Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Luân
Unknown
Chương 112: Buôn bát quái
Giữa giờ thân, Đằng Nguyên dậy mang đan ra phơi, phè phỡn uống trà hóng gió chán chê mới thấy Lặc Nộ về. Tuy nhiên y không về một mình, phía sau là Bột Thiết và một đội ám vệ gần hai chục người, kẻ nào kẻ nấy cao lớn lực lưỡng, b·iểu t·ình lạnh lẽo, khí thế khác thường. Quá nửa đội ám vệ này là nô lệ.
Đằng Nguyên lập tức đứng dậy chắp tay. Các ám vệ khác dù đang đứng ở vị trí nào hay chỉ thơ thẩn trong sân luyện quyền cước, thư giãn chân tay, thấy Lặc Nộ về cũng như chuột thấy mèo, vội vã ôm quyền cúi thấp, cung kính nhường đường.
Lặc Nộ chỉ liếc Đằng Nguyên một cái, khuôn mặt như tượng đá không động chút biểu cảm, đi thẳng về thạch phòng của mình. Các ám vệ khác chia nhau ai về phòng nấy. Nô bộc nghe tin người về bắt đầu nhộn nhạo ra ra vào vào, kẻ đứng chầu chực bên ngoài, kẻ bưng nước, bưng đồ để trên các giá trước các thạch phòng để ám vệ nào cần, phòng thiếu cái gì thì ra lấy. Tuy nhiên Đằng Nguyên ngó nghiêng thấy hầu hết các phòng đều đóng cửa cài then.
Thường thì sau một hành trình dài gian khổ, ám vệ trở về mà không b·ị t·hương sẽ lập tức đóng cửa ngủ một giấc cho lại sức, sau đó mới tổ chức ăn mừng. Nếu nhiệm vụ thất bại sẽ có ám vệ bị trừng phạt được đồng bọn khiêng trở lại. Lần này tất cả trông có vẻ khỏe mạnh, chỉ phong trần mệt mỏi, không ai b·ị t·hương gì.
Đằng Nguyên ngồi lại vị trí, phe phẩy quạt canh thảo dược thêm một hồi rồi thu hết lại mang vào phòng, khi nào Lặc Nộ hỏi đến sẽ bỏ vào lọ giao ra. Hắn khoá cửa phòng cẩn thận, đủng đỉnh đi gánh nước đổ vào bồn tắm phòng ngâm. Gánh được ba gánh, Đằng Nguyên thấy Xích Hà hớt hải chạy ra gọi:
- Thúc thúc… thúc… Có… có ám vệ tìm.
- Ai?
Đằng Nguyên nhìn về phía tay Xích Hà chỉ, thấy một ám vệ cấp hai lạ mặt đang tiến tới. Hắn nhíu mày hạ gánh.
Ám vệ này ôm quyền, cúi đầu, lên tiếng:
- A Nguyên, ta được lệnh gánh nước thay huynh. Lặc Nộ nói huynh lập tức tới khu thạch phòng. Có huynh đệ khác đang chờ trong sân dẫn đường.
- Được.
Đằng Nguyên bỏ gánh xuống, phủi phủi tay, rảo nhanh ra sân trước. Phen này có ám vệ b·ị t·hương nhưng không muốn gây động tĩnh lớn nên không lập tức đưa người tới dược phòng mà chờ đến khi đám ám vệ ở nhà tản đi hết hoặc không để ý nữa mới gọi hắn.
Trước sân có một ám vệ cấp hai đợi sẵn, Đằng Nguyên đi theo gã, được dẫn về phía sau dãy phòng, vào một thạch phòng khuất tầm nhìn. Trong phòng đầy chặt người, có bốn giường đá kê song song nhưng chỉ giường ngoài cùng có người nằm.
Lặc Nộ, Bột Thiết đang ngồi bên cạnh giường, b·iểu t·ình khó coi. Xung quanh đứng đầy các ám vệ, trên giường là hai ám vệ đang nằm, một có tóc một không. Cả hai kẻ này đều đã được cởi y phục, chỉ để lại tiết phố, đắp chăn ngang hông che đi.
Đằng Nguyên vừa nhìn thoáng đã biết tình trạng trúng độc không nhẹ. Thân thể hai ám vệ chỗ đen chỗ đỏ, bất quá mặt mũi không sao, chỉ hơi tái hơn bình thường. Họ đang tỉnh táo, ánh mắt hướng về phía Đằng Nguyên.
Hắn lập tức tiến tới gần:
- Độc gì?
