Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 29: Sáo

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29: Sáo


Uyển Như nghe cậu nói vậy với nhìn lấy cái giường ngoại trừ cái đệm thì gối, chăn cùng ga giường đã bị lột sạch thì hiểu cậu muốn đuổi người. Cô hậm hực bước ra khỏi phòng, mỉa mai một câu: "Keo kiệt." Sau đó bước xuống phòng mình.

Trong phòng Vũ Minh bây giờ chỉ có một mình Uyển Như nằm trong phòng, bất chợt cây sáo được trưng trên tủ đầu giường của Vũ Minh lập loè ánh sáng tạo thành một tấm màn từ từ bao phủ lấy Uyển Như đang ngủ say rồi cây sáo phát sáng ngày càng yếu rồi tắt hẳn, nhìn thật kĩ thì thấy cây sáo như cũ đi và không còn lấp lánh phản chiếu lấy ánh trăng.

Uyển Như nghe thấy tiếng gọi thì giật mình tỉnh dậy, cô ngơ ngác hỏi: "Cái gì cơ? " (đọc tại Qidian-VP.com)

Vũ Minh kê môi lên lỗ của cây sáo, bắt đầu lục tìm kí ức lấy một đoạn nhạc và rồi tiếng sáo cất lên, tiếng sáo du dương theo từng hơi tạo thành một khúc nhạc nhẹ nhàng mang theo một chút buồn bã cứ thế lan toả cả căn phòng.

Một lần Uyển Như cố nhảy lên để treo quần áo thì cô bị trượt chân, người ngã ngửa ra sau, tay thì vẫn nắm chắc lấy móc treo đồ đã được móc lên cây sào và rồi dưới sức nặng của cơ thể, sợi dây trên giá treo đồ bị đứt làm đôi, toàn bộ quần áo trên cây sào rớt xuống nền cỏ.

Vũ Minh: "Có vấn đề gì sao? Hay cô muốn tự mình phơi? "

Sau khi ăn xong, cô định trở về phòng để ngủ trưa nhưng nhớ ra mình đã ngủ cả buổi sáng nên đành bước ra ngoài vườn.

"Đành vậy. " Vũ Minh thở dài rồi mở tủ lấy ra một bộ chăn gối mới rồi đi ra khỏi phòng, trước khi đi còn chu đáo kéo chăn lên cho Uyển Như.

Bỗng từ trong tiếng gió thổi bất giác có mơ hồ tiếng sáo vi vu theo từng cơn gió tới tai bác Andrew, trong khoảng khắc ấy bác Andrew cảm nhận được bờ mi mình hơi trĩu xuống, đầu óc cũng có chút mỏi mệt, rồi từ từ bác ấy chìm vào giấc ngủ, chỉ còn lại suy nghĩ cuối cùng: "Trà này... Công hiệu có chút mạnh. "

--- Hết chương ---

Một lúc sau, tiếng sáo dù vẫn tiếp tục nhưng Uyển Như đã ngủ mất từ lúc nào trên chiếc giường của Vũ Minh, còn bản thân Vũ Minh cũng lâm vào một trạng thái kì lạ, cậu đã bỏ quên mọi thứ xung quanh, mắt nhắm lại, tập trung vào giai điệu cứ tự tuôn ra trong đầu.

Uyển Như ngay khi thấy Vũ Minh cầm đồ lót của mình thì luống cuống, cô gọi: "Khoan, cái đó... Là đồ lót của tôi hả? "

Vũ Minh quay đầu lại, thấy Uyển Như đang đứng tựa vào cây sào phơi đồ, thấy cậu quay lại, cô hỏi cậu: "Không tưởng nha, cậu thổi sáo không tệ đâu, cậu từng đi học sao? "

Một khắc sau, Vũ Minh cũng tỉnh lại, cậu giật mình nhìn Uyển Như đã ngủ ngon lành trên giường của mình, cô nàng ngủ ngon đến mức để cả một bãi nước dãi trên gối của cậu. Vũ Minh bất đắc dĩ, cậu nghĩ: "Chẳng lẽ giờ gọi cô ấy dậy? " Nhưng sau cùng cậu quyết định để cô nàng ngủ trên giường mình khi thấy cô bắt đầu thổi bong bóng nước mũi, miệng còn nói mớ, có vẻ mơ thấy giấc mơ đẹp.

Uyển Như về phòng nhưng không định tiếp tục ngủ, cô rửa mặt kĩ càng rồi thay đi bộ đồ ngủ sau đó đi tới nhà bếp, ở trên bàn đã dọn sẵn cơm canh cùng món mặn, một bữa ăn tương đối đơn giản nhưng cũng đầy đủ.

...

Còn bên trong khu nhà của Uyển Như, Uyển Như ngủ thẳng giấc đến tận giờ cơm trưa, có lẽ cô nàng còn có thể ngủ tiếp nếu Vũ Minh không gọi cô dậy để ăn trưa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bên trong phòng im ắng như không người.

Vũ Minh, bắt đầu thu dọn chăn gối, lột ga giường để đem đi giặt, cậu trả lời Uyển Như: "Tới giờ cơm trưa rồi, nếu tiểu thư không đói có thể tiếp tục ngủ. À, nhớ về phòng mình. "

...

