần chiếc sào phơi đồ, từ trong áo choàng lên rút ra vũ khí tấn công về phía bé gái nhưng ngay khi chạm đến làn da cô bé thì tất cả đều bị dừng lại, giống như một thứ gì đó ngăn cách cô với lưỡi dao vậy nhưng vẫn có một cái thành công đâm xuyên qua lớp màn vô hình đó, đâm sâu vào cơ thể cô bé, thấy vậy, tên cầm đầu mừng rỡ, g·i·ế·t được cô bé đó thì lớp không gian này sẽ được mở khóa, bọn hắn chia nhau ra chạy nhất định sẽ thoát được một ít, tuy có hi sinh nhưng mà g·i·ế·t được một con Bồ Câu thì tất nhiên là phi thường đáng giá.
Một làn gió trắng, hay chính xác là một cơn gió mang những mảnh lông vũ trắng bắt đầu thổi trong ngõ nhỏ. Tên cầm đầu lập tức hét lớn:
-Có việc, đi trước.
Tiếng giống kim đâm qua quần áo, từng người trong đám người từng chút một biến thành từng con nhím bị vô số tia lông vũ trắng muốt đâm xuyên, chỉ có vài tên có thể chống lại những cây lông vũ, bọn hắn ngay lập tức di chuyển, vừa chạy vừa tránh những cây lông vũ đâm ra từ hư không, trận gió ban nãy đã làm cho cả ngõ nhỏ bay đầy lông trắng, giờ đây trở thành vũ khí g·i·ế·t người, những cây lông vũ đang nhẹ nhàng vô hại đột nhiên sắc bén, nhanh chóng như những lưỡi dao được ném với lực cực mạnh.
--- Hết chương --
Một tia máu xuất hiện, một người bị đâm trúng, ngay lập tức cả ngàn cây lông vũ lao tới xiên hắn thành con nhím, Nhị lập tức gọi mọi người tụ lại:
Chỉ thấy bóng dáng Bạch mơ hồ, lát sau đã xuất hiện trên đường di chuyển của chiếc bát vải, một cây lông vũ xuất hiện trong tay hắn, thành một cái lưỡi hái. Kết nối thị lực với băng vải, Nhị ở bên trong giật mình. Đây là vũ khí yêu thích của Bạch, cũng vì sao hắn được gọi là Bạch Tử Thần.
Tên cầm đầu gầm giọng nói với thanh niên vẫn đang đứng nguyên chỗ từ nãy tới giờ:
-Bỏ đi, mất chút đồ thôi, ít nhất không rơi vào tay bọn Quạ, nếu rơi vào tay chúng, lúc đó mất không phải chút năng lượng kết tinh đâu, mà là mạng của mày đấy.
Nghe vậy, mọi người lập tức yên lặng, đến mức mà tiếng ống nước nhỏ giọt rơi lên cái ống bơ gần đó có thể nghe rõ ràng. (đọc tại Qidian-VP.com)
-Bọn nó là giáo dân thôi, tao thích lấy thì lấy, còn mày, tên não cơ bắp mà đòi chỉ huy hoạt động. Chắc tại mấy hành động “văn nghệ đen” mày nên hành tung của chúng ta mới lộ ra đấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
-Ấy, ấy các vị không tới chỗ bọn ta uống li trà sao? Làm gì vội vã vậy.
Người gọi là Nhị cũng không chịu thua, mắng lại tên cầm đầu:
-Lại đây nhanh!
Nam thanh niên được gọi là Bạch cũng không có vẻ quan tâm đến uy h·i·ế·p đến từ cô bé nhưng vẫn mở miệng trấn an:
-Thất, bỏ qua chuyện đó đi, việc trước hết là phải tìm cách trở về căn cứ trước đã, về đó hẳn là bọn Qụa sẽ không thể tìm thấy chúng ta nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
-Chạy! Là Bồ Câu!
Tâm thần của nhóm người lập tức nặng nề, bọn hắn gặp phải thứ bọn hắn không muốn gặp nhất, không phải Quạ mà là lũ Bồ Câu của Mật Cục. Tên cầm đầu lúc này rốt cục cũng có vẻ là một lĩnh đội hợp cách, hắn ra lệnh:
-Có mang cả Hắc Khí, hẳn là các ngươi có dự liệu là sẽ bị phát hiện nhưng mà cũng vô dụng, cao cấp hơn Hắc Khí ta đụng qua, chút đồ cấp thấp này vô dụng, Bạch, làm nhanh đi.
