Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Tam Luân

Unknown

Chương 109: Tức nước vỡ bờ

Chương 109: Tức nước vỡ bờ


Sau lần gặp gỡ đột ngột với Đáp Thục Lư, Đằng Nguyên không dám lơ là luyện quyền cước phàm nhân, dù chỉ một ngày. Hôm nào hắn cũng đúng giờ tới dược phòng chế thuốc rồi tranh thủ thời gian rảnh rỗi buổi chiều, ra sân sau luyện một mình. Xích Hà và Tô Thất cũng chạy theo luyện cùng, bị Đằng Nguyên bắt xách nước chạy vòng quanh, kêu khổ liên miệng. Hắn không thích tính cách rụt rè cẩn trọng của Tô Thất nhưng lại khó lòng nghiêm khắc với Xích Hà vì sự nhanh nhẹn láu lỉnh và đôi mắt trong sáng.

Nhìn Xích Hà, Đằng Nguyên thường nhớ tới tiểu Hoa và tiểu Trúc nhà mình. Đã bốn năm trôi qua kể từ khi hắn tới Mộ Hoàng Đại Lục, nếu còn sống, năm nay tiểu Hoa cũng mười tuổi, tiểu Trúc bảy tuổi. Đằng Nguyên không ngại dạy cho hai tiểu đồng chút công phu phòng thân. Khi dạy, hắn phát hiện Xích Hà chỉ nhanh nhẹn láu cá chứ không có thiên phú học võ công như Tô Thất.

Hắn dung túng cho Xích Hà vừa học vừa chơi, coi như rèn luyện thân thể nhưng nghiêm khắc với Tô Thất hơn. Biết đâu Tô Thất có thể học thành tài, nhập vào đội ám vệ tương lai, như vậy sẽ không cần cả đời ru rú trong dược phòng.

Sự nhẫn nại của Đằng Nguyên khiến Tô Thất nhìn hắn với ánh mắt khác trước, đầu cũng không cúi gằm cả ngày nữa.


Đằng Nguyên rảnh rỗi một thời gian thì nhận được lệnh từ A Lạp Tự bắt chế một danh sách dài giải dược, cuối tháng tư phải giao cho Lặc Nộ mang đi. Hắn bận tối tăm mặt mũi, không có thời gian luyện tập, không được ngủ đủ giấc. Đêm nào cũng lần mò đến quá nửa đêm mới được về phòng ngủ, tinh mơ gà chưa gáy đã lục đục mò dậy tiếp tục chế đan dược cho kịp hạn giao.

Đã thế A Lạp Tự dường như muốn làm khó hắn, luôn giao thảo dược muộn hơn thời hạn một ngày. Đằng Nguyên dự trù thảo dược, báo trước cho lão ba, bốn ngày nhưng vẫn bị giao trễ. Cuối tháng tư, thời hạn giao dược đến mà vẫn thiếu thảo dược để chế mẻ đan cuối cùng, Đằng Nguyên đứng ở tiểu môn chờ người, sát khí ngùn ngụt khiến các ám vệ s·ợ c·hết kh·iếp tưởng kẻ nào mạo phạm hắn.

Đằng Nguyên nhiều ngày thiếu ngủ, mắt thâm quầng, nộ khí trong thân đã đạt đến mức có thể trực tiếp phun ra ngoài đốt lò luyện đan. Nếu không phải đan điền có Không Đàm ngụ, chắc hắn đã để cơn giận tự do bùng phát, nộ khí xung thiên mà chạy đi tìm A Lạp Tự gào thét một trận rồi.

Lão cáo già độc địa hình như được ám vệ mật báo tình trạng không bình thường của Đằng Nguyên nên trực tiếp cùng các ám vệ mang thảo dược tới. Lão còn đủng đà đủng đỉnh rảo bước dọc lối đi, đến khi thấy bộ dạng người sống chớ tới gần của Đằng Nguyên, lão mới thoáng chột dạ, cước bộ nhanh hơn một chút. Tới trước mặt hắn, A Lạp Tự làm mặt cười nói lời khách sáo:

- A Nguyên, ngươi đang chờ dược đấy sao? Ha ha… Các dược đường lớn trong thành đều hết hàng, người của ta gom mãi mới được số lượng ngươi yêu cầu. Ngươi xem…

Nói rồi lão đưa tay về phía sau để Đằng Nguyên trông thấy ba ám vệ đang cõng ba gùi thảo dược. Bọn họ thấy hắn tức giận, mắt xem mũi, mũi xem chân, cúi đầu lủi qua. Đằng Nguyên không cản, cười gằn, chắp tay:

- A Lạp Tự tổng quản vất vả rồi. Nếu các dược đường lớn hết hàng cũng đành chịu, không thể kề dao vào cổ bắt người ta giao thảo dược. Bất quá mẻ đan này phải mất tới ba ngày mới chế xong, còn phải phơi khô. Hiện tại chỉ còn hai ngày là tới hạn giao đan cho Lặc Nộ, có phải tổng quản nên gia hạn thêm cho dược phòng vài ngày không?

