Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Luân
Unknown
Chương 102: Độc đao xuất vỏ
Đằng Nguyên không hợp với những chuyện đấu đá thâm sâu, nghĩ nát cả óc mà chẳng minh bạch, càng nghĩ càng rối. Vậy nên cuối cùng hắn quyết định mặc kệ, đến đâu hay đến đó, nghĩ nhiều đau đầu không giải quyết được vấn đề gì. Hắn đẽo thương gỗ, tự mình luyện tập ở bãi đất trống, tối đến thì đốt đèn ngồi chờ Sĩ Đột tới dạy học chữ.
Hiện tại hắn bước ra khỏi cửa, gặp người lập tức được chào hỏi săn đón như đại ân nhân. Nói ngược nói xuôi thì cũng nhờ có Đằng Nguyên, hộ vệ và nô bộc trong hậu viện mới không rơi vào thảm cảnh trúng độc bỏ mạng đồng loạt. Bọn họ cảm kích Đằng Nguyên, giúp được cái gì lập tức giúp, không có gì để cảm tạ thì nói mấy lời dễ nghe cũng chẳng c·hết ai.
Hiệu quả của năm tử thi trên cột quá kinh khủng, những kẻ căm ghét hoặc đã từng gây khó dễ cho Đằng Nguyên đột nhiên giống như vô hình, thấy hắn lập tức đi đường vòng. Đằng Nguyên cũng không để tâm, chuyên chú rèn luyện phàm thể, muốn học chữ càng nhanh càng tốt.
Ban đầu đúng như A Luận nói, có rất nhiều hộ vệ muốn thách đấu với Đằng Nguyên, phần vì ngầm không phục chuyện hắn là người mới tới mà được cấp đãi ngộ quá tốt; phần vì muốn thử sức chính mình. Có điều sau khi nhìn Đằng Nguyên phát một phóng thương gỗ xuyên qua cọc lớn khiến những cây cọc bị bửa làm đôi, chẳng kẻ nào dám chạy tới thách đấu. Thay vào đó, đám hộ vệ tìm Đằng Nguyên để được “chỉ dạy” thêm khiến hắn đau đầu.
Việc học chữ thuận lợi hơn Đằng Nguyên nghĩ vì càng học hắn càng cảm thấy quen thuộc giống như trước đây đã từng học một loại chữ tương tự. Hắn học rất nhanh, giống người ôn lại bài học cũ đã rơi vào quên lãng khiến Sĩ Đột lấy làm ngạc nhiên. Đằng Nguyên bịa rằng hồi còn là tiểu hài tử có được học qua một chút nhưng lớn lên quên sạch sẽ.
Hắn trải qua mùa đông thứ hai ở Vạn Tư quốc trong tình trạng nhàn tản, no ấm. Hàn khí trong Không Đàm ổn định, thân thể lấy lại trạng thái khỏe mạnh. Cứ mấy ngày lại được cấp một bát độc dược, tà thể tích luỹ tương đối độc mà không có chỗ dùng đến.
Năm cũ qua năm mới đến, Đằng Nguyên bắt đầu ngứa ngáy tay chân. Hắn đã có thể đọc thông viết thạo, bắt đầu yêu cầu những văn tự khó, quyển trục khắc binh pháp hoặc thoại bản của Vạn Tư quốc. A Luận không đáp ứng được, báo lại với tổng quản A Lạp Tự. Lão sai nô bộc bê tới cho Đằng Nguyên một rương quyển trục cũ phủ bụi, toàn những thứ chẳng đâu vào đâu.
Đằng Nguyên nhận ra sự khinh thường của A Lạp Tự với hắn nên thăm dò A Luận và A Khang. Trong lúc cao hứng, A Luận bóng gió khai rằng thực ra A Lạp Tự không biết “tường tận” về các ám vệ. Có những nhiệm vụ ám vệ phải trực tiếp gặp và báo cáo với Âu Linh Hà, không thông qua A Lạp Tự hay bất luận kẻ nào. Đằng Nguyên lập tức hiểu A Lạp Tự không biết hắn lợi hại ra sao, vẫn cho rằng hắn là một kẻ vô dụng ngỗ nghịch.
Một tổng quản trong phủ mà chẳng nắm được tất cả nội tình chứng tỏ Âu Linh Hà rất đa nghi hoặc không hoàn toàn tin tưởng A Lạp Tự. A Luận còn lén rỉ tai Đằng Nguyên rằng Lặc Nộ mới đích thị là tổng quản của Tháp Chân phủ - dù y không quản chuyện sổ sách chi tiêu. Đằng Nguyên sửng sốt mất nửa ngày vì Lặc Nộ là nô lệ, đầu trọc lóc, cổ đeo vòng như hắn. Hắn thấy tương lai có chút ánh sáng hy vọng. Nếu một nô lệ có thể trèo cao được đến vậy, Đằng Nguyên tự tin rằng mình cũng không thể bị đặt ở vị trí thấp. Chỉ cần hắn không nuôi vọng tưởng trèo lên đầu lên cổ Âu Linh Hà, tuyệt đối trung thành, không cắn trả, lo gì ngày sau không được trọng dụng.
