Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Tam Luân

Unknown

Chương 115: Mãnh phu

Chương 115: Mãnh phu


Đằng Nguyên nâng chén uống cạn, ngẩn người.

Sự oan ức của ân oán này dường như đã xảy ra lâu lắm rồi… lâu là bao lâu hắn không nhớ nhưng thâm tâm hắn biết chuyện khi trải qua chuyện đó, hắn vẫn chỉ là một thiếu niên ngây thơ, non nớt. Đại nạn ập tới khiến thiên địa đảo lộn, nhân sinh quan sụp đổ đốn gục hắn. Tới bây giờ, mấy nghìn năm đã qua, nỗi ấm ức vẫn như kim châm vào tà thể khiến hắn khó chịu không thôi.

Bất quá đại nạn đó không phải mấu chốt, không khiến hắn thân tẫn vong tiêu, rơi vào bước đường cùng đoạt xá phàm nhân. Đại nạn là ở thời niên thiếu, sau đó hắn đã rẽ sang hướng tu luyện khác, trở thành kẻ mạnh xưng hùng xưng bá trong thiên hạ, sống tiếp mấy nghìn năm cho đến khi b·ị s·át h·ại.

Đầu Đằng Nguyên lại đau như búa bổ dù hắn không hề tiếp cận màn sương. Nó nhấp nháy muốn đổi màu khiến hắn phải ngừng suy nghĩ.

Hắn uống hết chén này đến chén khác.

Bình rượu cạn dần.

Xích Hà đứng rúm ró một chỗ nhìn.

Tô Thất đi vào phòng, nhìn qua nhìn lại một lượt, cúi đầu chắp tay:

- Thúc thúc, con chuẩn bị nước nóng rồi, thúc có muốn tắm không?

- Không. – Giọng Đằng Nguyên trầm đục, mắt mơ màng.

Hắn chưa bao giờ là kẻ đam mê tửu sắc. Rượu sẽ ảnh hưởng đến sự tích lũy độc trong tà thể, sinh thời số lần Đằng Nguyên uống rượu chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hôm nay phá lệ đi…

Hắn nhìn chằm chằm bình rượu rỗng, nhướn mày hất đầu với Tô Thất:

- Đi lấy thêm rượu…

- Vậy để con đổi luôn đồ ăn. Sắp đến giờ cơm tối rồi.

Tô Thất bưng đồ thừa trên bàn và bình rượu đã hết đi. Xích Hà theo sau, bộ dạng sợ sệt.

Đi hết hành lang, rẽ vào chỗ khuất, Tô Thất quay lại trừng mắt:

- Ngươi, cái tên ngu ngốc này, lại nói linh tinh cái gì à?

- Không, không, không… - Xích Hà xua tay.

- Còn không phải tại ngươi? Lại nhắc tới tiểu hài tử nhà ai, hay chiến sự Sa Lục Châu? Hay nói chuyện hai ám vệ kia bị đưa khỏi phủ?

Xích Hà rụt cổ, hai tay vò vạt áo, cúi gằm mặt xuống phụng phịu. Tô Thất thở hắt ra một hơi, tức tối quát lên:

- Biết ngay… Lắm miệng. Chuyện không nên nói thì để kẻ khác nói, đến phiên ngươi à? Giờ thì hay rồi… Sau đó ngươi còn nói gì nữa?

Xích Hà lắc đầu nguầy nguậy:

- Chưa kịp nói gì… Chỉ nói về hai ám vệ và cổ trùng. Sau đó tiểu thúc sa sầm nét mặt rồi bị đau đầu nên tâm trạng mới tệ như vậy.

- Ngươi giỏi. – Tô Thất quát. – Lo việc của mình đi. Bưng cơm vào phòng cũng chọc ra chuyện, không còn việc gì làm thì đi cọ phòng ngâm, gánh nước vào bồn đi.

- Nhưng mà… tiểu thúc có quan hệ gì với hai ám vệ kia đâu. Ai biết vì sao đột nhiên thúc ấy bị đả kích nặng nề chứ!

Tô Thất cũng không hiểu, không trả lời, quay người đi tiếp. Xích Hà bám sát phía sau, liến thoắng thắc mắc.