Mắt A Lạp Tự loé sáng độc địa nhưng miệng vẫn nặn ra một nụ cười vặn vẹo, hạ giọng tiểu nhân đối phó với Đằng Nguyên:

- Chuyện này… Hạn giao đan là lệnh của Âu tướng quân. Cứ đúng hẹn, Lặc Nộ sẽ tới lấy đan mang đi. Ngươi làm thế này thực khiến ta khó xử…

- Ta làm thế nào? – Đằng Nguyên nhướn mày cười lạnh, mắt lóe sát khí. – Tổng quản, thời gian giao thảo dược có ghi rõ trong sổ sách của dược phòng, ta và các ám vệ đều điểm chỉ giao nhận đầy đủ. Thời gian ta gửi danh sách yêu cầu bổ sung dược cũng ghi không sót ngày nào, ngươi muộn của ta tổng cộng năm lần, mỗi lần một ngày. Năm ngày không có dược đó ngươi tính sao đây?

Mặt A Lạp Tự cứng lại, từ từ trắng bệch. Lão không ngờ Đằng Nguyên dám thẳng thừng nói trắng ra như vậy. Lão là tổng quản Tháp Chân tướng phủ, dưới vài người trên hàng trăm người. Lão muốn làm khó kẻ nào, bắt bẻ kẻ nào, Âu Linh Hà cũng chẳng quản, mắt nhắm mắt mở cho qua nên nô bộc, ám vệ trong phủ luôn phải cúi đầu ngậm bồ hòn làm ngọt, kẻ bị nhắm đến cắn răng chịu đựng để lão nguôi cơn giận. A Lạp Tự rất ít khi gặp phải kẻ cứng đầu to gan như Đằng Nguyên, nhất thời sững lại mất một lúc:

- Ngươi… có ý gì?

- Ý trên mặt chữ. Tổng quản, ngươi nói hạn giao đan là lệnh của Âu tướng quân, đúng ngày Lặc Nộ sẽ tới lấy, ngươi không có quyền gia hạn thêm. Ấy thế mà ngươi để cho người của mình thong giong gom thảo dược, thích muộn thì muộn, không thích muộn vẫn cứ muộn. Mỗi lần muộn một ngày, để ta rảnh rỗi năm ngày đứng chờ ở tiểu môn ngóng thảo dược về. Giờ thời hạn đã tới, Lặc Nộ sắp về, ngươi mới thong dong mang nốt chỗ thảo dược còn lại giao ra… Người của ngươi chậm trễ lại định để tội nợ tính lên đầu ta phải không? A Lạp Tự, ngươi coi thường lệnh của Âu tướng quân hả? Hay tự tin rằng Âu tướng quân sẽ giáng tội chậm trễ lên đầu mình ta, dung túng cho người của ngươi lộng hành, núp dưới vạt áo ngươi, muốn làm gì thì làm?

A Lạp Tự tức giận gầm lên, chỉ vào mặt Đằng Nguyên:

- Tiện nô to gan… Muốn làm phản sao? Lâu nay không bị ăn đòn nên ngươi nghĩ mình ghê gớm lắm hả? Lười biếng chế dược chậm trễ, lỡ mất thời gian giao, còn đổ tội cho người của ta? Ta sẽ bẩm báo chuyện này tới Âu tướng quân.

Lão trực tiếp trở mặt lật lọng.

Đằng Nguyên thở hổn hển vì tức, ngực ẩn ẩn đau. Hàn khí trong thân thể tràn ra xoa dịu để cơn giận không vượt khỏi tầm kiểm soát. Hắn khích tướng:

- Ngươi cứ bẩm báo đi… Ta không tin bàn tay ngươi đủ lớn để che khuất bầu trời bên trên Tháp Chân tướng phủ này. Ngươi hống hách quen thói, cố tình làm khó dễ ta vì ta là nô lệ cứng đầu mà ngươi chướng mắt. Có điều, A Lạp Tự tổng quản… ngươi nghĩ sai rồi. Gây khó dễ để ta lãnh vài trận đòn, nhận vài h·ình p·hạt trầy da tróc thịt, ngươi đắc ý trong lòng, sung sướng hả hê nhưng làm chậm trễ thời gian của Lặc Nộ, lỡ việc của Âu tướng quân. Ngươi tự bê đá đập chân mình đấy hả?

