Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Luân
Unknown
Chương 101: Cái bóng khổng lồ
Đằng Nguyên từ tốn bưng bát độc lên ngửi, phân biệt được mười hai loại độc bên trong nhưng vì lâu không rèn luyện nên chưa chắc lắm. Hắn hít hà mấy hơi, đưa lên miệng nhấp một ngụm, khoan khoái nói:
- Ta muốn được ra ngoài. Chẳng phải các ngươi vẫn được ra ngoài làm việc “này nọ” sao? Ta ở đây đã hơn một tháng, sắp thành tu thành chính quả đến nơi rồi.
A Luận phá lên cười:
- Biết ngay… Ta sẽ nói lại với tổng quản. Có điều mọi sự đều do Âu tướng quân định đoạt, “việc” ở Đồng Tỳ cũng không nhiều, huynh phải chờ. Còn nữa, từ nay huynh không cần chẻ củi, cũng không cần làm công việc của nô bộc. Chỉ cần không ra khỏi hậu viện, bất kể huynh làm gì cũng được. Hàng ngày Khả Đô sẽ đưa cơm tới tận phòng cho huynh. Muốn ăn gì, cần cái gì cứ nói với nó.
Đằng Nguyên ngạc nhiên:
- Vậy có thể tới khu huấn luyện hộ vệ không?
- Không cần tới. – A Khang lắc đầu, giọng lạnh tanh đều đều. – Căn bản huynh không cần huấn luyện gì cả. Tới đó đả thương hộ vệ, lại tốn thảo dược chữa trị.
- Phải đó. Mũi tên A Tô kia gãy nát. Nghe nói tối qua gã gây sự tranh ô tắm, bị một chiêu cắm đầu vào thành giếng hả? Hi hi hi… - A Luận vỗ đùi đen đét, cười bẩn bựa.
Đằng Nguyên quên khuấy mất A Tô, giờ được nhắc mới nhớ. Hắn không trả lời, từ tốn uống độc, tận hưởng cảm giác ấm nóng khoan khoái khi độc dược trôi xuống dạ dày, từ từ ngấm vào tà thể. Hắn trầm ngâm:
- Không cần huấn luyện, không cần làm việc… Vậy chẳng phải sẽ buồn c·hết sao?
- Huynh còn muốn học chữ mà. – Sĩ Đột chen ngang, mắt sáng ngời. – Gấp rút học chữ cho tốt, sau này ra ngoài mới không bất tiện.
A Luận gật gù cho là phải:
- Tự luyện cũng được. Kiểu gì cũng có hộ vệ ngứa chân ngứa tay tìm huynh thách đấu. Tới lúc đó nhớ nhẹ tay chút.
- Còn v·ũ k·hí. – A Khang nhàn nhạt nhắc.
A Luận nhớ ra, giọng cao v·út:
- Huynh muốn v·ũ k·hí gì? Rìu phải không? Lần trước thấy huynh c·ướp rìu của thổ phỉ…
Đằng Nguyên khá sửng sốt:
- Cấp cả v·ũ k·hí cho ta sao?
- Chỉ hỏi trước để chuẩn bị thôi. Khi nào được ra ngoài mới giao v·ũ k·hí. Ha ha… - A Luận cười, mắt đảo như rang lạc mất tự nhiên.
Đằng Nguyên gật gù hiểu ra.
Âu Linh Hà vẫn chưa tin tưởng hắn, giam lỏng trong hậu viện, sao có thể giao v·ũ k·hí cho hắn. Bất quá những đãi ngộ này không khác gì việc đã công nhận Đằng Nguyên là một phần của đội hộ vệ, thậm chí cao hơn hộ vệ vì bản lĩnh của hắn vốn đã trên cơ A Luận, A Khang. Quả là một bước tiến lớn đáng mong đợi.
- Ta muốn có một cặp rìu. Cây rìu lần trước c·ướp c·ủa tên thổ phỉ cũng khá thuận tay… lưỡi lớn, cán dài, chắc chắn.
- Được! Cái này không khó, ta sẽ báo với tổng quản.
A Luận nói tía tia một hồi về các loại rìu ở Vạn Tư quốc, tránh hẳn chuyện điều tra đêm qua nên Đằng Nguyên cũng không hỏi được đồng phạm, động cơ hay bất kể tin tức nào khác. Mãi tới khi A Khang e hèm mất tiếng nhắc cần phải rời đi, A Luận mới ngừng nói.