Hai hài tử đi khỏi, từ góc khuất, Lỗ Tuần thò đầu ra, ánh mắt sắc lẹm nhìn theo. Gã đánh mắt về phía thạch phòng của Đằng Nguyên, suy nghĩ một hồi rồi vòng ngược lại phòng mình lấy một vò rượu, đủng đỉnh đi tới phòng Đằng Nguyên.

Bình thường Đằng Nguyên không tiếp xúc với Lỗ Tuần, nhìn thấy vài lần cũng chỉ chắp tay chào cho phải phép, giờ đột nhiên gã mang rượu tới tìm, hắn không biết phản ứng thế nào. Khuôn mặt Lỗ Tuần vẫn hung thần ác sát, chẳng giống người có tâm sự cần uống rượu giải sầu. Gã điềm nhiên ngồi xuống, rót rượu, tự cụng với Đằng Nguyên rồi đưa lên miệng uống cạn.

Đằng Nguyên nhấc chén, nhướn mày:

- Ngươi… có ý gì?

- Uống rượu thôi mà, cần phải có ý sao? – Lỗ Tuần cười khẩy, đôi mắt sắc lẹm loé sáng.

Cảm giác gã giống một ngọn lửa âm ỉ, sẵn sàng cháy bùng lên bất cứ lúc nào.

Đằng Nguyên nghĩ có lẽ một trong hai ám vệ vừa bị đưa đi là huynh đệ thân thiết của Lỗ Tuần, hoặc cả hai, nên tâm trạng gã không tốt. Phàm nhân có rất nhiều lý do để tâm trạng không tốt, muốn uống rượu giải sầu. Vậy nên hắn nhấc vò rượu rót lại đáp lễ Lỗ Tuần.

Hai kẻ một nóng một lạnh tưởng chừng chẳng bao giờ hoà hợp lặng lẽ ngồi uống, không nói lời nào đến khi Tô Thất bưng đồ ăn tối nóng hổi và một bình rượu quay trở lại. Vì biết Đằng Nguyên sẽ không ăn cơm nên Tô Thất chỉ lấy đồ ăn mặn cho hắn nhắm rượu. Thấy Lỗ Tuần trong phòng, Tô Thất giật thót mình, lại lật đật chạy đi lấy thêm một bộ bát đũa.

Lỗ Tuần gắp đồ ăn, nhướn mày:

- Đồ ăn không có độc chứ?

- Không có. – Đằng Nguyên cười nhẹ, men rượu khiến đầu óc hắn chếnh choáng. – Độc thảo không phải thứ vung vãi khắp nơi.

- Bản lĩnh của ngươi kinh người như vậy còn chỗ nào không hài lòng?

Lỗ Tuần nhai chóp chép, tướng ăn suồng sã như nông phu, dường như có chút không phục vì đãi ngộ hậu hĩnh mà Đằng Nguyên được hưởng. Hắn không sầu não vì chuyện giải độc cổ trùng, nghĩ Lỗ Tuần đang hiểu lầm nên không trả lời.

Gã bỏ qua câu hỏi đó, tiếp tục:

- Ngươi là người Thống Mãn môn thật ư?

- Nào có. – Đằng Nguyên lắc đầu phủ nhận. – Ta còn chẳng biết môn phái đó tròn méo ra sao.

Lỗ Tuần sửng sốt dừng đũa, mắt trợn lớn:

- Không phải? Sao lão quái vật họ Oát kia… Lão lừa ta?

- Oát đại phu hiểu lầm. Sau đó ta đã giải thích nhưng lão không tin. Chắc lão nghĩ kẻ kỳ dị phải đi ra từ môn phái oanh động nào đó. Ha ha… Kẻ kỳ dị cũng có thể sinh ra đã dị thường, nhờ sự khác biệt đó mà vượt trội.

Lỗ Tuần buông đũa xuống, hạ giọng trầm trọng:

- Tức là ngươi chỉ đơn thuần là nông phu Sa Lục Châu cho đến khi Bạch Đà quân đánh tới Hồi thành?

Đằng Nguyên gật đầu, không hiểu Lỗ Tuần hỏi làm gì.