... (đọc tại Qidian-VP.com)

"Tiểu thư... Cộc cộc... Tiểu thư... "

Vũ Minh khó hiểu quay đầu lại: "Ừ, có vấn đề gì sao? "

Uyển Như như bắt được cọng cỏ cứu mạng, chạy tới giành đồ lót của mình từ tay Vũ Minh, nói: "Để tôi tự phơi. " (đọc tại Qidian-VP.com)

Trăng đêm nay tròn và sáng tựa đêm rằm vậy, quả thực là một ngày tuyệt vời để có thể trải nghiệm cảm giác đọc sách dưới ánh trăng, đây từng là một ý tưởng từng xuất hiện trong bác Andrew từ rất lâu nhưng thực sự vì quá bận nên bác chưa từng thử qua, đối với bác cảm giác này thật yên bình và kì diệu.

Bên ngoài, cô bắt gặp Vũ Minh đang phơi chăn ga. Cô lân la lại gần tới chỗ Vũ Minh, bắt đầu xem cậu làm việc. Vũ Minh mặc áo cọc tay, quần dài, đeo tạp dề, một nội trợ hoàn hảo trong ý tưởng của các cô gái.

Đêm nay trăng rất sáng, tối nay bác Andrew hiếm khi được xong việc sớm, nhưng bác lại không nghỉ ngơi như mọi người mà lại cầm lấy một ấm trà đi lên ban công tầng 2. Trong tay bác là một quyển sách nhìn rất cũ đến mức tên của quyển sách trên bìa đã rất mờ rồi. Có lẽ là do quá thường xuyên phải thức khuya nên đồng hồ sinh học của bác cũng đã quen với việc đi ngủ vào lúc hai giờ sáng.

Vũ Minh phơi xong tấm ga giường của mình, quệt đi vệt mồ hôi trên trán, cậu đột nhiên cảm giác được cái gì đó đang lại gần, tựa như là cảm giác của phiền phức.

Bác Andrew mở cánh cửa ban công ra, kê lấy bộ bàn ghế tới gần cửa rồi để cả ấm trà cùng quyển sách lên trên bàn. Bác ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng nhắm mắt và cảm nhận lấy từng làn gió gợn nhẹ trên mặt, sau đó trên môi bác hiện lên một nụ cười yên bình rồi tự rót cho bản thân một cốc trà an thần rồi đọc sách dưới ánh trăng.

Sáng hôm sau, cả trang viên nháo nhào đi tìm bác Andrew bởi vì mọi người đột nhiên không tìm thấy bác ấy ở sảnh chính của khu nhà như mọi khi, cứ tưởng bác ấy gặp chuyện nên nháo nhào đi tìm cho đến khi bắt gặp bác đang ngủ say giấc trên chiếc ghế bành cạnh cửa ban công tầng hai. Đến tận lúc tỉnh dậy, bác Andrew còn đang nói mớ: "Tiểu Vũ, chạy chậm một chút... "

Một đêm im ắng cứ thế đi qua...

Uyển Như chợt thấy xấu hổ, cô nói: "Cái này... Là đồ của con gái đó... "

"Cộc cộc... Cộc cộc... "

Uyển Như quên mất mình ngủ từ khi nào, khi nghe tiếng sáo, cô chỉ cảm thấy đầu óc cùng tâm thần thư thả, rồi cả người tựa như chìm vào một tầng chăn thật mềm mại rồi sau đó thiếp đi.

Chương 29: Sáo

Vũ Minh thấy là Uyển Như thì quay đầu đi, bắt đầu phơi lên quần áo của hai người, mọi việc vẫn ổn đến khi Vũ Minh bắt đầu phơi đồ trong của Uyển Như.

Vũ Minh: "Đậu má! " (đọc tại Qidian-VP.com)

Vũ Minh ngồi khoanh chân cạnh chiếc giường của mình, tay vân vê lấy cây sáo, thực sự đã rất rất lâu rồi cậu chưa từng thổi cây sáo này, có lẽ do một số chuyện không muốn nhớ lại.

Cô nàng bắt đầu phơi lên đồ lót, nhưng hình như cây sào phơi đồ hơi cao so với cô, bởi vì ngay cả Vũ Minh cũng phải hơi vươn người lên mới móc được quần áo lên trên, nhưng đối với Uyển Như thì mỗi lần treo quần áo cô lại phải nhón lên hay đến mức là nhảy lên để có thể treo quần áo. Và rồi chuyện gì tới cũng phải tới...

Uyển Như ngồi trên giường, ánh mắt cô nhìn lấy Vũ Minh nhẹ nhàng vuốt ve lấy cây sáo như cậu đang thăm hỏi một người quen cũ vậy, trong mắt cậu cô thấy được vẻ trìu mến cùng ẩn ẩn đau thương, nhưng rất nhanh nó lại biến mất.

Bất lực, Vũ Minh đành đẩy thẳng cửa đi vào, cậu gọi to: "Tiểu thư, tới giờ cơm trưa rồi. "

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29: Sáo