Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Luân
Unknown
Chương 117: Triệt hạ
Hành trình trên lưng ngựa kéo dài mười ngày, giữa tháng năm, đội ám vệ chạy hết địa phận thành La Khuyết, dừng lại ở một vùng núi non hiểm.
Lộ Âu Lăng bao gồm ba thành: Đồng Tỳ, Nhĩ Đạt và La Khuyết. Phủ của Tổng đốc Âu Thập – đại huynh của Âu Linh Hà nằm ở thành La Khuyết. Tòa thành rộng mênh mông, dân cư đông đúc đó ở đầu phía bắc của đại địa, đội ám vệ đã chạy qua từ lâu. Điểm dừng chân này ở cuối đại địa La Khuyết thuộc phía nam thành, giáp với địa phận thành Tất Hành.
Họ dừng chân, dồn ngựa và thẻ thông hành giao cho một toán ám vệ khác, leo qua mấy quả núi tới một con đường đâm xuyên qua khe núi hẹp, địa thế vô cùng hiểm trở gọi là khe Bình Hy. Tất cả được lệnh quan sát khe núi rồi rút trở về sơn động gần đó nghỉ ngơi. Trên đường họ đã đổi mấy lượt y phục, ngựa cũng đổi ba lần, hiện tại ở nơi rừng núi hoang vu, cả đội đều mặc hắc y, bịt mặt và đầu kín mít.
Yên vị trong sơn động, ăn uống xong xuôi cũng là xế chiều ngày thứ mười một. Lặc Nộ bắt đầu trao đổi về nhiệm vụ:
- Lần này chúng ta sẽ đánh c·ướp một đoàn xe chở lương thực. Chúng di chuyển từ đại địa Tất Hành sang, theo con đường này tiến thẳng tới thành La Khuyết. Quân do thám gửi thư báo chiều tối ngày mai bọn chúng sẽ đi qua khe Bình Hy. Bất kể chúng đi qua vào canh giờ nào chúng ta cũng sẽ đánh xuống. Phải g·iết hết hộ vệ, binh lính, bảo tiêu và nô lệ kéo xe. Không để bất cứ kẻ nào sống sót.
Các ám vệ đều nghe rõ, đồng loạt gật đầu, không ai thắc mắc gì.
Khi ánh mắt Lặc Nộ lia về phía Đằng Nguyên, hắn dùng b·iểu t·ình lạnh băng thay cho câu trả lời.
Lặc Nộ đã nhấn mạnh trước khi đi, dù mệnh lệnh là gì cũng tuyệt đối tuân theo. G·i·ế·t sạch cả đoàn áp tải kể cả nô lệ kéo xe chứng tỏ đoàn xe này không chỉ chở lương thực mà ngụy trang thành xe chở lương thực.
Lỗ Tuần hỏi:
- Quân số của chúng thế nào?
- Tám mươi bảy người tất cả. – Lặc Nộ nhẹ nhàng tuyên bố. – Nô lệ của chúng cũng biết võ. Hộ vệ và binh lính ngụy trang thành bảo tiêu, lẫn vào đám bảo tiêu thực thụ, võ nghệ rất cao cường. Chúng có đủ thành phần, cần đề phòng những kẻ dùng độc và ám khí. Không được phép thất bại. Nếu thất bại, chỉ có đường c·hết.
Đội của họ chỉ có mười hai người, một chọi bảy, đối phương lại toàn cao thủ ẩn thân không rõ bản lĩnh, quả là khó nhằn.
Có ám vệ thắc mắc:
- Sao chúng ta đưa theo ít người vậy? Xe chở thứ gì?
Lặc Nộ nhìn chằm chằm ám vệ đó một hồi mới trả lời:
- Mang theo bao nhiêu người là lệnh của Âu tướng quân, từng ám vệ đều được chỉ mặt điểm tên, miễn thắc mắc lý do. Đoàn xe này chở muối lậu. Sau khi g·iết hết bọn chúng, ta sẽ gọi người tới nhận hàng. Có hai mươi hai xe tất cả…
Muối lậu à?
Đằng Nguyên nhướn mày.
Buôn muối lậu là tử tội. Chỉ cần b·uôn l·ậu một hộc năm mươi cân, bị quan binh bắt chắc chắn phán treo cổ. Dù Vạn Tư quốc nằm dọc bờ biển, vùng khai thác muối nhiều, muối trong đại địa rất rẻ nhưng thuế má cao, kiểm soát nghiêm ngặt giữa các Lộ dọc bờ biển và những Lộ không giáp biển, thương nhân buôn muối phải chịu phí đơn phí kép. Đưa được muối tới biên giới bán sang các Châu khác cũng là cả một vấn đề, giá thành đội lên ngất ngưởng.
Triều đình nắm độc quyền các nguồn cung muối nên gây khó dễ cho thương nhân, chặn ngược chặn xuôi khiến lời lãi không đáng là bao. Hầu hết thương nhân đều không thể trụ được, bỏ buôn muối.
