Thiên Hạ Cục: Tình Kiếp
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Ẩu đả?
Ông sở trưởng bụng phệ tên là Tần Chính, 4 năm trước mới nhậm chức, nhưng lúc nào cũng phải sống khúm núm trước ba nhà tập đoàn, thật ra là bốn nhưng Văn gia không đụng gì đến ông cả, chỉ có ba nhà này thường xuyên đến nhờ vả, uy h·iếp giúp họ mấy vụ “giao dịch ngầm”. Ông cũng tức nhưng không làm gì được, phản kháng là mất chức như chơi, nhưng lần này khác, ông trêu tức nói:
"Móa, lần sau không chơi trò này nữa."
-Bác Andrew! Bác Andrew! Vũ Minh gặp chuyện rồi!
Sáng hôm sau, lúc 8 giờ sáng, biệt thự nhà họ Văn bỗng nhiên nhận được một cuộc gọi từ sở cảnh sát thành phố, bên kia đầu dây vang lên tiếng nói:
Và thế là sáng hôm sau, một cuộc gọi thông báo giả được gọi tới nhà họ Văn làm cả căn biệt thự gà bay c·h·ó chạy, ai cũng lo lắng cho cậu nhóc Vũ Minh, mấy cô hầu gái thì thút thít sợ Vũ Minh b·ị t·hương, mấy bác làm vườn với bảo vệ còn đang lên kế hoạch kiếm mấy tên đánh nhau với Vũ Minh dạy cho một bài học, còn bác Andrew là tâm tình nặng nền gọi xe tới sở cảnh sát. (đọc tại Qidian-VP.com)
-Đúng rồi ạ, không biết có chuyện gì ạ?
Đưa Vũ Minh ra khỏi sở cảnh sát, gọi một chiếc taxi. Lúc này bác Andrew mới hỏi Vũ Minh:
-Sếp, không biết ngài có việc gì cần tới sở cảnh sát thành phố, bọn ta nhất định sẽ dốc hết sức.
-Mẹ mày, mày còn muốn ngồi trên ghế sở trưởng nữa không, tin hay không tao gọi một cuộc điện thoại là mày bị cách chức?
-Trung úy, có một người tự xưng là người của Mật Cục tới yêu cầu gặp mặt sở trưởng.
Tần Chính lau đi mớ nước bọt trên mặt, đưa cho người đàn ông xem một tờ giấy, người đàn ông nhận lấy nó, đọc qua thì sắc mặt trắng bệch, hết nhìn Tần Chính rồi lại nhìn tờ giấy, vẻ mặt không tin được, năm người còn lại khi nhìn thấy nội dung thì cảm xúc cũng muôn hình vạn trạng. Oaaa! Đã bao lâu rồi Tần Chính chưa bao giờ thoải mái thế này, hắn từng mơ mình có thế đè đầu cưỡi cổ đám c·hết tiệt này, bây giờ mặc dù chưa được đến mức đó nhưng nhìn dáng vẻ của bọn họ lúc này cũng vô cùng giải trí. Vẫn là cái giọng cợt nhả làm người muốn đánh đó:
Bác Andrew:
-Ta nói cậu bao nhiêu lần rồi, làm việc phải cẩn thận vào, làm quản gia gần một năm rồi mà tính nết vẫn thế, cậu có biết nhanh ẩu đoảng là tối kị của một quản gia hay không?
Viên cảnh sát đáp lại: (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay bây giờ, trước mặt cậu, ba tên “báo con” này đang nằm b·ất t·ỉnh, đứa trật khớp, đứa gãy tay, đứa mẻ đầu sứt trán, cậu có thể tưởng tượng được khi cha mẹ của chúng thấy cảnh này thì người thanh niên này cùng cả sở cảnh sát thành phố sẽ chật vật cỡ nào. Trong lúc cậu đang băn khoan không biết có nên gọi cấp trên hay là trực tiếp tạm giam cậu thanh niên này thì cậu thanh niên ấy lên tiếng:
Sáu người nhìn vẻ mặt muốn ăn đòn của Tần Chính, nhưng lần này không ai lên túm cổ áo hay hét vào mặt hắn nữa bởi vì tờ giấy yêu cầu hợp tác điều tra của Mật Cục vẫn đang nằm yên vị dưới đất, cái tờ giấy lúc này không khác gì “thánh chỉ“ trong mắt của bảy người. Bọn họ chỉ đành im lặng đưa ba tên “tàn tật” trên giường ra về. Cảm xúc Tần Chính bùng nố, hắn hét to:
….
-Mật Cục xử lí công tác, hi vọng hợp tác và phiền gọi sở trưởng tới đây được không?
Thấy vẻ cợt nhả trên mặt Tần Chính, một người đàn ông lao lên nắm lấy cổ áo hắn, hét thẳng vào mặt, phun nước bọt lung tung:
-Xin chào, đây là số của nhà họ Văn phải không?
Hầu gái nghe vậy thì hốt hoảng, vừa chạy vừa gọi toáng lên tên của Tổng quản gia:
-Cháu xin lỗi!
