Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Luân
Unknown
Chương 108: Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân
Đằng Nguyên nhướn mày nghi hoặc.
Dược phòng có thể không cần người canh gác vì khóa trong khóa ngoài, khoá tủ khoá cửa đều nằm trong tay Đằng Nguyên, vị trí gần khu phòng ở của ám vệ, người qua lại đổi gác thường xuyên, rất khó đột nhập giở trò. Thế nhưng phòng ngâm có gian ngoài để giải dược tủ không khóa, cửa lớn dù khoá vẫn phải có ám vệ đứng canh chừng đề phòng có kẻ vào đánh tráo giải dược.
Từ khi tới tiền viện đến nay, đây là lần đầu tiên Đằng Nguyên không trông thấy ám vệ đứng bên ngoài phòng ngâm.
Sự nghi hoặc nổi lên. Đằng Nguyên thận trọng quay bước, đi dọc hành lang, tiến về phía cửa phòng ngâm, ghé mắt nhìn vào.
Hắn thấy bóng lưng một thanh niên đang lúi húi bên tủ để giải dược nhưng bộ dạng đủng đỉnh, quang minh chính đại. Y phục nhìn từ phía sau cũng thể hiện sự giàu sang, quyền quý, không giống k·ẻ g·ian đột nhập, trên tay trái vị công tử này còn phe phẩy một cây quạt ngọc hoạ tranh phong thuỷ, đề thơ… Đây rõ ràng là quý nhân tới phòng ngâm, đang chọn dược ngâm. Vậy hai ám vệ canh cửa đâu rồi?
Đằng Nguyên liếc qua khe nhìn về phía cửa phòng trong, thấy hơi nước lờ mờ toả ra, biết nô bộc phía sau phòng ngâm đã nổi lửa lên, đang đun nước. Hắn định lùi khỏi cửa, vòng về phía sau để hỏi đám nô bộc xem ám vệ canh cửa đâu thì một giọng thanh thanh uy quyền, ngân vang như tiếng chuông cất lên:
- Kẻ nào rình rập? To gan…
Kế đó vị công tử trong phòng nghiêng đầu, lia mắt nhìn về phía cửa, sát khí nồng đậm từ khoé mắt phượng phóng ra cường đại đến nỗi khiến Đằng Nguyên lạnh người, bất giác ngừng động. Người này đích thị là cao thủ. Đằng Nguyên lập tức hé cửa, ôm quyền cúi đầu:
- Công tử… Mạo phạm rồi! Tiểu nhân là người của dược phòng, vừa lúc đi qua thấy phòng ngâm không có ám vệ canh cửa nên sinh nghi.
Người thanh niên quay đầu nhìn Đằng Nguyên rồi từ từ quay hẳn người lại, sát khí biến mất không dấu vết. Đôi mắt phượng ngậm tiếu ý, khóe miệng nhếch khẽ. Đằng Nguyên liếc nhìn một cái lập tức chấn động vì kẻ trước mặt anh khí bức nhân, b·iểu t·ình vân đạm phong khinh không nhiễm bụi trần, thân cao khí ngạo, vừa có khí chất của văn nhân nho nhã vừa như võ tướng kinh qua vạn trận nơi sa trường, không thể coi nhẹ.
Trong đầu hắn lập tức bật ra ba chữ: Dã Lộc Nại.
A Luận đã từng dùng loài cây đẹp đẽ kiên cường này để so sánh với Âu Linh Hà. Đằng Nguyên chưa từng diện kiến nàng ta, không biết sự so sánh đúng hay không nhưng hiện tại nhìn thanh niên này, hắn lập tức cho rằng hán tử xuất chúng như Dã Lộc Nại thực sự tồn tại trên đời.
Hồi chiều ám vệ họ Vu nói biểu đệ của Âu Linh Hà ghé phủ. Rất có thể chính là người này.
Khoé miệng người thanh niên nhếch khẽ, tay phe phẩy quạt trước ngực, mắt lia từ đầu đến chân Đằng Nguyên, đủng đỉnh nói:
- Hai tên vướng chỗ đó đã bị ta đuổi ra phía sau đốt lò rồi, đương nhiên cửa trước không có người. Ngươi… là A Nguyên?
Thật không ngờ đối phương biết mình, Đằng Nguyên cúi đầu, hạ giọng thận trọng:
- Chính là tiểu nhân.
- Không tồi... Còn biết giữ nhà cho chủ…
Đằng Nguyên không biết đối đáp thế nào. Quý nhân tới cửa đuổi ám vệ đi cũng không phải chuyện hắn quản nổi nhưng trong lúc y ngâm mình, lỡ có k·ẻ g·ian lẻn vào thao tác với tủ dược không khoá kia, chẳng phải tội nợ đều đổ lên đầu Đằng Nguyên ư?