Nếu t·rốn t·huế, b·uôn l·ậu, muối chính là bạc trắng.
Thật không ngờ Âu Linh Hà ngoài việc làm tướng quân còn hứng thú với việc làm thổ phỉ, cho ám vệ đi c·ướp muối mà đám b·uôn l·ậu chuyển từ nơi khác tới Lộ Âu Lăng.
Khi biết hàng trên các xe là muối lậu, đám ám vệ không còn thắc mắc gì nữa. Chắc bọn họ đã có kinh nghiệm đánh c·ướp các thương đội b·uôn l·ậu, ai nấy bình thản.
Đằng Nguyên trầm ngâm suy nghĩ.
Thương nhân thông thường nếu không có chỗ chống lưng sẽ không thể to gan lớn mật b·uôn l·ậu một lượng lớn muối, đi thành đoàn hai mươi mấy xe, cho binh lính và hộ vệ trà trộn áp tải như vậy. Đây chắc chắn là đội vận chuyển muối được quan lại hoặc tướng lĩnh nào đó chống lưng. Chỉ các thế gia võ tướng mới được nuôi binh và hộ vệ; quý tộc, quan văn thông thường cùng lắm chỉ nuôi nô bộc, nô lệ để sai sử mà thôi.
Đây là địa phận thành La Khuyết, không chỉ có Thừa doãn quản lý thành cư ngụ mà còn có phủ của Tổng đốc Âu Thập, phủ của tướng thống lĩnh Huyền Trách quân La Khuyết. Tính ra thành La Khuyết nằm dưới mí mắt Tổng đốc, khâu quản lý phải nghiêm ngặt hơn so với hai thành Đồng Tỳ và Nhĩ Đạt mới đúng.
Ấy thế mà vẫn có một đám to gan lớn mật dám ngang nhiên đưa muối lậu từ Tất Hành tới. Nếu không phải được kẻ tai to mặt lớn chống lưng, sao qua nổi các chốt kiểm tra.
Vị trí sơn động mà các ám vệ ẩn náu khá tốt, mặc dù không ở lâu nhưng Đằng Nguyên vẫn chia cho mỗi ám vệ một viên đan để ngậm, mang cỏ độc đuổi côn trùng ra đốt nghi ngút xông hang rồi dọn chỗ ở mé trong nằm xuống ngủ một giấc.
Buổi tối, Lặc Nộ phái hai ám vệ đến điểm mai phục chờ, phòng trường hợp đoàn b·uôn l·ậu đốt đuốc đi đêm. Bất quá địa hình xung quanh vô cùng hiểm trở, nếu Đằng Nguyên là người dẫn thương đội, không đời nào hắn dám để hai mươi hai xe chở bạc di chuyển trong đêm tối, băng qua đường núi gập ghềnh như vậy. Huống hồ bọn chúng còn có cả đống cao thủ đi kèm, chắc chẳng sợ bị chặn c·ướp.
Hắn không phải đổi gác canh chừng đoàn xe, yên ổn ngủ đến sáng khiến nhiều ám vệ để mắt. Bọn họ vẫn để mắt Đằng Nguyên từ khi hắn nhập đội đến giờ, biết hắn lạnh lùng, trầm tĩnh, ít nói, không bao giờ thể hiện sự lo lắng ra ngoài nhưng bình tĩnh như vậy cũng quá bất thường rồi.
Thát Bì – nô lệ ám vệ trẻ tuổi mất một bên tai – trong lúc đi lấy nước với Đằng Nguyên bắt đầu lảm nhảm:
- Huynh cũng thật thong dong… Ta đây làm ám vệ ngót chục năm trời, vào sinh ra tử nhiều phen, đứng trước nhiệm vụ như thế này còn lo đủ đường, ngủ chập chờn không yên. Huynh đặt mình lập tức ngủ như heo. Không lo lắng chút nào sao?
- Lo thì có thể làm thế nào? – Đằng Nguyên cúi xuống khe suối lấy nước vào từng túi cho tất cả huynh đệ.
Có hắn đi cùng, đội ám vệ không cần lo lắng rừng thiêng nước độc, cứ để Đằng Nguyên múc nước suối, uống chắc chắn an toàn.
- Huynh không s·ợ c·hết? – Thát Bì nhướn mày.
- Có chứ. Ta sợ đau, s·ợ c·hết… Các huynh đệ sợ cái gì ta sợ cái đó. Bất quá ta không tin mình sẽ c·hết dễ dàng. Lo lắng không giải quyết được vấn đề, chi bằng để thời gian đó nghỉ ngơi cho tốt.
Thát Bì bĩu môi dài thườn thượt, lườm nguýt tỏ thái độ nhưng vì gã đang đứng sau lưng Đằng Nguyên chờ lấy nước bỏ vào giỏ nên hắn không nhìn thấy. Đằng Nguyên hỏi:
- Đệ lăn lộn nhiều năm như vậy mà chỉ mất một bên tai, bản lĩnh cũng rất lớn. Vẫn sợ?