Tiếng nói từ trên cao vọng xuống:
Con ngươi của hắn co lại, hắn hiểu được, hôm nay, tuyệt đối là đi không nổi, cô bé kia là con bồ câu có thể nói là nguy hiểm nhất của Mật Cục, cô ta nắm giữ “Không gian chưởng khống” có thể thao túng một vùng không gian nhất định, tuy nói là nhất định nhưng tác dụng của nó phi thường đáng sợ, việc phong tỏa một vùng không gian đối với cô mà nói phi thường dễ dàng.
Tên cầm đầu hét lên:
-Bạch, làm nhanh đi, ta chỉ xin đi vệ sinh một chút thôi, nếu lâu quá ta sẽ bị xem là bị táo bón mất, ta mà phải thêm rau vào phần cơm thì ngươi xác định ở chung với gián một tuần đi nhé.
Nam thanh niên chỉ cười nhẹ nhàng:
-Nào, chỉ là mời đến uống ly trà thôi, không cần căng thẳng như vậy.
Một người trong nhóm người đằng sau đáp lại:
Chiều tà, trong một con hẻm nhỏ tối tăm không ai để ý, 5 người mặc áo trùm đen, nhanh chóng di chuyển thành thạo trong hẻm nhỏ, dường như rất quen thuộc. Một nhóm người trùm kín áo choàng màu đen nhanh chóng di chuyển trong ngõ nhỏ. Người trung niên cầm đầu nhỏ giọng thầm thì cho nhóm người đằng sau:
Chương 2: Bồ Câu cùng Quạ
-Bồ Câu, đừng ép người quá đáng, nếu hôm nay mọi người không lui một bước thì chắc chắn bọn ta sẽ kéo các ngươi theo cùng.
Sau tiếng cười ôn hòa, làn gió tụ lại trước đường trốn thoát của nhóm người, từ cơn gió, một người thanh niên mặc đồ trắng xuất hiện, tướng mạo tuấn tú, trên mặt đeo kính, đội một chiếc mũ cao, tay chống gậy, nhìn hắn cực giống một gã ảo thuật gia nhưng thứ khác là trên vai của có hắn một tấm áo choàng chỉ khoác trên một bên vai giống như được kết lại từ vô số lông vũ của chim bồ câu, một màu trắng thanh thuần, giống như cánh của bồ câu vậy.
“Coong…coong….coong…gru…coong…gru..gru..coong…gru…gru…gru..gru…”
Tiếng rù của bổ câu càng ngày càng rõ ràng trong ngõ hẻm u ám.
Bọn họ hiểu ý nhau, vây lại xung quanh Nhị, chỉ thấy chỉ túm lấy băng mắt của mình, ngay lập tức, sợi băng mắt hóa dài, cuốn quanh thành một chiếc bát, bảo vệ tất cả mọi người ở bên trong khỏi cơn mưa lông vũ, bọn họ tiếp tục di chuyển, hi vọng có thể thoát được nơi này, dù sao nơi này đã cách căn cứ rất gần. Thấy như vậy, Bạch hơi ngạc nhiên:
“Xoạch!”
-Nhanh, g·i·ế·t con bé rồi chạy!
Bầu không khí lập tức giương cung bạt kiếm, hình như sắp đánh nhau nhưng một tiếng gọi cắt đứt ý định của hai bọn họ: (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhóm người tách ra, nhảy lên bức tường, dùng lực bật, hệt như ném một quả bóng nảy vào ống nước vậy, nhanh chóng nhảy ra ngõ nhỏ, bọn chúng định chia ra để tránh trường hợp toàn bộ bị bắt, chứ thực sự muốn tất cả chạy thoát là không thể nào.
-Rõ (đọc tại Qidian-VP.com)
Không có người đáp lại, nhưng lại có hành động diễn ra, chỉ thấy thanh niên trước mặt giơ tay lên rồi nắm lại.
Một tên áo choàng đen nhưng hắn cuốn một lớp băng vải quanh mắt chặn lời tên cầm đầu:
Vũ Minh không quan tâm nhiều, bắt đầu hành sự, cậu giống một con quạ, sẽ đi đào móc “chất thải” trong đống “rác” người khác để lại để kiếm “ăn”. Đêm ấy, biệt thự của nhà họ Văn bỗng thiếu mất bóng của một chàng quản gia khu Bắc.
-Ây, ta tưởng hắn bị mù cơ, thì ra cái băng mắt đó cũng là Hắc Khí. Đành vậy, ta tự lên trận.
Cuộc hội thoại kết thúc nhanh chóng, nhóm người lại gia tăng tốc độ nhanh chóng vòng nhiều vòng trong ngõ hẻm giống như chạy loạn vậy, nhưng kì lạ là mỗi lần bọn họ đi vào một ngõ nhỏ, thì ngay lập tức những dấu vết họ từng để lại dần biến mất, giống như đang cố gắng cắt đuôi thứ gì vậy.
