Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Tam Luân

Unknown

Chương 105: Trâu bò

Chương 105: Trâu bò


Đằng Nguyên lao vào căn phòng kế bên, cũng là phòng dùng để tiếp khách nhân nhưng nhỏ hơn và không có người. Khuất tầm mắt hắn lại ẩn thân. Đám hộ vệ đuổi theo, xông vào xếp hàng đôi cho Đằng Nguyên chém g·iết. Chỉ trong tích tắc chúng chưa kịp định thần đã bị hắn bổ rìu nát người.

Đằng Nguyên không thèm hiện thân, lùi vào bên trong để không bị vướng vì những kẻ đã ngã xuống. Hộ vệ nhào hết vào phòng, không thấy ai thì nhìn ngang ngó dọc, lăm lăm đao kiếm cảnh giác. Bọn này đều phải c·hết, không sống được mà kể về tà công, Đằng Nguyên tả xung hữu đột, vung rìu ngang dọc một hồi, mười mấy hộ vệ đã lũ lượt ngã xuống.

Rìu rất nặng, lưỡi rìu sắc, những cú chặt chém của hắn đều nhắm vào chỗ yếu hại tạo ra v·ết t·hương trí mạng. Chẳng tên nào sống nổi.

Đằng Nguyên hất đổ các giá nến, chém đèn treo xuống phóng hoả, sau đó lao ra khỏi phòng.

Tiểu lầu náo loạn.

Kỹ nữ, quan lại, nhạc công la hét ầm ĩ, nháo nhào tháo chạy xuống cầu thang cản đường lũ hộ vệ Chu gia đang hộc tốc chạy lên tiếp ứng. Căn phòng có thi thể của Chúc Tư Nghiên bắt lửa, cháy lên bừng bừng. Đằng Nguyên không vội tấn công đám hộ vệ đang lũ lượt chạy lên, hắn vào gian kế bên châm lửa phóng hoả.

Hộ vệ hét loạn:

- Thích khách đâu?

- Lục soát…

- Hắn có nhảy cửa sổ xuống dưới không? Bao vây, bao vây…

Hộ vệ bên trên lùng sục các ngóc ngách, hộ vệ bên dưới dàn thành hàng vây quanh tiểu lầu, chặn cửa chính, tuốt gươm sáng loáng đứng bên dưới nhìn chằm chằm các cửa sổ.

Đằng Nguyên đứng trong phòng trống đang bắt đầu cháy bừng bừng, nhếch mép cười khinh bỉ, vung rìu vù vù bắt đầu g·i·ế·t những tên tự dẫn xác vào.

Những tiếng hét thất thanh vang lên, thân ảnh quỷ dị thoắt ẩn thoắt hiện, tầng hai của tiểu lầu cháy hừng hực như bó đuốc.

Hắn chỉ mất nửa khắc để giải quyết hết đám hộ vệ bên trên, ném thi thể chúng xuống cầu thang. Hắn không ném qua cửa sổ vì muốn phóng hỏa hủy thi diệt tích. Những kẻ bị hắn sát hại, sau mấy ngày tử thi sẽ khô quắt, hắn không muốn Âu Linh Hà phát giác ra dị biến này. Hoả hoạn chính là cách thức hoàn hảo để xóa dấu vết.

Xác đồng bọn cứ bị quăng dần xuống cầu thang, lăn lông lốc nằm la liệt khắp nơi, vắt qua cửa sổ thòng lòng xuống dưới nhưng không rơi… Đám hộ vệ bên dưới dù có tinh thần sắt thép, tim gan bằng đá cũng phải cắt cử một đám lên tiếp viện. Chúng xếp hàng lao lên cầu thang khói lửa mù mịt, tiện lợi cho Đằng Nguyên mài rìu.

Hắn đánh từ lầu hai xuống lầu một vì bên trên lửa cháy quá to, khói bốc mù mịt nóng kinh khủng, không thể đứng nổi. Hộ vệ c·h·ế·t đắp đống.

