Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Tam Luân

Unknown

Chương 116: Màn đêm tĩnh mịch

Chương 116: Màn đêm tĩnh mịch


Lỗ Tuần đi khỏi Đằng Nguyên vẫn ngồi trơ trơ tại chỗ, không biết Tô Thất dọn bàn ăn thay bằng khay trà lúc nào. Hắn uống hết ấm trà, bị Tô Thất giục đi tắm, lảo đảo đứng lên, mơ mơ hồ hồ tới nhà tắm của ám vệ phía sau dãy phòng. Tô Thất phục vụ tận nơi nhưng không cho Xích Hà đến gần, sợ nó lại nói linh tinh khiến Đằng Nguyên không vui.

Đến khi hơi men tan đi một chút, Đằng Nguyên thấy mình đã ngồi khoanh chân trên giường, cửa đóng then cài.

Hắn thở dài, đả toạ nửa canh giờ trong trạng thái không tập trung sau đó từ bỏ, nằm lăn ra giường đốt đèn xem sách.

Hắn thấy Mục Nhan đứng bên cạnh giường, mỉm cười vô cùng xinh đẹp. Nàng vận nam trang của nam tử Vạn Tư quốc, tết tóc sáu lọn như ám vệ, đeo khuyên tai răng nanh đầy dã tính. Nụ cười của nàng tràn đầy tự tin pha chút kiêu ngạo và thưởng thức khiến Đằng Nguyên ngỡ ngàng nhìn không chớp mắt.

Một giấc mơ!

Đừng tỉnh lại sớm quá…

Đằng Nguyên buông sách xuống đầu giường, nằm im ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Mục Nhan, ước gì thời khắc này kéo dài mãi. Mong nàng đừng đột nhiên biến thành quỷ xấu xí đánh thức hắn dậy như những giấc mơ trước cũng đừng vội tan biến. Hắn không linh cảm thấy có gì nguy hiểm, trong thâm tâm biết chắc Mục Nhan sẽ không gọi hắn dậy. Những lần trước mơ thấy nàng, Mục Nhan đều vận y phục nữ nhân Sa Lục Châu, hiện tại giấc mơ thay đổi, có lẽ kết cục sẽ khác đi.

Mục Nhan đủng đỉnh khoanh tay trước ngực, bước tới gần giường nhìn Đằng Nguyên chằm chằm rồi cúi người thổi tắt đèn.

Căn phòng chìm vào bóng tối.

Đằng Nguyên thực sự muốn bò dậy đốt đèn. Hắn nhìn chưa đủ mà…

Bất quá một mùi hương dễ chịu thoảng qua khiến hắn đần người, chân tay nhũn ra, thân thể dần nóng lên. Mắt hắn tốt hơn phàm nhân nhờ tầng thứ ba của Huyết Liên, trong bóng tối, hắn thấy Mục Nhan lần tay cởi thắt lưng, từ từ thoát y phục.

Y phục rơi xuống sàn, thân hình hồ lô của nàng được bóng tối phác hoạ một khối nuột nà. Hơi thở Đằng Nguyên nặng nề dần, nơi nào đó rục rịch đứng thẳng.

Tổ mẫu! Hắn ấy thế mà mộng xuân…

Cũng đâu còn trẻ trung gì… Đời trước sống cả vạn năm, đời này thân thể đã ba mươi tư tuổi, d·ụ·c cầu bất mãn thế nào mà đến nỗi mộng xuân? Khó tin!

Một khi đã bước vào con đường tu luyện, là tu tiên hay tu ma cũng dần đoạn tuyệt phàm tục, đam mê sắc d·ụ·c và mỹ thực nhạt bớt… Dù Huyết Liên chỉ là cảnh giới đầu của tà công, dù Đằng Nguyên mới có ba tia hàn khí yếu ớt nhưng cũng không đến nỗi uống chút rượu đêm liền nằm mơ thấy thê tử trở về hoan ái chứ!

Mục Nhan thoát hết y phục, hắn vẫn nằm im nhìn trừng trừng.

Nàng quỳ gối chống tay đổ người lên giường, thân thể nóng bỏng đè lên Đằng Nguyên, môi chuẩn xác hạ xuống môi hắn. Tay Đằng Nguyên không tự chủ đặt lên eo Mục Nhan, xúc cảm chân thật đến nỗi hắn tê tái cả người, tim đập thình thịch trong lồng ngực, hạ thân trướng căng đau đớn.

Hắn vòng tay ôm eo lưng mềm mại của Mục Nhan, siết chặt, hé miệng ngấu nghiến hôn lên đôi môi mềm mại, ngọt lịm.

Tiếng cười khúc khích ngạo nghễ lọt ra từ khoé môi Mục Nhan, vang vọng trong phòng.