- Không rõ. – A Luận thò từ đám đông ra, khoanh tay đứng nhìn, mặt mày cau có. – Sáu ám vệ trúng Loạn Di Hải Tán, uống đan của huynh đều đã loại bỏ hầu hết độc khỏi thân. Duy có hai huynh đệ này trật lại, tình trạng ngày một nặng. Mấy hôm trước, các vết xuất huyết dưới da chỉ lấm tấm như muỗi cắn, hiện tại đều chuyển thành màu đen. Những vết khác lan rộng dần…
Bột Thiết đứng lên nhường ghế cho Đằng Nguyên.
Hắn gạt ghế sang một bên, trực tiếp ngồi ghé xuống giường, rút dao găm bên hông ra châm vào đầu ngón tay ám vệ nằm ngoài. Máu đỏ rỉ ra, hắn quẹt lấy, nếm thử.
Trong máu còn tồn một lượng lớn trung độc kỳ quái. Loại độc này chưa từng được mang về, Đằng Nguyên chưa chế giải dược lần nào. Hắn nếm kỹ, xác định thành phần độc bên trong rồi nếm máu ám vệ thứ hai. Tình trạng tương tự, hai kẻ này trúng cùng một loại độc. Đằng Nguyên lập tức đứng lên:
- Tạm thời chưa nguy hiểm đến tính mạng. Gọi đại phu đi, xác định xem độc này tên gì, ta cần ít nhất hai canh giờ để chế giải dược.
Nói xong lập tức ra khỏi phòng.
Lặc Nô vẫy tay sai người đi gọi đại phu. A Luận chạy theo Đằng Nguyên để giúp đỡ nếu cần thiết. Khuất tầm mắt Lặc Nộ, A Luận lập tức mở máy nói tía lia:
- A Nguyên, huynh xong mẻ đan lần này chưa? Nghe nói ở nhà có biến, tổng quản làm khó huynh hả? Có kịp giao không?
- Vẫn ổn. Chuyện gì? – Đằng Nguyên đánh mắt về phía sau.
A Luận lắc đầu, bĩu môi, ánh mắt cáu kỉnh:
- Không nói được. Tóm lại trúng độc bất ngờ. Lặc Nộ giận điên người, không ai dám ho he nửa lời. Lần này c·hết mất bốn huynh đệ…
C·hết bốn người, trúng độc một đám, tức giận là phải.
Đằng Nguyên hỏi tiếp:
- Chừng nào Lặc Nộ lại đi? Không thấy y hỏi đan.
- Chắc y nghĩ huynh chưa xong, cũng có thể không cần đi vội. Ta không rõ. Lần này ta về được nghỉ liền mấy tháng. Nhiệm vụ kế tiếp ta kham không nổi, nghe nói xông vào hang hùm, chỉ mang những kẻ võ công tuyệt đỉnh.
Nhắc đến võ công tuyệt đỉnh, Đằng Nguyên lập tức nhớ tới Đáp Thục Lư. Hắn muốn dò la chút tin tức nhưng ngại tai vách mạch rừng nên chờ tới khi vào dược phòng soạn thảo dược mới nhìn trước ngó sau. Xác định xung quanh không có người rình rập, Đằng Nguyên hỏi dò:
- A Luận, ta hỏi đệ… trong số các huynh đệ Âu gia, ai lợi hại nhất?
Hắn không dám hỏi thẳng, chỉ có thể vòng vo để A Luận khai ra.
Đột nhiên b·iểu t·ình của hắn trở nên nghiêm trọng, giọng hạ xuống nhỏ xíu, A Luận cũng bị làm cho căng thẳng lây:
- Lợi hại nhất là Âu tướng quân – Âu Linh Hà của chúng ta đó…
- Vậy trên dưới họ hàng của Âu gia thì sao? Các đường huynh đệ, biểu huynh đệ của Âu tướng quân có kẻ nào lợi hại hơn không?
A Luận đảo mắt một vòng, khẽ lắc đầu, sự nhâng nháo trở lại trên khóe miệng nhếch cao:
- Không có. Ta không biết tường tận bản lĩnh của đám đường huynh đệ Âu gia nhưng nghe nói kém xa Âu tướng quân. Còn bên ngoại Đáp gia chỉ có một vị biểu huynh lợi hại.
Biểu huynh sao?
- Tên gì?
- Tên là Đáp Duẩn… Hình như vậy. Quan hệ của vị này với Tổng đốc Âu Thập rất tốt, thành ra Âu tướng quân không qua lại nhiều.
Nói như vậy thì Âu Linh Hà và đại huynh Âu Thập quan hệ không tốt?
Đằng Nguyên chưa kịp mở lời đã nghe A Luận thắc mắc:
- Sao đột nhiên huynh hỏi chuyện đó?
Hắn lập tức chống chế:
- Mấy hôm trước ta thấy một quý nhân võ công cao cường tới phòng ngâm, thân thủ xuất quỷ nhập thần, không biết là vị nào nên tò mò.