Hai nắm tay Lỗ Tuần siết chặt, cả người căng cứng, mắt đảo như rang lạc khiến Đằng Nguyên cảnh giác. Bất quá cảnh giác bây giờ cũng muộn. Thực sự hắn đã giải thích cho Oát Cai vì lão cứ truy hỏi về Thống Mãn môn, hắn lại chẳng biết gì mà nói, thậm chí không thể bịa ra một lời nói dối. Tuy nhiên Oát Cai cho rằng các kỳ môn dị phái cấm môn đồ tiết lộ thông tin, Đằng Nguyên không được phép nói nên nói dối mình không phải người của Thống Mãn môn. Sau đó lão nhất nhất tin điều lão tin. Lỗ Tuần chắc chưa từng hỏi lại Oát Cai, không biết chuyện.

Giờ gã biết rồi, điều này có gây bất lợi cho Đằng Nguyên hay không? Gã hỏi làm gì?

- Có chuyện gì? – Hắn thăm dò.

Lỗ Tuần nhấc chén rượu hớp một ngụm nhỏ, vẻ thâm trầm:

- Không có gì. Chỉ cảm thấy kỳ quái… Nếu ngươi từ môn phái nổi tiếng đi ra, bản lĩnh kinh thiên cũng dễ hiểu. Ngươi lại không phải… Nông phu có thể lợi hại vậy sao?

Không có tà thể, nông phu nào có thể lợi hại như vậy?

Đằng Nguyên điềm nhiên bịa đại một lời giải thích:

- Nếu ngươi cũng có thể ăn độc như cơm, có khi ngươi còn lợi hại hơn ta. Đột nhiên ngươi tới uống rượu cùng là có chuyện gì?

Lỗ Tuần dùng ánh mắt thâm trầm khó đoán nhìn chằm chằm Đằng Nguyên hồi lâu mới trả lời:

- Ta và Bột Thiết là cánh tay trái – phải của Lặc Nộ. Bột Thiết chẳng xa lạ với ngươi, mình ta không tiếp xúc khiến đám ám vệ lầm tưởng ngươi đứng về phía Bột Thiết. Không tốt. Dù ta và tên nóng như lửa họ Bột kia khắc khẩu nhưng không phải kiểu tranh đấu người c·h·ế·t ta sống, chia rẽ nội bộ, không thể làm gương xấu cho ám vệ dưới quyền.

Đằng Nguyên gật gù. Ra vậy… Tên này đúng kiểu mãnh phu, không thâm sâu khó dò như Lặc Nộ. Hắn tiếp tục hỏi:

- Chuyện ta không phải người Thống Mãn môn có gì bất lợi không?

- Không có. – Lỗ Tuần lắc đầu. – Nghe nói dưới trướng Hàm Tang có người của Thống Mãn môn, ám vệ bọn ta tưởng ngươi cũng thuộc môn phái đó thì yên tâm phần nào. Hiện tại biết là không phải…

À, sợ hắn không phải đối thủ của người Thống Mãn môn, bọn họ sẽ bị yếu thế khi hai bên va chạm. Đằng Nguyên cười khẩy ngạo nghễ, rót thêm rượu cho Lỗ Tuần:

- Cứ thử đối đầu trực diện xem mèo nào cắn mỉu nào.

Sinh thời hắn tung hoành ngang dọc, chơi đùa với độc dược gần như không đối thủ, sao có thể bại dưới tay vài ba phàm nhân xuất thân từ độc môn.

Thấy Đằng Nguyên tự tin, Lỗ Tuần không nói gì thêm bắt đầu huyên thuyên về tình hình thành Đồng Tỳ. Đằng Nguyên lắng nghe, đầu óc lơ mơ, thỉnh thoảng hỏi vu vơ vài câu vô thưởng vô phạt.

Vò rượu Lỗ Tuần mang tới và bình rượu Tô Thất lấy thêm ở nhà bếp cạn sạch, Lỗ Tuần lảo đảo đứng lên cáo từ, lắc lư ra khỏi cửa. Đằng Nguyên ngồi tại chỗ, chếnh choáng khó chịu nhưng không muốn động, phóng tầm mắt vào hư vô.

Lỗ Tuần lắc lư về thạch phòng của mình, ngồi xuống rót nước uống.

Phang một tiếng, Bột Thiết và Lặc Nộ đẩy cửa đi vào. Bột Thiết thắp đèn lên, Lặc Nộ đóng cửa phòng lại.

