Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Tam Luân

Unknown

Chương 100: Nạn luân

Chương 100: Nạn luân


Từ sau khi Không Đàm sinh tia hàn khí thứ ba, Đằng Nguyên đã canh cánh trong lòng một suy đoán, luôn muốn kiểm chứng nhưng chưa có cơ hội.

Khi hắn mới đoạt xá tới Tụ Sơn thôn, tà thể không hề có Không Đàm. Chỉ sau khi đại nạn giáng xuống đầu hắn và gia quyến, hắn b·ị t·hương nặng suýt c·hết, dị biến mới xảy ra. Hắn sốt mấy ngày liền, tỉnh lại với Không Đàm và một tia hàn khí trong thân thể…

Lần thứ hai, khi hắn g·ặp n·ạn trong mỏ Dạ Cổ, bị t·ra t·ấn, bị phơi bên ngoài đến nỗi đông c·hết. Tưởng mọi sự kết thúc tại mỏ đá lạnh lẽo oan nghiệt đó, nào ngờ chỉ mấy canh giờ sau, hắn tỉnh lại với hai tia hàn khí trong Không Đàm. Huyết Liên phá từ tầng thứ nhất lên tầng thứ hai mà không cần hắn phải hao tâm tổn trí tu luyện công phu kỳ bí nào cả.

Sống một mình trong sơn lâm, có rất nhiều thời gian suy nghĩ, Đằng Nguyên đã ngờ ngờ nhận ra bí ẩn của Không Đàm và Huyết Liên. Do vậy thay vì trở về Sa Lục Châu, hắn chọn tử lộ phía bắc, tiến về phía thành Huỳnh Tương tìm c·hết. Khi đó hắn nghĩ nếu mỗi lần đại nạn thập tử nhất sinh, Không Đàm sẽ cứu hắn và sinh ra một tia hàn khí, vậy thì cứ quăng mình vào tử địa sẽ rất nhanh tiến bộ, không s·ợ c·hết.

Bất quá tà thể dù sao cũng là của phàm nhân, biết đau, biết ngứa, biết sợ. Đằng Nguyên không dám mạo hiểm tính mạng vì sợ nếu suy đoán của hắn chỉ là vọng tưởng sai lầm, hắn sẽ tự đẩy mình xuống hoàng tuyền không lối thoát. Do vậy hắn vẫn rất cẩn trọng làm theo kế hoạch trả thù.

Khi b·ị b·ắt lên đài hành hình trước cổng thành Huỳnh Tương, Đằng Nguyên đã không còn tự tin với suy đoán đó nữa vì hắn biết nếu đầu bị chặt xuống, phàm thể sẽ c·hết. Không Đàm dù có bao nhiêu tia hàn khí, Huyết Liên ở tầng thứ bao nhiêu cũng chẳng còn ý nghĩa nếu đầu lìa khỏi cổ. Hắn đã thực sự sợ hãi.

Có điều đối với những chuyện làm ác, trời luôn giúp hắn. Đằng Nguyên bị t·ra t·ấn thành phế nhân còn được cứu mang về Oát gia trang, trong lúc ngấp nghé miệng huyệt, Không Đàm lại tự động sinh tia hàn khí thứ ba. Tầng thứ hai của Huyết Liên dễ dàng bị phá lên, bước vào tầng thứ ba để phù hợp với nghịch cảnh, cứu mạng Đằng Nguyên, cấp cho hắn tiện nghi lớn hơn.

Trong quá trình dưỡng thương ở Oát gia trang, Đằng Nguyên dần khẳng định suy đoán của mình đúng.