Vậy nên Đằng Nguyên một lòng rèn luyện phàm thể, đào bới đống quyển trục phủ bụi loạn thất bát tao được cho, ngày ngày học tập chăm chỉ.
Cuối tháng một, khi giá rét đang khắc nghiệt nhất, tuyết rơi trắng trời, thành Đồng Tỳ chìm trong màu trắng u ám, ảm đạm, A Luận xồng xộc chạy tới tìm Đằng Nguyên lúc giữa trưa, mang tin vui. Cuối cùng hắn cũng có cơ hội được nhận nhiệm vụ.
A Luận khua một cuộn giấy da trong tay, uống cạn cốc trà Đằng Nguyên rót cho, mắt sáng rực, miệng cười toe toét:
- Nguyên huynh, lần này huynh c·hết chắc rồi. Tổng quản A Lạp Tự đang cao hứng muốn hỏng người, chờ xem huynh c·hết như thế nào.
Đằng Nguyên ngạc nhiên, mắt dán vào cuộn giấy:
- Chẳng phải ngươi vừa nói ta có nhiệm vụ đó sao? Giờ lại rủa ta c·hết? Chẳng lẽ nhiệm vụ bất khả thi?
- Cũng gần như vậy. – A Luận đập rầm tay xuống bàn, bỏ cuộn giấy da xuống chưa vội mở. – Để ta nói huynh nghe. Nhiệm vụ lần này lẽ ra thuộc về mấy vị cao thủ thuộc cấp thứ hai, tương đương với trình độ của Bột Thiết, dưới cơ Lặc Nộ một chút. Bất quá giữa chừng nảy sinh dị biến, đám cao thủ này bị điều gấp đi giải cứu… À… Ha ha…
A Luận lỡ lời, cười ha ha hai tiếng gượng gạo, nói lại:
- Bị điều gấp đi làm việc khác nên không về kịp. Đối tượng lại cứ theo lộ trình tới thành Đồng Tỳ, chỉ lưu lại vài ngày rồi tiếp tục lên đường về kinh thành nên không thể chậm trễ. Âu tướng quân đang không biết cử người nào đi thì tổng quản A Lạp Tự “vô tình” nhắc tới chuyện huynh muốn mượn binh pháp, sau đó khéo léo bóng gió về việc huynh đang ăn không ngồi rồi trong hậu viện.
Đằng Nguyên nhíu mày, hớp một ngụm trà. A Luận nhếch mép đểu cáng, cầm cuộn giấy da lên:
- Âu tướng quân “sực nhớ ra” cho người gọi ta đến. Nhiệm vụ lần này quả thực ta không đủ sức làm, bất quá có thể làm hoa tiêu cho huynh.
Y giở cuộn giấy da, xoay cho Đằng Nguyên xem.
Bên trên có rất nhiều ký hiệu mà Đằng Nguyên xem không hiểu. A Luận chỉ tuần tự từng cái:
- Đây là ám hiệu nhiệm vụ. Vì lệnh giao cho ta nên có ký hiệu này… tức là kẻ nhận lệnh chỉ là hoa tiêu. Ta phải chỉ điểm mục tiêu cho người nhận nhiệm vụ là huynh. Đây là ký hiệu riêng của huynh kể từ giờ, nếu trong lệnh không có ký hiệu này, tuyệt đối không được làm vì nó không phải nhiệm vụ của huynh, kẻ nào cũng không thể sai khiến. Đây là ký hiệu…
A Luận làm động tác c·hặt đ·ầu.
Đằng Nguyên gật gù nghi hoặc:
- Phức tạp như vậy?
- Phải. Lệnh này sau một ngày sẽ mất hết chữ. – A Luận tỏ vẻ cao thâm, thần bí. – Muốn biết nó là thật hay giả chỉ cần đưa tới gần ngọn lửa, lệnh thật lập tức ẩn hiện con dấu của Âu tướng quân, lệnh giả không có.
Đằng Nguyên ngạc nhiên:
- Đã từng bị làm giả?
- Chưa từng. Chỉ là phòng trừ vạn nhất.
A Luận đóng cửa chính, đốt đèn lên đưa cuộn giấy da tới gần ngọn lửa chỉ cho Đằng Nguyên thấy bóng một con dấu mờ ảo dưới góc phải. Đằng Nguyên được mở mang tầm mắt.
- Tóm lại lần này ta sẽ chỉ điểm cho huynh đối tượng cần á·m s·át, cấp thông tin, lộ trình và những thứ cần thiết. Huynh phải chặt được đầu y và tất cả những kẻ ngăn cản xuống, không được để lộ diện mạo.