Lũ bên ngoài loáng thoáng thấy thân ảnh hắc y lẫn trong khói lửa đang tàn sát đồng bọn thì lũ lượt nhào vào. Dưới lầu một đã không còn bất cứ thường dân nào, bọn họ đều tháo chạy hết về phía tiền viện, không dám ở lại vây xem vì sợ vạ lây. Người từ tiền viện thấy có náo loạn, hoả hoạn, túm năm tụm ba đứng từ xa nhìn, cũng không dám tới gần.

Hộ vệ mà Chúc Tư Nghiên mang theo chỉ có hơn năm mươi tên chia ra cảnh giới trên dưới tiểu lầu. Đằng Nguyên lướt qua lướt chém g·i·ế·t lại một lát đã chẳng còn thấy bóng dáng tên nào sống sót. Sàn lầu hai cháy đượm, bắt đầu sụp xuống. Hắn điềm tĩnh lau máu trên lưỡi rìu, kéo vài cái xác đang vắt ngang bậc cửa vào bên trong đốt một thể, cởi đôi giày đã ướt sũng máu ném vào ngọn lửa, dắt rìu lên lưng, cứ thế đi chân trần ra bên ngoài.

Nếu hắn đi giày, dấu giày để lại sẽ khiến hắn bại lộ hành tung.

Đằng Nguyên chân trần đạp tuyết chạy khỏi tiểu lầu, đứng từ xa nhìn ngọn lửa hung tàn liếm từ lầu hai xuống lầu một. Kế đó, lầu hai sập xuống, khói bốc mù mịt.

Khi đám quan lại chạy thoát dẫn Bình binh và lính tuần tra quay trở lại, tiểu lầu đã cháy xuống tận sàn, chẳng còn một mống hộ vệ nào sống sót.

Đằng Nguyên điềm nhiên đứng nhìn, tận hưởng sự khoan khoái khi dễ dàng hoàn thành một nhiệm vụ mà phàm phu tục tử như A Luận và ám vệ Hãn Trạch cho là bất khả. Hàn khí trong thân thể lúc này mới trồi lên xoa dịu cơ bắp đang hơi mỏi vì hoạt động mạnh, khiến cả người hắn dễ chịu. Ba tia hàn khí trong Không Đàm xoay chuyển chầm chậm, hắc vụ tỏa ra đẩy hàn khí làm lành những vết xước trên thân.

Xước xát trong lúc tả xung hữu đột là chuyện không thể tránh khỏi, có điều các vết thương đều rất nông, không tính là gì. Chém g·i·ế·t hăng máu khiến Đằng Nguyên chẳng cảm thấy đau.

Hắn hài lòng nhìn lặng lẽ xoay bước, vọt qua tường hướng phía tây mà chạy. Vừa chạy hắn vừa ngoái lại kiểm tra, thấy không có máu nhỏ từ y phục xuống tuyết mới hoàn toàn yên tâm giữ nguyên tình trạng ẩn thân theo đường lớn về thẳng Tháp Chân tướng phủ. Tuyết rơi lất phất, gió rét thổi vù vù khiến máu trên y phục dần khô lại. Hắn chạy một vòng dọc bức tường cao vút, dài dằng dặc bao quanh phủ, xác định không có kẻ nào rình rập mới tiếp cận cửa sau hậu viện, bỏ ẩn thân, đưa tay lên gõ cộc cộc mấy cái.

- Ai… - Một giọng nói rất nhỏ vang lên, nghe khá căng thẳng.

Đằng Nguyên kéo bịt mặt xuống, lên tiếng:

- Ta nói ta là ai ngươi có biết không?

Cửa lập tức vang lên tiếng lách cách rồi hé ra. Kẻ canh cửa nhận ra giọng của Đằng Nguyên, nhìn thấy hắn thì lập tức mở rộng cửa cho hắn lách vào, sau đó sập ngay lại.

Phía sau cửa là một đội hộ vệ xếp hai hàng ngang như đang chờ người, tất cả sửng sốt nhìn bộ dạng chân trần, y phục đầy máu của Đằng Nguyên. Dù là hắc y, máu không lộ nhưng mùi tanh tưởi và tình trạng bết dính cũng không khó nhận ra. Tất cả căng thẳng nhìn hắn chằm chằm.