Đằng Nguyên tranh thủ hỏi một câu:
- Tổng quản A Lạp Tự không thích ta. Y có nói thứ gì bất lợi sau lưng ta không?
Sắc mặt A Luận lập tức cứng lại, mắt đảo như rang lạc không biết trả lời ra sao. A Khang điềm tĩnh nói thay:
- Khi tổng quản đi gặp Âu tướng quân, bọn ta đều bị chặn ở bên ngoài, không được vào nghe. Có điều huynh yên tâm, dù là kẻ nào, đứng trước mặt Âu tướng quân cũng không thể uốn ba tấc lưỡi m·ưu đ·ồ một tay che trời. Sau này huynh sẽ biết lý do.
- Đúng đúng… - A Luận gật gù công nhận. – Bọn ta còn có việc, huynh nghỉ ngơi đi.
Nói xong lập tức đứng dậy ôm quyền cáo từ.
Sĩ Đột hẹn tối nay sẽ tới dạy Đằng Nguyên học chữ, ban ngày gã còn phải luyện tập cùng hộ vệ, không thể chậm trễ.
Người đi hết Đằng Nguyên mới bắt đầu ăn cơm. Thức ăn đương nhiên không có độc nhưng nấu theo kiểu của Vạn Tư quốc, cảm giác ngang ngang rất khó ăn. Bất quá hắn ở trong tình thế không thể lựa chọn, có thịt là tốt rồi nên vui vẻ vét sạch đồ được đưa tới.
Ăn xong, Đằng Nguyên định mang bát đĩa bẩn đi rửa thì thấy Khả Đô tươi tỉnh xách một giỏ đồ lớn đi vào. Nó ư ư a a khua tay múa chân một hồi rồi bất chấp Đằng Nguyên có hiểu hay không, bắt đầu bày biện đồ trong giỏ lên bàn.
Lão tổng quản cay nghiệt A Lạp Tự ấy thế mà cấp cho Đằng Nguyên đãi ngộ không tệ. Khả Đô mang tới ấm đun nước, ấm pha trà, mấy loại trà, quả khô, y phục và giày mới giống hệt đồ của hộ vệ. Bày xong, Khả Đô ôm quyền bắt chước hán tử trưởng thành, cúi đầu vái Đằng Nguyên một cái tỏ vẻ biết ơn rồi vui vẻ bê bát đĩa đi.
Hắn ngồi nhìn trừng trừng đống đồ dành cho con người trên bàn, lúc này mới ý thức được hình như cuộc sống nô lệ của mình đã kết thúc.
Mặc dù đầu hắn vẫn trọc, trên cổ vẫn đeo vòng sắt nặng trịch dành cho nô lệ nhưng đãi ngộ biến hoá nghiêng trời chuyển đất. Y phục từ áo ngắn của nô bộc chuyển sang áo tà dài đến đầu gối như hộ vệ, còn được cơm bưng nước rót, có kẻ phục vụ riêng, có trà thơm, quả khô ăn vặt, được đặt v·ũ k·hí trước…
Hộ vệ ở trong hậu viện không được hưởng đãi ngộ khác biệt như vậy. Ăn uống tập trung ở nhà ăn, lượng thịt giới hạn, không có trà nước gì cả.
Chỉ vì một lần lập công, cứu người khỏi đầu độc mà chuyện tốt rơi uỳnh uỳnh xuống đầu hắn thế này sao?
Hay Âu Linh Hà có dụng ý khác?
Đằng Nguyên đứng lên cầm ấm đun nước ra mé tường bên ngoài thạch phòng, nơi hắn làm một cái bếp đá tạm bợ để đun nước uống, nhóm lửa đun chút nước pha trà. Vừa làm hắn vừa suy nghĩ linh tinh.
Nước trong ấm sôi thì Khả Đô quay lại, tay xách cái giỏ hồi nãy, mang cho Đằng Nguyên mấy quyển trục, bút lông, nghiêng mực, một ít giấy thô, đèn… Các vật dụng phục vụ học chữ đều đủ cả. Đằng Nguyên pha trà, ngồi nhìn Khả Đô quay qua quay lại vui vẻ sắp xếp đồ đạc trong căn phòng nhỏ xíu, lờ mờ đoán được lý do đãi ngộ của mình đột nhiên thay đổi.