- To gan… - A Lạp Tự gầm lên, rút phắt roi bên hông ra, nhắm vào mặt Đằng Nguyên. – Tiện nô, hôm nay ta phải đ·ánh c·hết ngươi…

Roi vung lên, chưa kịp quất xuống đã bị Đằng Nguyên chộp lấy giật tung khỏi tay A Lạp Tự, vứt sang một bên. Hắn rít lên nho nhỏ, sát khí bùng nổ trong đáy mắt:

- Ngươi chỉ có một cái mạng thôi, A Lạp Tự… C·h·ó mượn oai hùm lâu ngày tưởng mình là hùm beo lang sói. Coi chừng mất đầu trên giường. Ngươi thử đánh ta xem…

Lâu nay hắn sống yên bình, không bị xước nửa vết trên người, tầng thứ ba của Huyết Liên dậm chân tại chỗ, hắn đang bức bối phát rồ lên đây. Giờ tự nhiên không kiếm mà có chuyện cho hắn khuấy đục nước tìm đòn roi, tội gì không tận dụng.

Trừng phạt có thể đến đâu chứ?

Âu Linh Hà dù nghe ngoa ngôn xảo ngữ của A Lạp Tự cũng chẳng thể c·hặt đ·ầu hắn, cùng lắm đánh cho thừa sống thiếu c·hết một trận thôi. Ngoài hắn ra, thành Đồng Tỳ có bao nhiêu kẻ có thể chế được nhiều loại giải dược như vậy? Nếu kỳ nhân dị tướng dễ kiếm, vị trí ngon lành trong dược phòng không đến lượt hắn ngồi chễm chệ.

A Lạp Tự tức run rẩy, gầm lên gọi ám vệ đứng canh ngoài dược viên:

- Người đâu… Bắt lấy tên tiện nô phản phúc này, đánh năm mươi gậy cho ta…

Đám ám vệ rầm rập chạy tới.

Đằng Nguyên rút dao găm bên hông ra, trừng mắt nhìn về phía đội ám vệ. Bọn chúng tên nào tên nấy biết sự lợi hại của hắn, thấy hắn rút dao thì đồng loạt tuốt kiếm. A Lạp Tự lùi lại, chỉ vào mặt hắn:

- Ngươi thực sự muốn c·hết?

- Kẻ nào dám động thủ với ta hôm nay, ta sẽ cho kẻ đó trở thành phế nhân. – Hắn cười gằn, nhướn mày. – A Lạp Tự, ngươi tưởng ngươi là cái thá gì? Một tiếng tiện nô, hai tiếng tiện nô gọi đến là thuận miệng. Ngươi chỉ là một tổng quản, làm việc cho chủ, nhận bạc của chủ. Bạc mà ngươi xuất kho chi tiêu hàng ngày nuôi ăn nuôi ở cả phủ, bạc nhập kho thu vào từ điền trang, thương đội, cửa hàng… đến bạc mà ngươi phát cho công cán nô bộc, ám vệ… từng đồng từng cắc đều là của Âu tướng quân. Làm gì có đồng nào của ngươi. Ta thân là nô lệ, trong mắt đám người có tóc các ngươi thật đê hèn, mạng không bằng con c·h·ó, phạm lỗi lập tức bị đ·ánh c·hết… thì cũng là nô lệ của Âu tướng quân. Huống hồ ta rúc trong dược phòng đốt lò ngày đêm chế đan, chẳng hề lon ton chủ động ra ngoài chọc hoạ, ấy thế mà ngươi còn không hài lòng, muốn ép c·hết ta? Ngươi cho chúng động thủ đi…

Đằng Nguyên chỉ dao găm về phía A Lạp Tự và đám ám vệ đang lăm lăm kiếm, ngẩng cao đầu gầm lên thách thức:

- Ngươi cho chúng bắt ta lại xem nào… Đan chưa điều chế kẻ nào có thể làm thay? A Nguyên này sống nhàn hạ mấy tháng nay, đang thèm đòn roi, nhớ thương máu me hình cụ đây.

Mặt A Lạp Tự lúc đỏ lúc trắng, ngực phập phồng, tức lắm nhưng không lập tức hạ lệnh. Gần chục ám vệ đứng sau lưng lão mặt cắt không còn hột máu, nơm nớp lo sợ. Ám vệ rảnh rỗi phía sau tiền viện thấy có động tĩnh lớn, lén lút nấp góc nọ xó kia rình rập hóng thị phi.

Chương 109: Tức nước vỡ bờ