Người lái xe cố găng nhịn cười cả chuyến đi để giữ lại tiền tip cho mình. Còn bên sở cảnh sát, sáu người đang đứng nhìn ba đứa con bị h·ành h·ạ thê thảm đang nằm trên giường bệnh la hét kêu đau. Một người mẹ giận tím mặt hét vào mặt ông sở trưởng bụng phệ:
Vũ Minh không đáp lại, chỉ ngồi im lặng nghe bác Andrew mắng. Lát sau, có vẻ bác Andrew đã nguôi giận. Cậu đáp lại với giọng lí nhí:
Hôm ấy, rất nhiều người đột nhiên bị gọi tỉnh, cho đến trong nhà của một ông bác trung niên bụng phệ có tiếng điện thoại. Vị sở trưởng này vô cùng giật mình, tới tầng cấp của ông ta đương nhiên biết được chút việc, ông hiểu được sự đáng sợ của Mật Cục, ông trở thành người thứ bảy dính phải chứng nói lắp trong đêm nay:
--- Hết chương ---
Cậu nhận ra ba người b·ất t·ỉnh đằng kia là ba đứa con trai của ba nhà tập đoàn lớn trong thành phố, ba tên này vào ngồi phòng tạm giam của sở cảnh sát thường xuyên. Đua xe, ẩ·u đ·ả, ức h·iếp, phá phách, hút chích, không tệ nạn nào trong thành phố thiếu đi bóng của ba tên này, chúng chuyên tổ hợp với nhau cùng một nhóm lưu manh trong thành phố đi quậy phá, cũng b·ị b·ắt rất nhiều lần, nhưng sở trưởng vì mặt mũi của ba nhà nên thưởng xuyên xử qua loa rồi để bọn chúng ra về, cũng vì vậy trong thành phố thưởng xuyên oán trách sở cảnh sát vô năng lực.
Bác Andrew giận mắng:
Bác Andrew thở nhẹ nhàng, giải quyết đơn giản được bằng tiền được là tốt rồi, còn về Vũ Minh thì bác Andrew tin tưởng cậu lẽ không tự nhiên đi gây sự với người khác, có lẽ là tự vệ thôi nhưng việc này cũng tương đối quá mức chút, bác quyết định về sẽ mắng Vũ Minh một trận.
Nhìn thấy Vũ Minh như vậy, bác Andrew cũng mềm lòng, nhưng vẫn cứng họng quát:
-Hôm quá cháu đi cửa hàng mua ít đồ còn thiếu lúc chiều.
Bên kia đầu dây, viên cảnh sát nghe tiếng chiếc điện thoại rớt xuống đất, rồi một tiếng tít báo hiệu cuộc gọi kết thúc, cậu quay lại đằng sau nhìn Vũ Minh đang im lặng ngồi trên ghế. Tối hôm qua, khi cậu đang gật gù trực đêm ở sở cảnh sát, đột nhiên một cậu thanh niên mang ba tên khác vào trụ sở cảnh sát.
-Được, ta tới ngay.
Bác Andrew có vẻ chưa hài lòng:
Ban đầu cậu tưởng chỉ là một nhóm c·ướp xui xẻo nào đó bị dạy dỗ thôi, ai ngờ lúc nhìn thấy tình trạng của ba người cậu liền giật mình, ba người thương tích phi thường nặng, tay gãy, chân lệch và cả ba đều b·ất t·ỉnh, ban đầu cậu còn tưởng là người này thấy mình ra tay quá nặng nên đến để đầu thú, cậu lúc đó còn phi thường căng thẳng, tưởng rằng vụ này sẽ rất khó giải quyết. Đồng thời khi nhìn kĩ mặt của ba người kia, cậu lại càng giật mình.
-Cháu xin lỗi!
Vũ Minh có vẻ giật mình, liền ngồi thẳng lên, lên giọng:
Vũ Minh lại nói to hơn:
Trung úy bên kia, một trung niên đang ngon giấc ở nhà thì đột nhiên b·ị đ·ánh thức, ông còn đang bực mình vì b·ị đ·ánh thức, nhưng khi nghe thấy hai chữ Mật Cục, ông lập tức bay sạch tâm tình lúc nãy, giọng lắp bắp đáp lại:
-Cậu Vũ Minh dính phải một cuộc ẩ·u đ·ả vào đêm hôm qua và bị tạm giam, cậu yêu cầu được người nhà đến bảo lãnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
-Thả đi rồi, người ta tự vệ chính đáng, không bắt được.
-Cháu, cháu xin lỗi.
-Đỗ Phúc, mang bọn nó vào phòng y tế đi, nói cho y tế không cần tiêm thuốc tê luôn cũng được, để bọn nó chịu ít đau đớn đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông sở trưởng bụng phệ chán nản nhìn ba tên trên đất, chán hết muốn nói ra lệnh:
-Con trai mà cái giọng lí nhí như con gái, thẳng lưng lên, nói to cho ta nghe.