Âu Linh Hà thừa biết hắn một thân bản lĩnh từ khi hắn còn ở Oát gia trang. Không chỉ dùng độc làm bổ, kháng mê dược, phàm thể đặc biệt như kỳ nhân dị sĩ, không hề tàn phế dù thương tích cực nặng mà còn có sức mạnh hơn người… Một kẻ dị thường như hắn mang về lập tức dùng được, không cần huấn luyện thêm. Bất quá hắn là người Sa Lục Châu, ôm trong lòng mối huyết thù với Bạch Đà quân của Vạn Tư quốc. Chắc Âu Linh Hà sợ hắn hận tất cả người Vạn Tư quốc, nhẫn nhục chịu đựng mọi khổ cực, sỉ nhục, đau đớn… để trả thù. Do vậy nàng ta chưa vội dùng, để quan sát kỹ càng rồi mới quyết.
Hôm qua, Đằng Nguyên lật tẩy vụ đầu độc, cứu cả hậu viện thoát c·hết, hành động này chứng tỏ hắn không thù hằn mù quáng, phân biệt rõ ràng các bên. Nợ máu của kẻ nào, kẻ đó trả. Bá tánh, nô bộc, hộ vệ vô tội của Vạn Tư quốc cũng là con người, không phải s·ú·c sinh, cứu được hắn liền cứu. Vậy thì một con dao sắc có chuôi cầm an toàn như Đằng Nguyên, cớ gì Âu Linh Hà không dùng?
Để trong kho chẳng phải phí lắm sao?
Có lẽ vì lý do đó, nàng ta quyết định mang hắn ra dùng, thay đổi đãi ngộ, báo cho hắn biết đã đến lúc hắn phải chuẩn bị tinh thần bán mạng cho ám vệ Hãn Thuật, đền ơn cứu mạng của Âu Linh Hà. Mà việc đầu tiên Đằng Nguyên phải làm tốt đó là học chữ, đây không phải chiếu theo nguyện vọng của hắn nhưng là điều kiện bắt buộc để trở thành ám vệ. Quăng một tên mù chữ ra ngoài, không thể đọc biển hiệu, không thể viết thư, đọc thư, đọc văn tự mật… thì có ích gì?
Chẳng lẽ chỉ làm được mỗi nhiệm vụ á·m s·át, truyền tin miệng, hoạt động chân tay không dùng não? Như vậy thật là phế.
Đằng Nguyên thong thả uống trà, tận hưởng cảm giác trở lại làm người.
Khả Đô dọn dẹp một vòng, lau chùi thạch phòng sáng bóng rồi lại đi. Đằng Nguyên uống trà xong, khép cửa, đi về phía chòi để củi định tìm cành cây thẳng để làm thương gỗ luyện lại tay nghề cho đỡ quên. Lâu lắm rồi hắn không luyện quyền cước phàm nhân, hiện tại không cần làm việc, cần phải duy trì thói quen luyện tập, thậm chí tăng cường độ kẻo phàm thể ì ra.
Vừa rảo được mấy bước từ lối đi nhỏ ra đến lối đi lớn dẫn tới dãy nhà gỗ, mắt hắn đã bắt được lý do vì sao A Khang nói: ở trước mặt Âu Linh Hà, không kẻ nào dám uốn ba tấc lưỡi, một tay che trời.
Đằng Nguyên đứng sững lại nhìn về phía cuối dãy thạch phòng, vị trí bãi đất trống giữa vườn rau và nơi huấn luyện hộ vệ. Khoảng cách hơi xa, hắn vội đổi hướng, rảo bước tới đó để xem cho rõ.
Trên bãi đất đóng năm cây cọc lớn, cao gần một trượng. Mỗi cây cọc đóng một cái móc lớn treo t·hi t·hể một người trong tư thế treo cổ tay trái lủng lẳng. Cả năm t·hi t·hể đều đã b·ị c·hặt đ·ầu cắm trên đỉnh cọc. Không những thế, các t·hi t·hể này đều bị lột trần, rạch bụng, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g xổ ra ngoài lủng lẳng. Khắp các bắp thịt, từng hàng đinh đen ngòm đóng chi chít trông rợn người chứng tỏ trước khi c·hết, năm tên này đã bị t·ra t·ấn dã man.