Đầu óc Đằng Nguyên bị hun cho đần độn, mê mẩn…

Hắn lật người đè Mục Nhan xuống, điên cuồng hôn loạn từ môi xuống cổ, hai bàn tay miết khắp thân thể nàng, tìm đến những nơi mềm mại quen thuộc mà du ngoạn. Nàng thở dốc phối hợp, hắn càng cuồng nhiệt, nửa muốn ghim chặt nàng vào thân, nửa không dám vì sợ bừng tỉnh khỏi giấc mộng quá mức tốt đẹp.

Hai bàn tay nhỏ nhắn của Mục Nhan luồn xuống cởi bỏ thắt lưng hắn. Đằng Nguyên nhấc người dậy, vội vã cởi hết y phục ném xuống cuối giường.

Chẳng còn gì ngăn cách, hắn mê mẩn vùi đầu vào bộ ngực mềm mại, tách hai chân nàng ra tìm chốn sơn thuỷ hữu tình quen thuộc. Khi phân thân của hắn chen vào mật động chật hẹp, Đằng Nguyên rít lên khe khẽ, đầu óc trắng xoá, tê dại từ nơi đó lan tận xuống gót chân khiến hắn như du ngoạn lên chín tầng mây.

Dường như khó vào hơn trước!

Giấc mộng xuân c·hết tiệt, còn muốn cản hắn ở bên ngoài…

Đằng Nguyên cò cưa hồi lâu, kích cỡ khác biệt khiến hắn khó khăn một hồi mới đưa vào hết. Mục Nhan mở rộng chân, ghì chặt lấy cổ hắn, xuýt xoa những tiếng nho nhỏ vừa đau đớn vừa khoan khoái.

Khi còn ở Tụ Sơn thôn cũng có mấy lần Đằng Nguyên quá vội vã, Mục Nhan chưa kịp thích ứng hắn đã phá cửa xông vào khiến nàng b·ị đ·au. Cảm giác y hệt lần này…

Thật hoài niệm!

Đằng Nguyên vã một tầng mồ hôi, hông cuộn sóng, đắm chìm trong xúc cảm thư thái nguyên thuỷ.

Cạch…

Hắn choàng tỉnh, mở mắt nhìn trừng trừng về phía trước.

Thạch phòng vẫn sáng đèn, quyển trục hắn cầm rơi xuống sàn tạo ra thanh âm không nhỏ khiến hắn tỉnh mộng. Cửa đóng then cài, y phục trên người còn nguyên, tư thế nằm giống hệt hồi nãy.

Hắn đang đọc sách thì ngủ gật, còn mộng xuân.

Đằng Nguyên thở hắt một hơi, bực bội nhỏm dậy thổi tắt đèn, trở mình lăn vào trong nhắm mắt ngủ tiếp.


Lặc Nộ và đội ám vệ về phủ nghỉ bốn ngày. Buổi tối ngày thứ tư y gọi Đằng Nguyên đến dược phòng lấy đan. Từng lọ đựng đan đã được dán nhãn, ghi tên cẩn thận, đóng vào một cái rương trung bình rồi bỏ vào rương lớn, khóa trong khóa ngoài ba bốn lượt, dán niêm phong. Đằng Nguyên nhìn quen, không thắc mắc.

Hai ám vệ chờ sẵn ở bên ngoài khiêng rương đi nhưng Lặc Nộ không đi cùng như mọi lần, vẫy tay ra hiệu. Hai ám vệ khác bưng đồ tiến vào, mắt Đằng Nguyên sáng rực như sao. Trên khay đá là hắc y của ám vệ khi ra ngoài làm nhiệm vụ.

Lặc Nộ vẫy lui hai người kia. Họ ra khỏi phòng, đứng cảnh giới ở hành lang. Y tự rót trà uống, đối diện với cái nhìn hau háu của Đằng Nguyên, thản nhiên nói:

- Đêm nay, đầu giờ tý xuất phát.

Tay Đằng Nguyên phóng tới sờ y phục, lật ra xem. Hắn biết y phục này mang đến cho hắn, chỉ chờ Lặc Nộ nói một lời liền không khách khí nữa:

- Đi đâu? Cùng với ai?

- Đi cùng bọn ta. – Lặc Nộ nhàn nhạt đáp, giọng chứa đựng uy quyền như muốn Đằng Nguyên kiềm chế bớt kích động. – Khi ra ngoài làm việc, ta, Bột Thiết và Lỗ Tuần chính là “lệnh”.

Chuyện này hắn biết, gật đầu đơn giản. A Luận đã nói rất nhiều lần. Đi cùng Lặc Nộ là sướng nhất, không cần lo chạy đôn chạy đáo báo qua báo lại những biến cố không có trong lệnh. Lặc Nộ có thể tùy cơ ứng biến, hạ những mệnh lệnh vắt chéo so với lệnh ban đầu, thậm chí dừng lệnh nếu thấy có thay đổi khác thường, gửi chim ưng về xin lệnh khác. Y chỉ đâu đánh đấy, lời y nói chính là lệnh.

Đằng Nguyên thấy y phục rất đơn giản, chỉ có quần áo, thắt lưng chéo đeo rìu và giày da cao cổ thì bỏ xuống, nhìn chằm chằm Lặc Nộ chờ nghe tiếp.