- G·i·ế·t cả tay chân của y?
A Luận gật như gà mổ thóc:
- Lúc nào tên này cũng có cả đám ám vệ theo sau, rất khó đột kích… Nếu nhiệm vụ thành công, huynh sẽ được dạy cho tất cả ám hiệu của ám vệ.
Ánh mắt Đằng Nguyên sáng rực lên.
A Luận đắc ý tự rót trà uống.
Nếu nhiệm vụ thành công, Đằng Nguyên sẽ chính thức trở thành ám vệ của Tháp Chân tướng phủ?
- Nếu thất bại, đương nhiên đầu huynh lìa khỏi cổ. – A Luận bổ sung thêm, nhâng nháo nhấn mạnh. – Tổng quản A Lạp Tự đang chờ được nhìn thấy huynh một đi không trở lại.
Đằng Nguyên nhịp nhịp tay xuống bàn, nghĩ ngợi một lát mới hỏi:
- Nếu thất bại mà ta thoát được khỏi vòng vây, còn sống sót thì có được trở về không?
- Đương nhiên không. Trong tình huống đó, huynh phải trốn thật kỹ cho đến khi mọi chuyện lắng xuống. Bọn ta sẽ tìm huynh và thông báo khi nào có thể trở về.
- Có bị trừng phạt không?
- Tuỳ thương thế. Nếu thập tử nhất sinh, đó coi như chính là sự trừng phạt. Nếu lành lặn, không thể tránh khỏi ngồi địa lao ăn roi tróc thịt.
Thật khắc nghiệt!
Đằng Nguyên rơi vào trầm tư, dù hắn có thể ẩn thân, lợi thế hơn người nhưng ám vệ Hãn Thuật không thể. Vậy mà khi giao nhiệm vụ lại không cho phép thất bại. Bản lĩnh của những kẻ đứng đầu đội phải là dạng xuất quỷ nhập thần gì mới tồn tại được đây?
Đằng Nguyên uống cạn chén trà, nhướn mày nghi hoặc:
- Đội ám vệ có thường thất bại không?
- Huynh đoán xem. – A Luận nhâng nháo nói nước đôi. – Cớ gì phải nuôi nhiều hộ vệ dự phòng trong hậu viện như vậy?
Hắn gật gù hiểu ra.
Đội ám vệ phải thay máu thường xuyên chứng tỏ có rất nhiều nhiệm vụ thất bại, t·hương v·ong không ít.
Vậy thì Đằng Nguyên phải làm cho thật gọn ghẽ, không những thành công mà còn phải vượt xa kỳ vọng của Âu Linh Hà, gây ấn tượng mạnh. Có như vậy hắn mới được chú ý.
A Luận thông báo xong lập tức rời đi, hẹn nửa đêm nay sẽ quay lại đưa Đằng Nguyên đi nhận diện mục tiêu, sau đó mới cấp thông tin và lộ trình của kẻ đó. A Luận sẽ không giúp Đằng Nguyên á·m s·át mục tiêu, cùng lắm chỉ lén nấp từ xa quan sát hắn để nắm tình hình.
Đằng Nguyên suy nghĩ linh tinh cả buổi chiều, rút ra được mấy điểm không chắc chắn lắm.
Thứ nhất, A Lạp Tự muốn làm khó hắn, thậm chí hại hắn, lộ liễu đến nỗi A Luận dù là ám vệ cấp thấp cũng biết, tiết lộ cho Đằng Nguyên. Âu Linh Hà lợi hại như vậy, không thể không biết chuyện này nhưng vẫn giao nhiệm vụ cho hắn. Đây là đang muốn thử giới hạn của hắn.
Thứ hai, Âu Linh Hà cấp tài nguyên tốt cho hắn, chắc chắn không giao nhiệm vụ để làm khó hay đẩy hắn vào chỗ c·hết. Nàng ta phải nắm chắc được phần thắng mới xuất đao khỏi vỏ hoặc thực sự bất đắc dĩ mà cử hắn đi vì những kẻ lợi hại đều vắng nhà. Chuyện Đằng Nguyên thèm được thoát khỏi hậu viện ai cũng biết, một khi đã cầm rìu vào tay hắn sẽ tạo nên tinh phong huyết vũ. Liệu có phải Âu Linh Hà cố tình giao nhiệm vụ cho Đằng Nguyên, muốn một trận t·hảm s·át chấn động thành Đồng Tỳ?
Nghĩ không ra, hắn quyết định sẽ thăm dò A Luận, dựa vào tình hình địch nhân mà hành động.
Hắn rời khỏi thạch phòng, ra bãi đất trống luyện tập một hồi, quay vào ăn tối rồi lên giường đi ngủ sớm dưỡng sức, chờ A Luận quay trở lại.