- Bản lĩnh lớn thì sao? Một chọi bảy tên không kém mình là bao, thậm chí nếu không may gặp phải đối thủ ngang tầm, không bỏ mạng đã là kỳ tích rồi. Các thương đội b·uôn l·ậu muối không sợ thổ phỉ; nhiều đội không sợ quan binh, sẵn sàng g·iết hết những toán quân lẻ tẻ chặn đường đòi lộ phí. Khi một thương đội b·uôn l·ậu muối bị phát hiện, bị bao vây, chúng sẽ mở đường máu để thoát thân vì nếu b·ị b·ắt cũng chẳng thoát tử tội.
Đằng Nguyên quay lại nhìn Thát Bì chằm chằm:
- Đến mức đó ư?
Thát Bì cười khẩy ngạo nghễ, vênh mặt giảng giải:
- Chứ sao! Huynh tưởng kẻ chống lưng cho bọn b·uôn l·ậu là viên quan nhỏ tầm thường rúc trong xó trấn nào đó? Nhầm nhầm… Quan nhỏ, tướng nhỏ không bao giờ dám mạo hiểm tính mạng vậy đâu. Chỉ những kẻ quyền cao chức trọng mới dám đùa với hoàng quyền, múa rìu qua mắt thợ. Chúng có đường dây, tên nọ ăn thông với tên kia, nâng đỡ, kìm kẹp lẫn nhau. Khi xuất hiện những kẻ không biết điều ngáng đường chặn thương đội kiểm tra, muốn thu thập bằng chứng chống lại chúng, không chỉ binh lính, tướng nhỏ mà tướng lớn hay quan lại chúng cũng dám xuống tay diệt khẩu. Vài ba tên Bình binh, lính thủ thành, lính tuần tra hoang địa… đã là cái gì. Đụng vào những thương đội như thế này, Huyền Trác quân lớ ngớ còn b·ị c·hặt đ·ầu giấu xác.
Đằng Nguyên im lặng tiêu hoá thông tin, gật gù lẩm bẩm:
- Nghe nguy hiểm như vậy sao Âu tướng quân lại dây vào? C·ướp làm gì? Tháp Chân phủ thiếu mấy xe muối à?
Thát Bì phá lên cười sằng sặc, ngồi xuống một tảng đá ôm bụng:
- A Nguyên ơi là A Nguyên, huynh đừng có ôm cái bộ dạng ngây thơ ngu ngốc đó đi quanh được không? Người ta cười cho thối mũi…
Đằng Nguyên cảm thấy hơi bực bội, tai nóng lên vì quẫn bách. Hắn không biết, chưa có thời gian suy nghĩ nên hỏi thôi. Vả lại Thát Bì kiêu căng, dễ khai thác thông tin như vậy, không hỏi thì phí lắm. Đằng Nguyên phát ra hai tiếng cười khan thể hiện mình ngại và yếu thế. Lập tức Thát Bì vênh mặt coi thường, ra vẻ ta đây hiểu biết, nói tuồn tuột:
- Không phải tướng phủ thiếu muối, thiếu tiền mà t·ấn c·ông các thương đội b·uôn l·ậu. Những vụ t·ấn c·ông chỉ xảy ra khi Âu tướng quân muốn trả đũa phe đối lập; hoặc tiêu diệt bớt nguồn hàng cạnh tranh, dọn đường cho thương đội của mình; hoặc cảnh cáo những kẻ đứng đầu đường dây này đừng quá kiêu ngạo, báo cho chúng biết chúng đã bị để mắt… Dù với mục đích nào, số ám vệ tham gia cũng là tối thiểu, t·hương v·ong lớn. Mấy năm trước ám vệ Hãn Thuật đụng phải một thương đội toàn cao thủ ngụy trang thành nô lệ kéo xe và bảo tiêu, c·hết mất hai phần ba mà không g·iết được một nửa quân số đối phương. Ta trọng thương tưởng c·hết…
Thát Bì chặc lưỡi, lắc đầu nhớ lại, khẽ rùng mình.
Nghe như thể Âu Linh Hà đang đẩy ám vệ nhà mình vào chỗ c·hết. Kẻ nào bản lĩnh lớn thì sống sót, kẻ nào yếu và thiếu may mắn sẽ không thể trở về. Vậy sau mỗi nhiệm vụ sống còn, Âu Linh Hà sẽ còn lại toàn thuộc hạ mạnh, số lượng ít nhưng là tinh hoa trong tinh hoa. Thêm vào đó, càng ít người biết về các vụ t·ấn c·ông thương đội, càng đỡ lo bị lộ.
Đằng Nguyên đang định hỏi thêm thì thấy có chớp nháy từ hẻm núi loé lên.
Thát Bí nhướn mày nhìn, rít nho nhỏ:
- Trở về mau. Có biến…
Hắn lập tức đứng phắt dậy guồng chân chạy theo Thát Bì trở về sơn động.