Mới qua một đêm…
Đằng Nguyên trợn mắt nhìn, nhận ra kẻ bị treo ở chiếc cọc chính giữa là Thiết Phồn. Bên trái gã là một đầu bếp quen mặt trong hậu viện, kế đó là hán tử mà hôm qua Đằng Nguyên thấy trong đội vận chuyển rau củ. Phía bên phải gã là một trung niên nam tử và một nô lệ lạ mặt. Bốn kẻ này đều là đồng phạm của Thiết Phồn.
Dưới chân Thiết Phồn cột lủng lẳng một sợi dây mảnh buộc bạc thỏi, ngân phiếu, dao, một mảnh vải lụa và một lọn tóc dài có trang sức của nữ nhân Vạn Tư quốc.
Đằng Nguyên nhìn trừng trừng hồi lâu, hiểu ra động cơ khiến Thiết Phồn ra tay với hộ vệ trong hậu viện. Gã đã bị mua chuộc bởi viễn cảnh tự do, vinh hoa phú quý và nữ nhân.
Thế nhưng hiện tại nhìn gã mà xem…
Đầu bị chặt ra cắm trên đỉnh cột, thân treo bên dưới, chân lủng lẳng nào bạc nào ngân phiếu... Vậy thì bạc trắng, ngân phiếu, lụa là, dao và nữ nhân chính là hoạ sát thân, là thứ khiến gã rơi đầu m·ất m·ạng, kéo chân gã xuống hoàng tuyền đoàn tụ với tổ tiên. Mất mạng rồi, vàng bạc có mang theo được đâu, có ích gì đây?
Đằng Nguyên nhìn chằm chằm t·hi t·hể Thiết Phồn, xuất thần. Da gà nổi lên hết lớp này đến lớp khác, tâm trí hắn chợt sáng như gương, minh bạch điều Âu Linh Hà muốn truyền đạt.
Nhìn con sói mắt trắng Thiết Phồn mà làm gương. Nếu phạm sai lầm tương tự, kết cục của hắn hay bất luận kẻ nào trong Tháp Chân tướng phủ cũng như Thiết Phồn mà thôi. Ăn cây nào rào cây nấy thì được sống, nhược bằng nảy sinh tà tâm phản trắc, cột hành hình đóng xong chỉ trong một đêm.
Đằng Nguyên đột nhiên bị ảo giác mình đang nằm trong bàn tay Âu Linh Hà, bị một Âu tướng quân nghìn mắt nghìn tay nhìn chằm chằm, b·óp c·ổ, tóm chặt tứ chi, lôi về phía trước. Nhìn thì tưởng hắn đang nắm quyền chủ động với vận mệnh chính mình nhưng kỳ thực không hề. Khi Âu Linh Hà cho người cứu hắn một mạng, số phận đã không còn nằm trong tay hắn.
Hắn chỉ là một nô lệ, một con rối yếu ớt đứng trong vùng tối do cái bóng khổng lồ của Âu Linh Hà đổ xuống. Muốn giữ mạng, hắn buộc phải trung thành với Âu Linh Hà, không còn con đường nào khác. Khi hắn thoát ra khỏi bóng của nàng ta, nhào về phía ánh sáng, đầu hắn sẽ rơi xuống.
Một đại nhân vật đá đít cả Hàm Tang để ngồi chễm chệ lên vị trí tướng thống lĩnh Huyền Trác quân sao có thể tầm thường. Đằng Nguyên đã quá ngây thơ… vẫn quá ngây thơ, tự cho rằng mình có chút bản lĩnh thì lợi hại hơn người. Thực chất hắn chỉ là một thằng đần tay trắng. Không tiền tài địa vị, không q·uân đ·ội, không tay chân thân tín… độc bộ độc hành, sức lực chẳng tới đâu mà muốn mưu cầu đại sự.
Vọng tưởng!
Trí tuệ kém cỏi, không kinh nghiệm, không hiểu biết, không có thế lực hùng hậu chống lưng mà dám âm mưu lợi dụng một vị tướng thực quyền tài ba. E rằng chỉ cần ôm chút tiểu tâm tư muốn cắn trộm, đầu hắn sẽ lìa khỏi cổ.
Đằng Nguyên lẳng lặng đi về phía nhà để củi, trầm mặc chọn cành cây, mượn dao rựa của trù phòng để đẽo thương, tâm trí loạn cào cào ngàn vạn suy nghĩ.