Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Tam Luân

Unknown

Chương 118: Quỷ đội lốt phàm nhân

Chương 118: Quỷ đội lốt phàm nhân


Đội ám vệ Hãn Thuật đã di chuyển trước khi Đằng Nguyên và Thát Bì về đến nơi. Hắn vội vã đuổi theo, bắt kịp cả đội dưới chân núi.

Các ám vệ vừa chạy vừa nhận lại túi nước từ Thát Bì, nhanh chóng trở lại khe Bình Hy.

Kha Hãn, ám vệ nô lệ lúc nào cũng kè kè bên cạnh Đằng Nguyên từ đầu hành trình, dùng hai ba câu nói cho hắn biết tin tức của đội do thám không chính xác. Tốc độ thương đội b·uôn l·ậu muối nhanh hơn dự tính, tưởng chiều tối mới tới khe Bình Hy nhưng không ngờ đã sắp tới rồi.

Hiện tại mới là xế trưa.

Cả đội chia làm đôi mai phục hai bên đường.

Đằng Nguyên hít thở sâu, đè nén cảm giác hưng phấn. Đây là nhiệm vụ đầu tiên của hắn trong thân phận ám vệ, lại diễn ra giữa ban ngày, không sử dụng được thuật ẩn thân. Hắn có tốc độ, sức mạnh hơn người, không sợ bị thương, rất khó c·h·ế·t… chắc chắn sẽ thành công.

Ngồi kế bên hắn là Kha Hãn, Thát Bì rồi đến Lai Lạt, cả ba đều trẻ tuổi nhưng bản lĩnh lớn, ánh mắt sắc bén hướng về phía đầu đường mòn. Cách một đoạn, Bột Thiết đang chụm đầu với một ám vệ khác, thì thầm to nhỏ. Lặc Nộ, Lỗ Tuần và bốn ám vệ còn lại ở bên kia đường. Đội ám vệ ít người, chia ra càng tạo cảm giác đơn bạc, bất an.

Hơi thở Kha Hãn nặng nề dần. Khi thanh âm lộc cộc của vó ngựa từ xa vọng lại cùng những tiếng bánh xe nghiến lên đường đất loạt soạt và bước chân bình bịch của đoàn buôn lậu vọng tới, Kha Hãn rút ra một hà bao nhỏ màu đen, đưa cho Đằng Nguyên, thì thầm:

- Nếu ta c·h·ế·t, xin huynh giao thứ này cho phụ mẫu ta ở quê.

Đằng Nguyên ngạc nhiên, nhướn mày. Biểu tình của Kha Hãn rất nghiêm túc, ánh mắt rực lửa quyết tâm, dường như chỉ có một chút dao động và sợ hãi rất nhỏ nhưng sau đó mất ngay.

Thát Bì và Lai Lạt cũng nghe thấy, mỗi tên một biểu cảm. Thát Bì tỏ ra coi thường. Lai Lạt thì tiếc hận, lén sờ trong ngực áo xem có vật gì đáng để gửi lại cho gia quyến không, cuối cùng không thấy, thất vọng.

Đằng Nguyên mới quen, không thân với Kha Hãn, trước cái nhìn van nài của gã, hắn không đành lòng mà nhận lấy hà bao, lẩm bẩm:

- Tại sao?

- Vì huynh nhất định sẽ sống sót. - Kha Hãn lại nhìn thẳng về phía trước.

Bột Thiết lia mắt về phía họ, ra hiệu im lặng.

Các ám vệ nắm chắc vũ khí trong tay, chỉnh lại bịt mặt, căng thẳng chờ đợi.

Đằng Nguyên bỏ hà bao vào ngực áo, liếc nhìn móc câu sắt đang lăm lăm trong tay Kha Hãn, trí nhớ mơ hồ quay trở lại đêm bị treo trên đài hành hình trước cổng thành Huỳnh Tương. Khi đó hắn đã bị ấn tượng khi ám vệ Hãn Thuật xông ra, chưa tiếp cận lính gác dao lưỡi liềm và móc câu sắt đã tung ra, quặc vào lôi chúng xuống khỏi đài.

Tình hình lúc đó loạn xạ, tối tăm, Đằng Nguyên chỉ thấy loáng thoáng bóng các ám vệ, không nhìn rõ ai với ai. Bất quá một câu vừa rồi của Kha Hãn khiến Đằng Nguyên khẳng định gã có mặt đêm đó. Gã và các huynh đệ ám vệ đã thấy tình trạng tà thể nát bét, xương vỡ vụn của Đằng Nguyên, chắc nghĩ hắn thành phế nhân đi. Giờ hắn ngồi đây, bên cạnh họ, hoàn toàn lành lặn Kha Hãn mới sinh ra tâm thế giao phó di vật cho hắn trước khi c·h·ế·t. Kha Hãn nghĩ cả đội có c·h·ế·t Đằng Nguyên cũng sẽ sống mà trở về.