Hắn đảo mắt suy nghĩ thật nhanh, làm bộ lễ phép:
- Không biết công tử có gì c·ần s·ai bảo…
- Không cần. – Giọng lạnh băng uy quyền như mệnh lệnh, người thanh niên cụp quạt, quay người đưa lưng về phía Đằng Nguyên, tiếp tục nhìn dược. – Cút!
Đằng Nguyên ôm quyền, bất đắc dĩ khép cửa, rời khỏi hành lang.
Tuy nhiên hắn không đi xa, hay nói đúng hơn là không dám đi xa, quay lại dược phòng pha trà bưng ra hành lang ngồi đường hoàng uống, mắt dán vào cửa trước của phòng ngâm. Vị biểu đệ này của Âu Linh Hà tâm cao khí ngạo nhưng cũng đa nghi vạn phần, không cho phép ám vệ đứng gần khi y vào ngâm mình. Kẻ đã kinh qua vô vàn nguy khốn như Đằng Nguyên có thể hiểu được.
Phàm ở đời chẳng mấy người thực sự tốt, ngoại nhân không thể tin, chỉ có thể tin chính mình. Đề phòng thành quen mới không m·ất m·ạng lãng nhách trong tay kẻ khác.
Hắn rung đùi uống trà, hứng gió đêm lạnh ngắt hơn một canh giờ thì cửa phòng ngâm mở, thân ảnh cao ngất của vị công tử kia xuất hiện, y phục trên người đã đổi từ lam sang bạch, còn khoác thêm áo lông. Ban đêm, đập vào mắt một bóng trắng ngất ngưởng như vậy có hơi kích thích thị giác. Cũng may chân người này chạm đất, bước đi có chút âm thanh loạt soạt của vải vóc v·a c·hạm, nếu không Đằng Nguyên cũng giật mình tưởng ma.
- Ha ha… - Điệu cười thanh thuý cất lên khi người thanh niên trông thấy Đằng Nguyên vẫn ngồi đó. – Có nhã hứng quá nhỉ!
- Công tử thứ tội. – Đằng Nguyên lập tức đứng lên ôm quyền. – Tủ dược của phòng ngâm không có khoá. Là bất đắc dĩ thôi…
- Ngươi sợ ngoại nhân lẻn vào tráo thuốc?
Câu hỏi này thực sự không cần thiết, vị biểu đệ này đã quá rõ ràng ý tứ của Đằng Nguyên, chỉ tiện miệng mà thôi. Hắn cúi đầu không đáp.
- Ngươi có biết ta là ai không?
Y đủng đỉnh bước về phía Đằng Nguyên, giọng không phân biệt được hỉ nộ. Đằng Nguyên cảm thấy khí thế đè ép ghê người, bất giác liếc lên:
- Tiểu nhân không biết.
- Không biết mới dám ngồi đây. Ha ha… - Giọng cười lạnh đi mấy phần. – Nếu biết, chắc ngươi đã trốn về phòng đắp chăn rồi, còn canh chừng k·ẻ g·ian tráo dược cái gì… Hừ…
Tiểu tổ tông nổi âm dương quái khí, Đằng Nguyên chịu không ứng phó được, đứng im chờ nghe mắng. Tuy nhiên mãi đến khi người thanh niên đi tới trước mặt, chỉ cách hắn mấy bước chân vẫn không thấy bị mắng mỏ, Đằng Nguyên liếc nhìn lên.
Biểu tình trên mặt y bị khuất trong bóng tối, chỉ thấy được khí thế cường đại. Y thấp hơn Đằng Nguyên nửa cái đầu, thân thể không lực lưỡng nhưng rắn rỏi, bước chân nhẹ hẫng. Kiểu người này không phải cao thủ, Đằng Nguyên lập tức hành đại lễ với A Lạp Tự.
Y quan sát Đằng Nguyên một hồi, cất giọng pha chút tiếu ý:
- Bổn công tử là Đáp Thục Lư, biểu đệ của Âu tướng quân – Âu Linh Hà.
- Đáp công tử. – Đằng Nguyên biết mình đoán đúng rồi, thầm thán phục trong lòng.
Quả thực huyết mạch long phượng, chỉ một biểu đệ thôi khí thế cũng ghê người như vậy, không biết Âu Linh Hà còn dữ dội thế nào.
- Lần sau gặp bổn công tử phải hành đại lễ, dập đầu gọi hai tiếng “tướng quân” rõ chưa?
Thanh âm hạ lệnh như đứng trước thiên binh vạn mã khiến Đằng Nguyên rợn tóc gáy, nghiến răng khuất phục:
- Rõ.