Tà công mà hắn đang có không dựa theo phương pháp thông thường, để tu luyện tăng tiến phải dựa vào “nạn”. Sau mỗi đại nạn thập tử nhất sinh, phàm thể cận kề c·ái c·hết, Huyết Liên sẽ tăng lên một tầng. Ở giữa các đại nạn sẽ có các tiểu nạn khiến cơ thể b·ị t·hương, trúng độc, trúng mê dược… những bất lợi đó khiến hàn khí trong Không Đàm buộc phải hoạt động mạnh hơn, sinh ra các loại quang vụ chống chọi, cấp cho tà thể sức chống chịu cao hơn. Nếu không có tiểu nạn, tầng nào của Huyết Liên cũng không thể tiến bộ.

Một tháng nay hắn ở trong hậu viện Tháp Chân phủ, yên ổn qua ngày, không bị kẻ nào đ·ánh đ·ập, không đau không ngứa… Sự bình yên khiến hàn khí không tăng, tầng thứ ba của Huyết Liên giậm chân tại chỗ. Nếu hắn cứ được yên ổn sống đến hết đời thì đời này hắn dừng ở tầng thứ ba Huyết Liên, biến thành đồ bỏ.

Càng lên các tầng cao, công dụng của Huyết Liên càng lớn, nghĩ bằng đầu gối cũng biết. Vậy kẻ đần độn nào không muốn phá lên tầng thứ tư, năm, sáu… lên cao hơn nữa đây! Khi đạt đỉnh Huyết Liên, hắn sẽ lên tiếp cảnh giới nào? Đằng Nguyên tò mò muốn biết nhưng không nhớ được, không thể moi ra thứ gì trong đầu.

Nói đi nói lại, nếu muốn tà công đột phá, phải quăng mình vào chỗ hiểm nguy, đưa thân hứng lấy thương tích, rước tiểu nạn, đại nạn về n·gược đ·ãi chính mình. Đại nạn và tiểu nạn phải đan xen nhau, đẩy thân thể qua nhiều mức hành xác, ép hàn khí trong Không Đàm vận động kịch liệt để giữ mạng, tăng tiến không ngừng để phù hợp với nghịch cảnh. Như vậy mới có thể đột phá.

Điểm mấu chốt của nạn luân là đại nạn thập tử nhất sinh.

Đằng Nguyên thở dài một hơi, mở mắt nhìn trần nhà. Đột nhiên, đầu hắn nhói lên đau như bị đập một búa. Tầng sương che phủ tâm trí co cụm lại chống cự. Đằng Nguyên bực bội ôm đầu chửi:

- Mẫu thân ngươi… ta có sục sạo cái gì đâu? Tự nhiên ngươi phản ứng quỷ gì?

Hắn xoa xoa thái dương, đảo mắt nhớ xem mình vừa nghĩ cái gì.

“Điểm mấu chốt của nạn luân là đại nạn thập tử nhất sinh…”

Đầu hắn lại đau nhói.

Đằng Nguyên mở to mắt, a lên một tiếng:

- Không khảo mà tự khai hả?

Thì ra tà công tăng tiến nhờ đại nạn và tiểu nạn đan xen được gọi là “Nạn Luân”. Nếu sống bình an như hiện tại, tà công sẽ chẳng tiến bộ dù chỉ nửa bậc.

- Kẻ nào nghĩ ra công pháp quỷ quái này? Cứ phải hành xác mới được sao? Đây là cái giá của việc không cần linh khí, linh lực, linh căn ư?

Không đúng!

Đằng Nguyên tự nghĩ, tự phủ nhận.

Rõ ràng kiếp trước hắn tu tiên theo trình tự thông thường, kiếp này không tu tiên mà đột nhiên có Không Đàm, hắn còn tự mừng rỡ mãi.

Phương pháp hành xác này không phải cái giá của thiếu sót nào cả. Dù có linh căn, đạt được các cảnh giới thấp khi tu tiên, chuyển sang luyện tà công vẫn phải tuân theo Tam Luân…

- Á…

Đầu Đằng Nguyên lại đau như muốn nứt ra.

Tam Luân…

Ra vậy!