Lai Lạt dường như cũng có ý nghĩ đó, bứt rứt không yên, tiếc hận vì đã không chuẩn bị vật gì để giao lại.

Bóng người ngựa xuất hiện nơi đầu đường, đội ám vệ thu liễm hơi thở, bất động.

Gió luồn qua khe đá, thanh âm u u…

Nắng trưa tháng năm đổ xuống, bóng đá sắp tròn.

Đoàn người ngựa, xe kéo lũ lượt xếp hàng một tiến vào con đường nhỏ xuyên qua khe Bình Hy. Đi đầu là năm kẻ vận y phục đẹp đẽ cưỡi hắc mã, chúng đều đội mũ có vải che mặt của thương nhân đường dài chống gió cát và nắng nóng. Phía sau là bốn bảo tiêu mặc đồng phục nâu đất, thắt lưng đeo đao kiếm, chủy thủ…

Kế đó chính là đoàn xe hai mươi hai chiếc nối đuôi nhau đều tăm tắp. Mỗi xe được kéo – đẩy bởi ba người, hầu hết là nô lệ, rất ít những kẻ có tóc lẫn vào đội phu xe. Số bảo tiêu còn lại đi thành hàng dọc hai bên xe trông thưa thớt và đầy sơ hở.

Đằng Nguyên nhìn kỹ hàng hóa chất trên những chiếc xe. Chỉ có hai xe đi đầu chở lương toàn bộ lương thực, những chiếc khác đều chất đầy bao tải đựng muối, ngụy trang vài bao lúa mì bên trên rồi che đậy cẩn thận. Đám phu kéo xe tên nào tên nấy ăn mặc rách rưới, mặt mũi lấm lem nhưng thân thể to lớn lực lưỡng, chẳng có vẻ gì giống nô lệ, nô bộc quanh năm lao động vất vả, ăn uống kham khổ.

Chúng di chuyển tới gần, ám vệ thụt đầu xuống, nấp kỹ, tai nghe ngóng, mắt nhìn chằm chằm Bột Thiết, chờ ám hiệu.

Thương đội lọc cọc đi ngang qua vị trí nấp của Đằng Nguyên, tay Bột Thiết từ từ đưa lên.

Đằng Nguyên siết chặt rìu, cả người gồng cứng chuẩn bị tư thế sẵn sàng xông khỏi chỗ nấp. Các ám vệ khác căng thẳng, gần như nín thở.

Bàn tay Bột Thiết dứt khoát hạ xuống, gã đạp chân búng người nhảy khỏi chỗ nấp. Đằng Nguyên lập tức nhào theo. Từ phía bên kia, Lặc Nộ và các ám vệ cũng lao ra, không có hô hoán, không có la hét, cứ thế xông vào giữa thương đội.

- Cướp… - Kẻ đầu tiên trong thương đội thoáng trông thấy bóng các ám vệ lập tức hét thất thanh.

- Có cướp… Bảo vệ hàng…

- Bảo vệ hàng…

Sau đó, tiếng la yếu dần vì đám bảo tiêu thương đội thấy số lượng ám vệ quá ít. Bảo tiêu đồng loạt tuốt kiếm thủ thế, phu kéo xe dừng hết lại chúi xuống gầm xe rút binh khí ra.

Đằng Nguyên đạp chân xuống đất, bật nhảy một bước dài về phía bảo tiêu gần nhất đang đứng giữa đoàn xe khiến gã trợn mắt nhìn. Cú bật nhảy có khoảng cách xa gấp bốn lần phàm nhân khiến không chỉ mục tiêu bị nhắm đến kinh hãi mà những kẻ xung quanh cũng sửng sốt.

Móc câu của Kha Hãn phóng tới cổ một tên thương nhân cưỡi hắc mã, gật ngã y khỏi lưng ngựa, khiến cổ y đứt toác, máu phun ra.

Đằng Nguyên không phải ám vệ đầu tiên khiến đối phương đổ máu.

Hắn vung rìu bổ xuống đầu tên bảo tiêu. Tên đó bắt chéo loan đao đỡ đòn.

Keng một tiếng đinh tai nhức óc, nửa lưỡi rìu của Đằng Nguyên bị hai thanh loan đao chặn lại, nửa trên cắm ngậm vào sọ tên bảo tiêu. Hắn thuận thế đạp văng đối phương, ném cây rìu còn lại về phía tên khác đang lao đến.