- Chúng ta sẽ tới điểm phục kích rồi mới phổ biến nhiệm vụ. Toàn bộ nhiệm vụ là tuyệt mật, không được tiết lộ cho bất luận kẻ nào kể cả trước hay sau khi hoàn thành. Độ khó cực cao, có thể một đi không trở lại.

A Luận cũng nói qua, lần này chỉ chọn những cao thủ tuyệt đỉnh, không để ám vệ thông thường đi theo, vướng chân vô ích.

Lặc Nộ dừng một lát, giọng trầm xuống nhấn mạnh:

- Khi tới nơi phục kích, dù mệnh lệnh là gì, đối tượng nhắm đến là kẻ nào ngươi cũng phải tuân theo, dốc sức chiến đấu cùng các huynh đệ. Nếu dám cãi lời hoặc không làm nổi mà đòi rút lui trước…

Y làm động tác cắt cổ.

Đằng Nguyên lập tức cam kết:

- Yên tâm, ta sẽ tuyệt đối tuân thủ.

- Tốt. Ám vệ đi làm nhiệm vụ lần đầu thường bị những tin tức đã nghe ngóng được trước đó đánh lệch nhận thức. Cho nên dù nghe được chuyện gì ngươi cũng không được để bụng, dẹp đi. Có rất nhiều chuyện nhìn vậy mà không phải vậy, lại có rất nhiều chuyện tưởng trắng hóa đen. Mỗi nhóm ám vệ nhỏ phụ trách một khâu, mỗi kẻ chỉ biết một góc sự thật. Không được phép đào bới để nhìn bức tranh toàn cảnh. Tò mò là con đường tìm c·hết nhanh nhất.

Đằng Nguyên nghiêm túc gật đầu, toàn thân sôi lên sùng sục.

Cuối cùng hắn cũng được ra ngoài.

Cuối cùng cũng chờ được đến ngày hắn có thể khoác lên mình bộ hắc y của ám vệ Hãn Thuật, chính thức nhập vào hàng ngũ tay sai thân tín của Âu Linh Hà.

Huyền Trác quân không thân cận bằng đội ám vệ, hắn ở trong đội xông xáo lập công, sợ gì không được trọng dụng. Ngày tháng sau này sẽ cận kề việc trả thù hơn, tung cánh ra bên ngoài sẽ nhìn rõ giang sơn Vạn Tư quốc, nắm được cục diện…

Lặc Nộ đưa cho hắn một tấm thẻ thông hành, dặn dò thêm về những loại đan dược mà Đằng Nguyên phải mang theo, hắn lập tức đứng lên bỏ các lọ đựng đan nhỏ vào tay nải, gói theo cùng bộ hắc y. Xong xuôi, Đằng Nguyên về thạch phòng ngủ một giấc.

Đầu giờ tý, tiếng gõ cửa khiến hắn choàng tỉnh, xuống khỏi giường. Hắn lấy chìa khoá, mở khoá vòng cổ nô lệ bỏ lại rương như đã được dặn, ôm tay nải và rìu lập tức ra khỏi cửa. Cổ nhẹ hẫng, mát rượi vì không còn chiếc vòng sắt kìm kẹp, tâm tình Đằng Nguyên cũng tốt lên trông thấy. Các ám vệ đều mặc y phục vải thô thông thường của hán tử Vạn Tư quốc, mang tay nải, đeo sẵn khăn bịt mặt ở cổ, tập hợp ở sân trước dãy thạch phòng.

Kể cả Lặc Nộ, Bột Thiết, Lỗ Tuần và Đằng Nguyên, cả đội mới có mười hai người.

Quân số đã đủ, Lặc Nộ ra hiệu cho toàn đội bịt mặt cẩn thận, lặng lẽ rời khỏi tiểu viện tới khu chuồng ngựa. Họ lên ngựa, theo cổng phụ ra khỏi Tháp Chân tướng phủ, hướng về phía cổng thành.

Ban đêm, cổng thành Đồng Tỳ đóng kín, lửa trên các tháp canh bập bùng sáng nhắc Đằng Nguyên nhớ về ký ức đứng trên đài hành hình bên ngoài thành Huỳnh Tương. Hắn nhếch mép cười, ghì cương ngựa chạy giữa đội hình, cùng các ám vệ dừng trước cổng.

Lặc Nộ hạ bịt mặt trình diện, đưa thẻ thông hành ra. Lính thủ thành không kiểm tra những kẻ đi cùng, lập tức mở cổng. Thẻ thông hành hồi tối Lặc Nộ đưa cho hắn không phải loại của nô lệ thông thường mà là của nô lệ kỵ binh Huyền Trác quân. Lặc Nộ nói mỗi nhiệm vụ sẽ dùng một thẻ khác nhau, khi về thì nộp lại.

Cổng thành cọt kẹt mở, đội ám vệ nối đuôi nhau phi ngựa vọt qua, hoà vào màn đêm tĩnh mịch.

Chương 116: Màn đêm tĩnh mịch