Thiên Hạ Cục: Tình Kiếp
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26: Nổ
Nhìn thấy cảnh này, Anh Túc mất bình tĩnh, cô ta gầm lên đầy phẫn nộ: "Bọn khốn các ngươi! "
Tiếng s·ú·n·g vang lên dù khá êm nhưng vẫn thu hút lấy sự chú ý của cô, nhìn viên đ·ạ·n đang bay tới, cô liếc mắt kinh bỉ, tạo ra một tấm chắn rồi mặc kệ, nhưng có lẽ cô hơi coi thường nó rồi.
Cẩn thận lắp ráp s·ú·n·g ngắm, tìm lấy một địa điểm thích hợp trên mặt đất, là một cục đá khá to, có thể dùng làm điểm tựa đặt s·ú·n·g ngắm lên phía trên. Thấy thao tác thành thục này, Bạch cũng loáng thoáng biết đây là ai, nhưng anh tạm giữ im lặng một lúc.
Đúng lúc hai người đang còn định cãi nhau tiếp thì có tiếng nói từ phía sau, là Vũ Minh. Cậu nói: "Không sứ, Bạch sứ, quả cầu đó nếu bị phá hủy thì khả năng chúng ta ngăn thứ đó được. "
Phía dưới, Bạch đang đùng một lớp lông vũ chật vật che chắn, Tiểu Tiên thì là phải bám vào thân cây để không bị gió thổi bay đi, cô vừa bám lấy thân cây vừa hét: Bạch, cứu ta, aaaaa! "
Nếu như con lốc như suy tính bộc phát thì một trăm cây số quanh đây chắc chắn sẽ thành hoang địa, hai người họ có thể sống sót nhưng uy lực của vụ nổ có thể lấy đi sinh mạng của bao nhiêu người thì không ai nói được. Họ đều đã dự tính đến tình huống xấu nhất là từ bỏ thành phố này, Tiểu Tiêu trực tiếp dùng sinh mệnh lực đem toàn bộ người dân dịch chuyển đi, thậm chí là hi sinh bản thân để cứu lấy thành phố, nhưng nhờ sự có mặt của Vũ Minh giúp cứu vãn lấy tình hình. Phát đ·ạ·n của cậu làm quả cầu mất đi sự ổn định, làm phát tán ra một lượng lớn năng lượng khiến quả cầu mất đi sức phá hủy vốn có.
Ổn định tinh thần, Anh Túc liếc mắt nhìn lấy ba người đang ở phía dưới, cô đột nhiên mỉm cười. Chỉ thấy tay cô dâng lên cao, nâng quả cầu lên một cách thành kính, đầu cúi thấp đầy kính cẩn, miệng cô nhẩm: "Hắc thuật: Nguyệt Bạo "
Chương 26: Nổ
Tránh khỏi tác động của vụ nổ Bạch cùng Tiểu Tiên thấy cảnh này thì bỗng thở phào, so với tưởng tượng thì cơn lốc này còn nhẹ chán, ít nhất hai người họ có thể xử lí được.
Anh Túc nhìn thấy vụ nổ, ánh mắt toát lên vẻ thoả mãn nhưng sự thoả mãn này không kéo dài, nhanh chóng, cô thoát đi nơi này. Lớp không gian do Tiểu Tiên tạo ra đã bị phá vỡ, cô thành công thoát khỏi nơi đây với một cái giá tuy không nhỏ nhưng cũng không đắt (đọc tại Qidian-VP.com)
Viên đ·ạ·n phía sau cứ thế mà xông lên, nhắm tới quang cầu bay tới. Anh Túc giật mình vì phát s·ú·n·g có thể xuyên qua màn chắn nhưng cô chỉ nhíu mày lại một cái, quyết định tự tay ngăn chặn nhưng hai cây lông vũ sắc lẹm đâm tới ngăn cô lại làm cô chậm một nhịp.
Anh Túc đang mỉm cười nhìn lấy kiệt tác của mình, chỉ chốc lát nữa thôi, khu vực này sẽ biến thành bình địa, hình như nàng đã quên đi mục đích ban đầu là thoát đi nơi này.
"Đùng!!! Đùng!!! "
Phát s·ú·n·g đầu tiên thực sự không xuyên qua nó được, nhưng Vũ Minh lại bắn tiếp hai phát nữa, phát s·ú·n·g cùng vị trí bắn vào đuôi viên đ·ạ·n đầu tiên, kích nổ lượng thuốc s·ú·n·g còn sót lại trong viên đ·ạ·n đặc biệt, viên đ·ạ·n nổ tung, khiến màn chắn run rẩy rồi tan vỡ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quả cầu tiếp tục bay lên, mặc kệ lớp không gian trùng điệp được Tiểu Tiên tạo ra, nó chạm tới biên giới của lớp không gian phong toả rồi đừng lại và sau đó...
Qua ống kính, Vũ Minh nhin thấy rõ vị trí của quả cầu kia, nó đang ngày càng phát sáng, thậm chí âm thầm có cảm giác sắp bùng nổ. Mặc kệ ánh sáng làm cậu chói mắt, đôi mắt dưới lớp mặt nạ vẫn mở to, xác định kĩ càng mục tiêu của mình. Ngón tay vân vê lên cò s·ú·n·g và rồi cậu bóp cò.