Đáp Thục Lư cũng là tướng quân là chuyện không hề lạ, với khí thế c·hết chóc này, không phải tướng mới lạ. Tuy nhiên đến phủ của biểu tỷ mà hô to gọi nhỏ, bắt nô lệ trong phủ hành đại lễ thì không khách khí lắm. Quý nhân tới phủ dù thân phận cao hơn Âu Linh Hà, nô lệ và nô bộc trong phủ cũng không cần hành đại lễ, chỉ cần cúi đầu thật thấp, nhường đường tránh lối là được.
Xem ra tên Thục Lư này trong mắt Âu Linh Hà phân lượng không nhỏ.
Tưởng vậy đã xong, nào ngờ Đáp tiểu tổ tông vừa đi mấy bước đã sực nhớ ra, nghiêng đầu nhìn lại buông lời chán chường đe doạ:
- Cấm ngươi bép xép chuyện đã gặp bổn công tử với kẻ khác. Cấm dò hỏi về ta. Khó khăn lắm mới lỉnh được khỏi dạ yến, muốn kiếm chỗ thư giãn cũng bị đám cú vọ các ngươi rình rập canh chừng… Còn để cho ai sống nữa không?
- Tiểu nhân không dám.
Đằng Nguyên cười nhạo trong lòng, ngoài mặt làm bộ khép nép. Hắn không nói cũng chẳng sao, không phải việc của hắn. Bất quá hai ám vệ canh cửa bị đuổi đi và đám nô bộc đốt lò chắc chắn sẽ báo lại chuyện Thục Lư trốn tiệc chạy tới phòng ngâm lúc nửa đêm. Âu Linh Hà kiểu gì cũng biết, chẳng cần Đằng Nguyên cáo trạng.
Hắn liếc bóng lưng tiểu tổ tông…
Mất tăm.
Người đâu rồi?
Đằng Nguyên giật thót mình, quay đầu nhìn sau lưng, lại nhìn bốn phương tám hướng, sau đó chạy ào xuống sân.
Người vừa ở đây, đang đủng đỉnh đi dọc hành lang mà… Hắn chỉ vừa cúi đầu một tích tắc, ngẩng lên đã không thấy bóng dáng tên kia đâu. Gặp quỷ sao?
Đằng Nguyên chạy ra giữa sân nhìn quanh, nghiêng đầu nghe ngóng nhưng tuyệt nhiên không nghe được thanh âm khác lạ, thay vào đó tiếng bước chân của hai ám vệ từ phía sau phòng ngâm lọt vào tai hắn. Bọn họ biết Đáp Thục Lư đã rời đi, đang quay lại tiếp tục canh cửa. Đám nô bộc đốt lửa cũng lục tục kéo nhau trở về khu thạch phòng của chúng ở phía bên kia, tiếng bước chân đạp trên đường đá lạo xạo.
Vì không muốn bị nghi ngờ, Đằng Nguyên lập tức quay lại hành lang, bưng khay trà vào dược phòng để. Khi hai ám vệ yên vị trước cửa phòng ngâm hắn mới thổi tắt đèn, đủng đỉnh đi ra vươn vai. Một kẻ lập tức cao giọng hỏi:
- A Nguyên huynh, chế dược khuya vậy.
- Vừa xong. – Đằng Nguyên nhàn nhạt đáp, tâm trí vẫn loạn cào cào vì sự xuất quỷ nhập thần của Thục Lư.
Hắn có tà công còn không dám biến mất trước mặt phàm nhân, đột nhiên gặp một nam tử trẻ tuổi thâm tàng bất lộ, thân thủ quỷ dị, đương nhiên bị đả kích. Thì ra thiên hạ rộng lớn còn vô số cao thủ, lẫn giữa phàm nhân lúc nào cũng có những kỳ nhân dị tướng ẩn mình. Thực chất chút bản lĩnh của hắn chỉ qua mắt được bá tánh lương thiện và đám mãnh phu tầm thường, còn chưa là gì nếu đụng phải cao thủ như Đáp Thục Lư. Ấy thế mà lâu nay hắn thật ngạo mạn nghĩ mình hơn người.
Vụ t·hảm s·át Chúc Tư Nghiên khiến Đằng Nguyên ngủ trên chiến thắng hơi lâu, đột ngột bị tát cho một cú tỉnh người, hắn tiếp nhận một cách khó khăn.
Đối đáp dăm ba câu vô thưởng vô phạt với hai ám vệ gác phòng ngâm xong, Đằng Nguyên khoá cửa dược phòng, trở về thạch phòng. Tóc gáy hắn dựng đứng, cảm giác có người đang nhìn chằm chằm nhưng không nghe thấy hơi thở, bước chân, tiếng y phục sột soạt hay bất luận thanh âm nào. Đằng Nguyên rợn người đánh mắt về phía sau, rảo nhanh chân, lần đầu tiên trong suốt nhiều tháng sau khi thoát khỏi đài hành hình hắn lại cảm thấy sợ.
Nơi này là đầm rồng hang hổ. Thù còn chưa báo được, không cẩn thận có ngày toi mạng.