Đằng Nguyên hỏi:

- A Luận về chưa?

Đám hộ vệ đồng loạt lắc đầu.

Hắn gật gù lột bịt mặt và mũ ra, đi thẳng về phía thạch phòng của mình, cởi y phục nhuốm đầy máu, nhóm lửa đốt hết. Tiết khố cũng dính máu, Đằng Nguyên vào phòng lấy đồ mặc tạm rồi đun nước để tẩy rửa máu me dính trên người.

Khi hắn xong xuôi mọi chuyện, uống một cốc nước nóng cho ấm bụng, chuẩn bị đóng cửa lên giường đi ngủ thì A Khang và một đám hộ vệ xồng xộc chạy từ tiền viện tới. Bọn họ sững lại cách thạch phòng khá xa, nhìn chằm chằm Đằng Nguyên, biểu tình vừa kinh ngạc vừa sợ sệt. A Khang mất một lúc mới hoàn hồn, tiến tới gần cửa phòng, giọng cao hơn bình thường:

- A Nguyên… Huynh… không sao chứ? Có bị thương không?

- Không sao. A Luận về chưa?

- Về… về rồi. – A Khang gật gật, mơ hồ. – Thực sự không bị thương ở đâu?

- Xước mấy vết thôi. Sáng mai bảo nô bộc mang cho ta một bát độc là được. Ta buồn ngủ rồi. Nếu không có việc gì, ta muốn đi ngủ?

A Khang hả một tiếng khá lớn sau đó gật như gà mổ thóc:

- Được, được… Huynh ngủ đi. Bọn ta đi ngay đây.

Đằng Nguyên mỉm cười, nhẹ nhàng đóng cửa, cài chốt, thổi tắt đèn lên giường đi ngủ.

Một đêm ngon giấc không mộng mị.

Sáng hôm sau, mặt trời chiếu đến mông Đằng Nguyên mới tỉnh, cựa mình trong chăn ấm, cả người khoan khoái dễ chịu. Hắn lắng nghe tiếng gió rít bên ngoài, đoán là tuyết đang rơi. Thạch phòng rất kín gió, ấm áp, chăn và lông thú trải bên dưới đều là đồ tốt, đêm ngủ không hề bị lạnh.

Hôm qua hắn đã vận động kịch liệt, nhiệm vụ thành công, tâm tình nặng nề mấy tháng nay được cởi bỏ nên ngủ rất ngon, giờ chẳng muốn dậy.

Hắn đã có một màn ra mắt cực kỳ đẫm máu, toàn bộ dấu vết đều bị xoá sạch trong ngọn lửa hung tàn, thi thể cháy đen sẽ không bị phát hiện sự khô quắt, không tạo ra những tin đồn kỳ dị trong thành. Dù các ám vệ Hãn Thuật và Âu Linh Hà biết Đằng Nguyên có công phu quỷ dị, bản lĩnh hơn người cũng không phát giác ra tà thể chứa tà công.

Hắn nguy hiểm nhưng rất có ích.

Lẫn trong tiếng gió, Đằng Nguyên nghe loáng thoáng có tiếng hơi thở. Hắn nhìn ra cửa, cất giọng thăm dò:

- Ai ở bên ngoài?

- A Nguyên, huynh tỉnh rồi... – Là giọng Sĩ Đột. – Bọn ta đang chờ huynh dậy để đưa cơm sáng.

- Ừ… A Lạp Tự tổng quản có tìm ta không? – Đằng Nguyên từ từ ngồi dậy.

Sĩ Đột tiến tới gần cửa:

- Không. A Khang có ghé qua căn dặn phải chờ huynh dậy... Huynh có muốn ngâm thảo dược không? Trù phòng đã đun sẵn nước nóng, có thể ngâm mình trước khi dùng cơm.

Đằng Nguyên nhướn mày, bị cám dỗ. Từ hồi rời Tụ Sơn thôn, hắn chưa từng được ngâm mình trong bồn gỗ. Giá rét căm căm thế này cũng khiến việc tắm rửa trở nên qua quýt. Hôm qua hắn chỉ đun chút nước nóng lau chùi sơ sơ, hiện tại nghĩ đến một bồn đầy nước nóng, tâm tình hoan hỉ. Đằng Nguyên xuống giường, mặc thêm áo bông ra ngoài, đáp lời:

- Không ngâm thảo dược… Có nước nóng và bồn gỗ là tốt rồi.