Trong ngõ nhỏ, một tiếng cắt vải vang lên, phi thường gọn gàng, không âm thừa, chứng tỏ miếng vải được cắt bởi một người thợ lành nghề.
Tại chỗ, Bạch đứng lau tay, lúc nãy có vài vết máu dính vào tay hắn, bên cạnh, Không cũng đã nhảy xuống, vội vàng biến mất vào không khí, chỉ để lại một câu:
Nhưng ngay khi những kẻ đầu tiên nhìn thấy ánh sáng của bầu trời thì đột nhiên chúng giống như chạm phải một bức tường vô hình, cả lũ giống như một đám ruồi đập mặt lên một tấm kính vậy. Nhận cản trở, mất đà dẫn đến cả đám rơi xuống đất.
Bạch nhìn cậu thanh niên một chút, nhận lấy túi khăn cùng chai cồn thanh niên đưa, lên tiếng:
Cuộc đối thoại kết thúc, Bạch lại trở lại làm một quý công tử, dần biến mất khỏi khu ngõ nhỏ. Bồ câu rất ít khi tới nơi ngõ nhỏ, chúng thích xuất hiện ở nơi công viên rộng rãi và thường đi theo đàn, bồ câu của Mật Cục chúng cũng ít khi xuất hiện ở nơi tối tăm, nhưng một khi xuát hiện thì tất nhiên có máu đổ, còn khi xuất hiện ở nơi đông người rộng rãi thì hiển nhiên sẽ có “đàn” và sẽ kiếm “ăn”.
-Bạch sứ, dùng cồn có thể lau đi vết máu, việc ở đây còn lại để ta là được.
-Im lặng, hình như có tiếng gì đó.
-C·h·ế·t tiệt, đợt này thực sự lỗ lớn rồi, năng lượng kết tinh hao quá nửa, lượng dùng còn vượt qua thưởng của nhiệm vụ nữa.
Đột nhiên, một kẻ bên cạnh hắn đột nhiên ngã xuống, hắn kinh hoàng nhìn sang, tên đó đã ngã xuống vũng máu, một con dao đâm xuyên qua cổ, nhưng mà, đây không phải vũ khí đặc biệt mà đâm được con Bồ Câu kia sao, hắn nhìn về phía cô bé, hắn nhận ra, không có chút máu nào cả, có thì chỉ là bốn cục thịt đã bị vò nát bởi không gian, nàng phát ra âm thanh non nớt nhưng lại trào phúng:
Một tiếng cười cắt ngang tiếng cảnh báo của tên cầm đầu:
Bạch không để ý, vẫn đứng lau tay, lát sau, có tiếng bước chân, một thanh niên trẻ mặc đồ quản gia đi tới, trên mặt đeo một cái mặt nạ quạ đen trên đó có một dãy số nhưng không đáng chú ý, cậu đưa cho Bạch một túi khăn lau tay cùng một chai cồn, cậu ta nói:
-Chia ra chạy, ai bị bắt lập tức tự sát, nếu không Tổ sẽ tước đi cơ hội về cực lạc của các ngươi.
Tên cầm đầu ngay lập tức bò dậy, hướng ánh mắt lên phía trên đầu mình, ở đó, một tên bé gái ngồi trên một cây sào phơi đồ cắm ngang giữa hai toàn nhà cao ốc, cô phi thường bé, tưởng chừng như chỉ mới học tiểu học vậy, cô cũng mặc một bộ đồ trắng nhưng lại có những làn sóng đen xám đan xen trên bộ đồ, một bên vai cũng mang một tấm áo choàng lông vũ, nhưng màu sắc lại là trắng xám đen pha lẫn, rất giống một con bồ câu Ai Cập.
Người thanh niên đáp lại:
“Xoạch”
Vũ Minh xem xét nơi mình đang đứng, không có máu vương vãi, nhưng bên cạnh thì có một hồ máu, đầy những mảnh vụ tử thi, chiếc bát lúc nãy đã bị cắt làm hai nửa, còn đoàn người bên trong thì bị nghiền nát chỉ còn mảnh vụn cơ thể.
-Nhị, mày dùng giọng gì nói chuyện với tao vậy? Lần này tao là lĩnh đội nhưng tao thấy mày giống hơn đấy, lúc trước đó tao đã bảo mày không cần lấy nhãn cầu của bọn giáo dân mà mày vẫn lấy, mày tin tao g·i·ế·t mày không?
-Mẹ nó, làm sao bọn Quạ lại tìm được chúng ta, rõ ràng lần truyền giáo này rất bí mật, chỉ có trưởng lão trở lên mới biết được hành động lịch trình cơ mà?
-Quạ, nhớ làm nhanh một chút, động tĩnh đã vang đi, nhưng có lẽ phải ít lâu mới có người chạy tới, tối nay phải có báo cáo.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.