Ngoài Nạn Luân, còn có hai điều kiện nữa để luyện tà công, thăng từng cấp nhỏ rồi nâng cao cảnh giới. Hai điều kiện còn lại để tạo ra Tam Luân là gì Đằng Nguyên sẽ từ từ tìm hiểu sau. Nếu không va vấp, không trực tiếp đụng phải, trong đầu hắn sẽ chẳng nảy ra thứ gì.

Giờ hắn cần tiểu nạn và đại nạn, cần đâm đầu vào rắc rối để hứng chịu sự hành xác. Nghĩ cũng thấy đau cổ chân.

Huyết Liên lên tầng càng cao, khả năng chữa trị càng lớn, các tiểu nạn và đại nạn cũng vì thế mà tăng tiến ghê rợn. Khi g·ặp n·ạn ở Tụ Sơn thôn, đám bộ binh đâm đâm chém chém vài đao đã có thể bức c·hết phàm thể; khi ở trong mỏ Dạ Cổ, chỉ mấy trận đòn tróc da, phơi lạnh một đêm cũng khiến phàm thể c·hết cứng – dù chỉ là giả; đến lúc bị t·ra t·ấn trên đài hành hình, bóp vỡ xương, lột da, châm kim… cách thức tàn bạo hơn nhiều cũng không khiến hắn c·hết. Không biết lần sau cần phải nhảy vào chảo dầu sôi hay quăng mình lên bàn chông mới khiến Không Đàm sinh tia hàn khí thứ tư đây!

Hoặc bị bách tiễn xuyên thành rổ thủng, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g nát bét, thân thể gãy hết xương…

Đằng Nguyên nằm liên tưởng bảy bảy bốn chín kiểu c·hết thảm mà phàm nhân có thể gặp. Chỉ trừ c·hặt đ·ầu.

Nếu b·ị c·hặt đ·ầu, chắc chắn Huyết Liên cũng không cứu nổi hắn.

Hai lần đại nạn trước, có thể phàm thể đ·ã c·hết lâm sàng, bất quá lần thứ ba vừa rồi, Đằng Nguyên khẳng định mình chưa c·hết. Lúc đó hắn bị thổi mê dược vào mặt, được đưa tới Oát gia trang trong tình trạng còn sống, tim vẫn đập, cứ thế tiến lên tầng thứ ba. Như vậy liệu các lần kế tiếp, Đằng Nguyên có cần phải c·hết giả không, hay cứ gặp đại nạn là được?

Càng lên tầng cao, thời gian tích lũy hàn khí càng dài. Tiểu nạn càng đa dạng thì khả năng học tập và thích ứng của Không Đàm cũng theo đó mà phong phú.

Hiện tại, Đằng Nguyên ở trong hậu viện bình an này, không có độc thảo nạp cho tà thể, không bị hành xác, hoàn toàn vô dụng. Thật lãng phí thời gian. Hắn có thể quậy tưng bừng để lãnh tiểu nạn nhưng vì đang muốn lấy lòng tin của Âu Linh Hà, không thể cư xử như một tên phản kháng ngu xuẩn. Cần cân nhắc kỹ lưỡng các phương thức gây rối trước khi hành động.

Suy nghĩ miên man một hồi, Đằng Nguyên ngủ mất.

...

- Này… A Nguyên, dậy đi.

Hai chữ “dậy đi” đơn giản khiến Đằng Nguyên mở choàng mắt, ngồi bật dậy khỏi giường. Khi bị A Luận hạ mê dược đưa tới thành Đồng Tỳ, Đằng Nguyên đã mơ thấy Mục Nhan rất nhiều lần, ám ảnh bởi cách nàng gọi hắn dậy. Lâu nay trời chưa sáng hắn đã tự thức, chưa từng phải nhờ đến kẻng báo canh, càng không cần kẻ nào gọi dậy.

- Dậy chưa?

- Hình như có tiếng động. Từ từ đã… làm hắn giật mình hắn chưởng cho một cú về với tổ tiên ngay chứ đùa.