Lỗ Tuần ngước nhìn, đôi mắt mơ màng và bộ dạng lắc lư biến mất không dấu vết giống như kẻ chếnh choáng say hồi nãy không phải gã. Lặc Nộ và Bột Thiết ngồi xuống, Lặc Nộ lập tức hất hàm:

- Thế nào?

- Thua rồi. – Lỗ Tuần thở dài, cười nhạo. – Âu tướng quân nói đúng, Đằng Nguyên không phải người Thống Mãn môn.

- Ài… - Bột Thiết rít lên, nhăn nhó. – Mất toi mấy trăm lượng bạc. Biết thế đừng cá cược…

Lặc Nộ trầm ngâm nhịp tay xuống bàn, gật gù:

- Cũng phải! Chúng ta đụng độ không ít môn hạ Thống Mãn môn, tên nào tên nấy tử khí quấn thân, điên điên khùng khùng. Đằng Nguyên này rõ ràng không giống, rất hợp lý.

- Cái gì hợp lý? – Bột Thiết nhướn mày.

Lỗ Tuần nói thay Lặc Nộ:

- Đằng Nguyên không biết chữ, không rành binh thư, không biết tên thảo dược và độc dược, không giỏi giả vờ. Hắn chỉ là một mãnh phu có tài dùng độc, chế giải dược. Ngươi nghĩ với thể chất đặc biệt như Đằng Nguyên mà lọt vào môn phái lớn như Thống Mãn môn sẽ không bị đám sư tổ sư tôn trong môn phái đua nhau tranh cướp, nhận làm đồ đệ chân truyền? Sao có thể không biết chữ?

Bột Thiết gật gù, hầm hè:

- Còn chuyện khác thì sao? Hỏi ra cái gì?

- Tửu lượng của hắn rất ghê gớm, ăn nói chừng mực, chẳng hỏi ra cái gì. Bất quá suy nghĩ đơn thuần, dù mặt lạnh nhưng ánh mắt không giấu được cảm xúc. Dường như sự đào thải hai ám vệ trúng độc gây đả kích lên hắn, cũng có thể do cổ độc, cổ trùng gợi ra chuyện cũ không mấy vui vẻ.

Lặc Nộ lắc đầu:

- Không phải do hai ám vệ. Đằng Nguyên không quen biết họ, trước kia hắn g·i·ế·t người như ngóe, tâm địa lạnh lẽo sắt đá, không dễ dàng động lòng trắc ẩn vì ngoại nhân. Ta đoán quá khứ hắn đã từng vì cổ trùng mà thập tử nhất sinh, gặp đả kích lớn. Khi nghe Lục đại phu nói về Cổ Độc Vĩ Xà, mắt hắn tối sầm lại nhưng không hỏi, không đào sâu bới kỹ như những lần trước. Hắn am hiểu về cổ trùng, không cần hỏi linh tinh và không muốn nghe.

Bột Thiết chép miệng suy tư:

- Tóm lại tên này chỉ là nông phu thô lỗ, tâm địa không có bao nhiêu sâu kín, chăm chăm lao đầu về phía trước trả thù Hàm Tang?

Lặc Nộ và Lỗ Tuần nhìn nhau, gật đầu.

Bột Thiết hừ lạnh nghi hoặc:

- Lỡ hắn muốn trả thù cả Vạn Tư quốc thì sao? Lỡ các ngươi dưới cơ, hắn cao tay hơn, lừa tất cả chúng ta, đâm cả Hàm Tang lẫn Âu tướng quân?

Lặc Nộ cụp mắt, không trả lời. Lỗ Tuần bưng nước lên uống. Bột Thiết thở dài bực bội, đập tay xuống bàn, lẩm bẩm:

- Đúng là nắm dao đằng lưỡi. Bỏ thì phí, dùng thì nguy hiểm, không biết đâu mà lần.

- Hy vọng Âu tướng quân nắm dao đằng chuôi. – Lặc Nộ cười lạnh. – Bằng không, chúng ta đang nuôi một con tiểu yêu quái. Một khi nó thành tinh rồi sẽ quay lại ăn thịt cả kẻ thù lẫn người nuôi…

Chương 115: Mãnh phu