Trái ngược với vẻ dao động và lo lắng hồi nãy, Kha Hãn vung lưỡi liềm gắn xích sắt vèo vèo, cắt đứt cổ thêm hai tên nữa. Khi Đằng Nguyên mới chỉ kết liễu được hai ám vệ, Kha Hãn đã lao tới tên thứ tư, ánh mắt toé lửa nhưng không nhiễm chút nóng nảy nào. Dường như gã đang dốc toàn bộ sức lực tử chiến, không do dự nửa tích tắc, tận dụng từng động tác, từng hơi thở. Móc câu và lưỡi liềm ở hai đầu sợi xích dài không ngừng vung lên, kỹ thuật tuyệt đỉnh.

Lai Lạt cũng chẳng thua kém, thân thủ còn nhanh hơn Kha Hãn chút đỉnh, song loan đao trong tay như hai cánh chim, cả người xoay tít, trọng tâm hạ thấp, cắt đến đâu phun máu tung toé đến đó, nhắm vào toàn chỗ yếu hại của đối phương.

Bọn chúng nào còn giống hai ám vệ trẻ tuổi lo lắng không toàn mạng sau nhiệm vụ cam go. Nhoằng một cái hai tên tu la đội lốt phàm nhân kia đã g·i·ế·t bốn – năm mạng.

- Ha…

Đằng Nguyên không nhìn nữa, huyết quản sôi sùng sục, hàn khí trong thân trỗi dậy tăng cường tốc độ cho tà thể. Hắn không thèm ẩn thân, dùng ưu thế tốc độ và sức mạnh của Huyết Liên tả xung hữu đột, chặt chém như điên.

Thát Bì tung hoành ngang dọc bên trái Đằng Nguyên, hắn không chủ để ý nhưng thấy được thân thủ, nhận ra tên này dù vênh váo nhưng không so được với tốc độ của Lai Lạt. Bột Thiết ở bên phải Đằng Nguyên chớp mắt đã dọn xong tám, chín mạng cả phu kéo xe giả dạng lẫn bảo tiêu, đang so kiếm toé lửa với một cao thủ trọc đầu có hình xăm vằn vện trên ngực.

- Tổ phụ lũ lừa đảo! - Đằng Nguyên lắc đầu chửi, nhếch mép cười lạnh vì phát hiện mình đang đứng giữa một đàn thú dữ thâm tàng bất lộ.

Hắn có tà thể, tà công, có tốc độ và sức mạnh vượt trội… thì sao chứ? Đám quỷ này không thua kém bao nhiêu. Công phu của hắn chỉ nhỉnh hơn Lai Lạt một chút, nhìn từ xa hắn không nguy hiểm hơn bất luận kẻ nào trong đội ám vệ.

Ở phía bên kia, Lặc Nộ tay trái cầm một cây đoản kích, tay phải cầm kiếm đang tung người bay nhảy giữa vòng vây. Tinh phong huyết vũ cũng chỉ đến như vậy.

Vì phân tâm, Đằng Nguyên bị đột kích bất ngờ từ phía sau, nghiêng người tránh một đao bổ xuống trong chân tơ kẽ tóc. Lưỡi đao sượt qua vai hắn, máu tóe ra, cơn đau trào lên. Đằng Nguyên hung ác quay lại vung rìu chém ngang thân đối phương, ném rìu vào một tên đang chạy tới. Động tác của hắn không hoa mỹ, không loang loáng nhưng mỗi chiêu đều là đòn sát thủ. Dù đầu, ngực, bụng hay lưng, một khi đã bị lưỡi rìu chặt vào đều cắm ngập, không thể sống sót.

Kiếm và đao chém qua, sượt qua, không đủ lực thì vết thương nông sâu khác nhau, có thể không đủ lấy mạng nhưng với rìu chỉ có trúng và không trúng.

Không trúng sẽ cầm cự được vài chiêu, trúng lập tức toi mạng.

Những kẻ muốn đối chiến với Đằng Nguyên thường hung hãn xông tới, chật vật chống chọi rồi kinh hãi trợn ngược mắt mà c·h·ế·t. Hắn nhanh hơn, mạnh hơn, đối phương dù có đủ loại kỹ xảo, kinh qua ngàn trận bất bại cũng không phải đối thủ, thậm chí chưa kịp phô diễn kỹ thuật cận chiến bậc thầy đã bị hắn chẻ đôi đầu.

Xác c·h·ế·t đắp đống, tám mươi bảy chọi mười hai mà chưa đầy một khắc chỉ còn hơn hai mươi tên cao thủ trụ lại.

- Độc…

Một ám vệ gầm lên, nhảy ngược lại bốn bước tránh ám khí lấp loé từ một tên phu xe giả mạo phóng ra. Đằng Nguyên ném cây rìu trên tay về phía tên dùng độc, kết liễu tên khác đang cản đường, chạy tới.

Để hắn đối phó với đám dùng độc, bọn chúng sẽ không còn chút ưu thế nào.

Chương 118: Quỷ đội lốt phàm nhân