- À… Thân thủ ghê gớm không nhất nhất là họ hàng của Âu tướng quân, có thể là bằng hữu hoặc tiểu tướng dưới quyền. Phía Huyền Trác quân có rất nhiều tiểu tướng thâm tàng bất lộ mà ám vệ thông thường như ta không được tiếp cận. Muốn biết phải hỏi Lặc Nộ, Bột Thiết…
A Luận nói xong cũng cảm thấy bất khả, xì một tiếng dài, phẩy tay. Đằng Nguyên hiểu ý. Hỏi hai tên đó chẳng thà không hỏi còn hơn, đỡ bị chúng cảnh cáo.
Đằng Nguyên thấy thật kỳ lạ, đổi câu hỏi:
- Vậy trong số các biểu huynh đệ có kẻ nào được Âu Linh Hà dung túng không?
- Dung túng? Huynh đùa đấy à? – A Luận nhướn mày nghi hoặc. – Huynh đã nhìn thấy chuyện gì?
Đằng Nguyên không thể nói về chuyện hắn đã hai lần trông thấy Đáp Thục Lư sử dụng thân thủ kỳ lạ biến mất trước mắt. Tiểu tổ tông đó ngay đêm đầu tiên gặp mặt đã cảnh cáo hắn không được bép xép linh tinh vì ghét bị ánh mắt cú vọ của kẻ khác nhòm ngó. Chuyện hắn chống đối A Lạp Tự bị Đáp Thục Lư chạy tới sửa lưng cũng không nên nói ra ngoài. A Luận nghe từ đâu thì nghe, miễn không phải từ miệng hắn là được. Hắn không muốn Đáp Thục Lư nghĩ hắn là một tên mồm như dậm bẹp, gặp chuyện gì cũng toe toe nói ra.
Sự im lặng của Đằng Nguyên khiến cái đầu đen tối của A Luận nảy ra những suy nghĩ tối đen. Y mở to mắt, sán tới kích động thì thầm:
- Không phải huynh trông thấy Âu tướng quân đưa nam sủng tới phòng ngâm, thấy tướng quân sủng nịnh kẻ đó, nhầm tưởng là biểu đệ, đường đệ nào đó đấy chứ?
Đằng Nguyên trực tiếp đứng hình.
Tên này… Đầu óc có thể trong sáng hơn được không? Nghĩ đi tận đâu rồi. Đằng Nguyên cười khẩy:
- Không thể nào… Đệ bị ngốc à, đây là Tháp Chân phủ… Phu quân Sầm Tiêu của Âu tướng quân ở trong đại viện Duy Hoà. Sao có thể đưa nam sủng về được?
A Luận làm vẻ mặt vi diệu khiến Đằng Nguyên nghi ngờ nhân sinh.
Thực sự có chuyện đã từng đưa nam sủng về làm loạn trong phòng ngâm sao? Quá phóng túng…
Có điều Đáp Thục Lư không phải nam sủng mà là biểu đệ của Âu Linh Hà. Chẳng qua y ở trong phủ hô to gọi nhỏ, không chỉ bắt nô lệ hành đại lễ còn lớn tiếng quát nạt tổng quản, khiến các ám vệ s·ợ c·hết kh·iếp. Nếu không phải được sủng lên trời, biểu đệ nào dám tác oai tác quái như vậy? Đằng Nguyên hỏi vòng vo, hỏi không ra cốt lõi lại khiến A Luận khai lệch sang chuyện thị phi.
Chẳng lẽ Đáp Thục Lư giấu bản lĩnh thực sự, hoặc y cũng chẳng có gì đặc biệt so với Âu Linh Hà nên không được các ám vệ liệt vào hàng cao thủ.
Nghĩ đến đó, Đằng Nguyên đau hết cả gan…
Vậy cỡ hắn chỉ là tép riu trong mắt những đại cao thủ kia thôi sao?
Đằng Nguyên vừa miên man suy nghĩ vừa chỉ đạo A Luận cân thứ nọ thứ kia, tán thảo dược. A Luận thấy rắn thụt lại, thấy đuôi mèo lập tức thò ra. Nếu Đằng Nguyên tỏ ra hứng thú, y kể lể cũng dè chừng nhưng vì hắn cúi đầu mải mê nếm thảo dược, phối thử các loại bột đã nghiền nên A Luận không kìm được tính buôn bát quái:
- Huynh không nghe những tin đồn về Âu tướng quân sao? Huynh không thắc mắc vì sao tướng quân ở đại viện Linh Khánh mà Sầm công tử lại ở đại viện Duy Hoà?
Đằng Nguyên liếc lên, không trả lời.