Tiếng nổ rền vang đất trời, trời đất đường như cũng run rầy vì vụ nổ. Màn trời như đổ sập xuống thành phố.
"Choang!!! " Tiếng thủy tinh thanh thúy vang lên.
Tiếng s·ú·n·g giảm thanh vang nhẹ trong khu đất, viên đ·ạ·n bay nhanh hướng tới quả cầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếng cười điên cuồng vang vọng trời đất, ánh sáng chói chang khiến người khác phải nhíu mày. Ánh sáng từ quả cầu ngày càng chói lòa đồng nghĩa với việc báo hiệu cho sự c·hết chóc đang tới gần. Sắc mặt của Bạch với Tiểu Tiên ngày càng khó coi, quả cầu kia thực sự có thể uy h·iếp tới tính mạng hai người, nếu không nhanh chóng giải quyết thì hôm nay c·hết chắc.
Vũ Minh nấp phía sau một tảng đá tay ôm kĩ cây s·ú·n·g để nó không bay mất. Mắt cậu nhắm lại, tay bám chặt lấy lớp cỏ để không bị gió kéo đi.
Nhìn lấy cột lửa đang gào thét, Bạch nói với Vũ Minh: "Không sứ, đưa hắn rời di nơi này, chỗ này bọn ta sẽ tự giải quyết. Còn cậu, lần này lập công lớn, bọn ta sẽ báo cáo thay cậu. "
Tiểu Tiên nghe vậy cũng nhức cả tai, hét lại vào mặt Bạch: "Làm mẹ ngươi, lúc nãy không xử ả nhanh lên, giờ hay rồi, đêm nay chúng ta làm đôi uyên ương c·hết chung là tại ngươi hết. "
Ánh mắt của Bạch toát lên vẻ bất đắc dĩ, đánh không được, chặn cũng không xong, nếu hai người bỏ chạy thì tám chín phần là khu này sau này không ai sinh sống được nữa.
Viên đ·ạ·n đâm thẳng vào quả cầu làm nó từ từ nứt ra những vết nhìn tưởng như nó sắp vỡ toang ra.
Tiểu Tiên nhìn lấy Bạch, sau đó phất tay lên, Vũ Minh biến mất giữa hư không. Lát sau, trong một con hẻm khu số 13, Vũ Minh từ một vòng xoáy bước ra, vừa đáp xuống cậu lập tức cởi mặt nạ ra nôn oẹ tới tấp. Không phải cậu yếu mà thực sự cảm giác bị không gian kéo ra rồi ép vào thực sự không hề thoải mái.
"Đoàng! " Tiếng s·ú·n·g lại vang lên, một viên đ·ạ·n lại bắn ra nhắm tới đầu Anh Túc. Cây quyền trượng trên tay Anh Túc đột nhiên mọc ra những xúc tu đen sì tạo thành một bàn tay to lớn bắt lấy viên đ·ạ·n ngăn nó lấy mạng Anh Túc.
Cơn lốc lửa lần nữa hình thành, bắt đầu cuốn lấy đất trời vào màn lửa. Ngọn lửa bắt đầu cắn nuốt lấy sự vật trong tầm ảnh hưởng, như con mãnh thú đói khát lâu ngày thấy được con mồi béo bở lạc đàn.
Trong lúc Bạch cùng Tiểu Tiên đang luống cuống không biết xử lí thế nào thì Vũ Minh móc ra cây s·ú·n·g ngắm vốn đã giấu kĩ. Nhìn thấy thao tác của cậu, Bạch bất ngờ nói: "Cái này ngươi lấy ở đâu vậy? " (đọc tại Qidian-VP.com)
Viên đ·ạ·n dường như đã đánh thức lấy Anh Túc đang phẫn nộ, lý trí đã trở lại trong ánh mắt của cô ta. Anh Túc thầm thì: "Nhớ rồi. Phải thoát khỏi đây. " (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này, Bạch nói: "Làm gì đó mau, con ả kia điên rồi, dùng cả sinh mệnh lực ra chơi cái đồ c·hết tiệt này, đây là muốn kéo chúng ta c·hết chung. "
Tiểu Tiên cùng Bạch quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên đang đứng trên cành cây, trên tấm mặt nạ đen là những đường vân hình một con mắt được vẽ bằng những nét ánh vàng nổi bật.. Bạch nói với Vũ Minh: "Bọn ta biết rõ, nhưng vấn đề là bây không thể tiếp cận ả được, quá nguy hiểm. Quả cầu ấy có thể phát nổ bất cứ lúc nào nếu chúng ta cố gắng tới gần, thứ duy nhất dùng được là lông vũ thì thực sự không đủ cứng và sát thương để phá hủy nó. "
Quả cầu bay lên cao với một tốc độ rất nhanh, càng lúc càng phát sáng, đến mức những người dân bị di tản cũng thấy được ánh sáng từ nó. Một đứa trẻ chỉ tay lên về phía ánh sáng ấy, nó níu lấy váy mẹ hỏi: "Mẹ ơi, nó là cái gì vậy? "
Vũ Minh đang đứng đằng sau cũng cúi đầu, nói: "Rõ! "
--- Hết chương ---
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.