Tiếng xì xào cợt nhả vang lên ngoài cửa, mùi thức ăn thơm ngào ngạt bay vào khiến Đằng Nguyên trực tiếp tỉnh ngủ. Hắn cao giọng:

- A Luận, A Khang?

- Phải…

Cửa phòng phang một tiếng mở ra, A Luận xông vào như một cơn gió, khuôn mặt nhâng nháo sáng rực hưng phấn bất chấp hai quầng mắt đen thui. Y hất hàm:

- A Nguyên huynh, ngủ ngon không?

- Cũng tạm. – Đằng Nguyên nhíu mày vì chữ “huynh” phía sau tên. – Sao gọi “huynh” rồi? Chẳng phải các ngươi nghi ngờ ta khai gian tuổi ư?

- Ha ha… Không nghi nữa. – A Luận cười trừ, đá ghế nghênh ngang ngồi xuống.

A Khang và một hộ vệ quen mặt đi vào, trên tay hộ vệ bê một khay đồ ăn b·ốc k·hói nghi ngút và một bát độc dược.

Đằng Nguyên lập tức xuống giường xỏ giày, đi ra bàn ngồi, mắt dán vào bát độc:

- Âu tướng quân ban c·hết cho ta?

- Ban thưởng. – A Khang nghiêm túc thể hiện sự ngạc nhiên mặc dù khuôn mặt vẫn trơ trơ như đá.

Hộ vệ bưng đồ ăn đặt khay xuống, lúc này Đằng Nguyên mới nhìn rõ bên trong là hai bát thịt lớn, một đĩa rau xào và một bát cơm nóng.

Người Vạn Tư quốc rất ít ăn cơm vì không trồng được lúa nước, đã lâu lắm rồi Đằng Nguyên mới trông thấy một bát cơm trắng, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Bất quá nhìn khay đồ ăn đầy đủ sắc hương, Đằng Nguyên biết quả thực đây là ban thưởng. Hắn vừa dậy, đầu còn đang ngu ngu đần đần chưa tỉnh táo mới nghĩ mình bị ban c·hết. Với hiểu biết của Âu Linh Hà về hắn, nếu muốn ban c·hết, nàng ta sẽ cho người đưa tới một bát thảo dược đại bổ sắc tất cả kỳ trân dị thảo trên đời.

A Luận lập tức thể hiện bản lĩnh lắm lời:

- Ban thưởng đó. A Nguyên, huynh vui vẻ mà nhận đi. Thiết Phồn bị định tội rồi. Bọn ta bận rộn tra xét cả đêm, hốt gọn một mẻ. Ha ha… Chỉ có thể nói nhiêu đó. Tóm lại, huynh là ân nhân của hậu viện này. Có nguyện vọng gì huynh cứ nói. Ta sẽ truyền đạt lại cho A Lạp Tự tổng quản.

Đằng Nguyên nhếch mép cười, vừa nhẹ nhõm vừa hơi thất vọng. Nhẹ nhõm vì kẻ có tội b·ị b·ắt, mình không bị vu oan, vẫn giữ được ấn tượng tốt với Âu Linh Hà; thất vọng vì đây không phải tiểu nạn. Hắn nhìn nhìn A Khang và hộ vệ kia, thấy họ vẫn đứng thì ra hiệu cho họ ngồi xuống, từ tốn nói:

- Nguyện vọng… Ta chỉ muốn học chữ.

- Cái này quá đơn giản, không được xem là nguyện vọng. – A Luận liếc nhìn hộ vệ phía sau.

Tên này lập tức cười lên:

- Nguyên huynh, ta là Sĩ Đột. Ta biết chữ, nếu huynh muốn học, ta có thể dạy huynh vào các buổi tối.

- Thật ư? Đa tạ! – Đằng Nguyên ôm quyền.

Sĩ Đột vội vã đáp lễ, đầu cúi thấp cung kính.

A Luận nhướn mày:

- Sao nào, ngoài chuyện đó ra huynh không muốn gì nữa à?

- Có chứ.

Chương 100: Nạn luân