- Có có… - Giọng Sĩ Đột pha lẫn ý cười. – Huynh ăn trước hay tắm trước?

- Tắm trước.

- Ta cho người đi chuẩn bị. Huynh chờ chút…

Thạch phòng trống gần trù phòng nhất biến thành phòng tắm cho Đằng Nguyên. Ngoài Khả Đô, còn có Sĩ Đột và hai hộ vệ nữa khiêng nước phục vụ. Đằng Nguyên được tắm một lần thoả thích, thân thể sạch sẽ, sảng khoái, trở về phòng ăn bữa sáng muộn.

Khi Khả Đô bưng khay đựng đồ ăn vào, Đằng Nguyên một lần nữa được mở mang tầm mắt. Hoá ra đồ ăn thức uống của Vạn Tư quốc vẫn có thể làm tinh xảo hơn, ngon hơn so với những thứ chém to kho mặn mà hắn từng ăn. Ngày thường có hai mặn một rau đã tốt rồi, hiện tại biến thành ba mặn, một rau một canh, lại thêm một bát độc dược nóng hổi bốc khói nghi ngút.

Bất quá Khả Đô bưng đồ vào cho Đằng Nguyên lại không còn vẻ mặt tươi tắn hào hứng như mọi ngày.

Đằng Nguyên bưng bát độc lên hớp một ngụm, nhướn mày hỏi:

- Sao thế?

Khả Đô cúi đầu cụp mặt, biểu tình nghiêm trọng. Đằng Nguyên liếc ra cửa, hất đầu:

- Đóng cửa lại cho đỡ lạnh.

Khả Đô đóng cửa xong, hắn ra lệnh:

- Ngồi.

Thằng bé câm tội nghiệp rụt rè quay vào, rón rén ngồi xuống trước mặt Đằng Nguyên.

Hắn rót một cốc nước, đẩy tới trước mặt nó, chấm chấm nước viết lên bàn:

“Chuyện gì?”

Khả Đô lập tức nhìn lên, ánh mắt lấp lánh sợ sệt, run run đưa tay chấm nước nhưng mãi không viết xuống được. Đằng Nguyên từ tốn ăn, chờ đợi, cũng không thúc giục. Cuối cùng sau một hồi run rẩy, Khả Đô viết xuống bàn mấy chữ:

“Độc dược, không phải thảo dược.”

Mắt nó nhìn về phía bát độc đen ngòm mà Đằng Nguyên đã uống hết một nửa.

Hắn bật cười.

- Tưởng chuyện gì… Độc này do ta yêu cầu, không sao cả, đừng lo.

Khả Đô trợn tròn mắt nhìn Đằng Nguyên như nhìn tổ tiên hiển linh.

Đúng lúc đó tiếng bước chân dồn dập vang lên, có người đang hối hả chạy tới. Khả Đô nghe được vội vã đứng dậy, lùi sang một bên khép nép cúi đầu. Giọng A Luận vang lên:

- A Nguyên, huynh có trong đó không?

- Có. – Đằng Nguyên đáp.

A Luận mở bật cửa chạy vào phòng, đứng sững lại nhìn Đằng Nguyên đang điềm tĩnh ăn cơm, mắt trợn lớn. Y phô trương đi vòng quanh nhìn xem Đằng Nguyên có bị thương không, sau đó ngồi xuống vị trí đối diện, bưng luôn cốc nước mà Đằng Nguyên và Khả Đô vừa dùng để nhúng tay viết chữ lên, một hơi uống cạn. Khả Đô hết hồn, há miệng nhưng không nói được, đành ngậm lại.

A Luận xua tay đuổi Khả Đô đi, ánh mắt lóe sáng quan sát Đằng Nguyên, biểu tình phức tạp. Cuối cùng y thốt ra hai chữ khiến Đằng Nguyên nhếch mép cười:

- Trâu bò.

Chương 105: Trâu bò