Cả sở cảnh sát mơ hồ cùng giật mình, sở trưởng nay là bị bức điên sao, lúc nãy sáu người của tập đoàn nhà Lí, Văn, Tống vừa vào phòng làm việc. Hẳn là bị bức quá hóa rồ đi. Biết là có thể tinh thần của Tần Chính không ổn định nhưng vẫn có người gọi đồ ăn cho hắn vì sợ hắn điên quá lao ra cắn người. Lúc ăn nhồm nhoàm nào là gà tây, vịt quay, bia hơi, hắn còn nói: “Từ nay ta có Mật Cục bảo kê, các người có giỏi kiếm Mật Cục nói chuyện” nói xong lại một mình cười ha ha.
Viên cảnh sát giật mình, Mật Cục, bộ phận bí ẩn nhất của cả nước, từ lúc nó được thành lập, ai cũng chẳng biết bộ phận này xử lí cái gì, chỉ biết địa vị vô cùng cao, nằm giữa chính trị cùng quốc phòng, nhưng cậu thanh niên này yêu cầu gọi sở trưởng tới thì cậu cũng vô cùng vui vẻ, cậu trực tiếp trốn được khỏi vụ này, để sở trưởng tới giải quyết thì đồng nghĩa với nó đã vượt qua phạm vi của cậu, nếu giả sử cậu tham gia vào vụ này, đụng phải ba nhà tập đoàn, riêng nó cũng có thể làm cậu mất một lớp da, giờ lại đụng thêm một cái Mật Cục, cậu không chạy nhanh một chút, cậu sợ mình sẽ bị vặn cổ tại chỗ. Còn về thật hay giả thì để sở trưởng tới giải quyết đi. Cậu gọi ngay cho cấp trên:
-Bỏ qua đi, xử lí ba tên này, đồng thời giúp ta xử lí ít việc.
Vũ Minh không đẻ ý đến thái độ của ông sở trưởng bụng phệ, cậu chỉ lên tiếng chào lại rồi vào luôn chuyện chính:
-Hôm qua cháu đi ra ngoài làm gì?
-Biết rồi, ta sẽ báo cáo lên trên.
Chương 3: Ẩu đả?
-Cậu ấy dính phải một vụ ẩ·u đ·ả với ba người, theo qui định thì phải bị giam 2 tháng, nhưng xét về thương tích cậu ta gây ra cùng với lời khai của ba người khác thì chúng tôi xem xét cho phép cậu ta được bảo lãnh ra tù, chỉ cần đóng phạt hành chính là được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tới nơi, bác Andrew bước vào hỏi thông tin về Vũ Minh rồi được một viên cảnh sát dẫn tới khu tạm giam, gặp được Vũ Minh, thấy cậu không thương tích gì nhiều mới thở ra một hơi. Bác tới quầy làm việc, Đỗ Phúc thấy người được bảo lãnh là Vũ Minh thì giật mình, nhưng tối qua tập luyện vô số lần cũng không phải luyện không, cậu nói với bác Andrew:
Vũ Minh cúi thấp mặt xuống, có vẻ ăn năn, cậu đáp lại:
-To hơn.
-Móa nó, tụi bay đâu, gọi đồ ăn, hôm nay tao phải mở tiệc ăn mừng cả ngày.
-Ta chưa nghe thấy.
Vũ Minh cũng không nói gì, cậu đương nhiên chỉ tiện đường làm việc. cậu đang đi đường thì đột nhiên ba tên này nhảy ra đòi t·rấn l·ột tiền, lúc ấy tâm tình của cậu khá tệ do phải xử lí một đống xác c·hết cùng thu thập thông tin nên ra tay tương đối nặng, cậu xách ba tên này đến sở cảnh sát chỉ là tiện đường công tác, đằng nào cũng cần sở cảnh sát diễn một vở kịch, có nhân chứng xác thực hơn một chút thì vở kịch này không dễ bị lộ ra.
Vũ Minh ngồi chịu trận, cậu tiếp tục xin lỗi bác Andrew, nhưng trong lòng thì phiền muộn:
-Tần Chính, người gây ra vụ này là ai, tao nhất định sẽ cho hắn vào tù gặm đá cả đời.
15 phút sau, một ông bác bụng phệ xuất hiện ở sở cảnh sát, đã rất lâu hắn chưa mặc cảnh phục nên dường như bộ quần áo có hơi khó chịu nhưng hắn vẫn mỉm cười bước tới trước mặt Vũ Minh, lên tiếng chào hỏi:
Nghe thấy Vũ Minh muốn xử lí người, ông sở trưởng bụng phệ nhìn xem ba tên thanh niên đang nằm trên đất, ông lại một cái giật mình. Hay lắm, ba tên “báo con” các ngươi bình thường ăn h·iếp người thường không chán, bây giờ trực tiếp đụng đến bọn diêm vương sống Mật Cục, cha mẹ các ngươi mọc ta ba đầu sáu tay đánh cũng không lại ngón tay người ta, các ngươi trực tiếp đến đòi gạ kèo đánh một vs ba.
-Thế nào, tù giam là nhà người ta mở, các ngươi còn muốn tiễn hắn về nhà sao?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.