Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Tam Luân

Unknown

Chương 119: Bạch nhãn lang

Chương 119: Bạch nhãn lang


Cây rìu của hắn xé gió bay tới nhưng trượt mục tiêu. Kẻ dùng độc lách người tránh được khiến rìu cắm phập vào lưng một tên phu xe khác. Đằng Nguyên lao tới.

Tên dùng độc có khuôn mặt sần sùi đầy mụn, vung cả hai tay ném độc châm về phía Đằng Nguyên. Hắn dùng rìu gạt sơ sơ, bị châm độc cắm chi chít khắp tay và ngực cũng mặc kệ, lao tới.

Tên mặt mụn kinh ngạc lùi lại, né được một rìu chém xuống, bị cước của Đằng Nguyên đá văng ra mấy trượng, hộc máu mồm. Rìu trên tay Đằng Nguyên lập tức bay theo, khi tên mặt mụn vừa tiếp đất rìu cũng lao tới cắm lút cán vào bụng gã. Hắn nhổ rìu ném trượt mục tiêu hồi nãy lên, rút hết độc châm trên người, quăng xuống đất.

Dù là kịch độc, tẩm lên đầu châm liều lượng cũng rất nhỏ chỉ g·iết được phàm nhân. Tà thể không ngán, hàn khí tụ lại bọc lấy những vị trí bị châm đâm, không cho độc lan rộng, từ từ hoá giải là được. Mấy tháng vừa rồi Đằng Nguyên ở trong Tháp Chân tướng phủ cũng được bồi bổ chẳng thiếu độc dược trên đời, không hiếm lạ dăm ba loại kịch độc.

Kẻ dùng độc này bỏ mạng, kẻ khác lập tức hướng Đằng Nguyên xông tới.

Hắn không mất thời gian tránh, nhắm mắt, nín thở xông qua bột độc mà đối phương tung ra, một rìu đoạt mạng.

Sự chênh lệch số lượng đã bị san bằng, khi Đằng Nguyên giải quyết xong hai tên cao thủ dùng độc của thương đội, bọn chúng chỉ còn lại mười ba tên.

Hắn đảo mắt một lượt, thấy những tên còn sống đều là cao thủ thì tìm người yếu thế hơn để trợ giúp.

Lặc Nộ, Bột Thiết và Lỗ Tuần đang chiếm ưu thế, ép lùi đối phương.

Lai Lạt và một tên giả dạng thương nhân so song đao – song kiếm, tàn ảnh loang loáng không kịp nhìn, đao kiếm v·a c·hạm tóe lửa, không có chỗ cho kẻ thứ ba xem vào.

Khả Hãn giằng co với một tên sử dụng thương, ăn miếng trả miếng dữ dội, người đâm ta một thương, ta c·hém n·gười một nhát.

Duy chỉ có Thát Bì đang bị hai tên quây đánh, dồn xa khỏi đội hình, dường như chúng muốn chạy trốn nhưng cố ép c·hết gã cho hả giận.

Đằng Nguyên lập tức chạy tới giúp sức, tách một tên ra.

Kẻ quay đầu đối chiến với Đằng Nguyên dùng một thanh đại đao cán ngắn, lưỡi cực to. Khi rìu của Đằng Nguyên bổ xuống, y đưa đại đao ra đỡ, trượt dài một bước, tái mặt vì lực chém thôi sơn của Đằng Nguyên nhưng cuối cùng vẫn vận sức chống chọi được.

Đằng Nguyên thoáng kinh ngạc vì thanh đại đao rất dày và nặng, sức lực tên này cũng không kém hắn là bao. Đằng Nguyên hứng thú nhếch mép cười tà khiêu khích. Tên đó múa đao nhảy sang một bên, tránh xa khỏi Thát Bì, tức giận rống:

- Lũ c·ướp ngày… Ai sai chúng mày tới?

Ngu gì mà nói.

Hắn lao tới, tay phải vung từ trên xuống, tay trái khua rìu từ dưới lên.

Choang choang hai tiếng, tên kia dùng đại đao chật vật đánh chệch hai lưỡi rìu. Thân thủ không tồi, có điều còn chậm hơn hắn một chút. Đằng Nguyên liên tục ép lùi đối phương, mắt liếc thấy Thát Bì đang lật ngược tình thế, dù b·ị t·hương nhưng vẫn khiến kẻ địch thảm bại cong đuôi bỏ chạy thì tăng nhanh tốc độ.

Giằng co một hồi, Đằng Nguyên đẩy hàn khí lục lam bọc quanh thân, biến mất trong một tích tắc. Tên bảo tiêu kinh hãi quay về phía sau, đầu lập tức rơi xuống.

Đằng Nguyên hiện ra sau lưng gã, đạp thân hình lực lưỡng đổ kềnh ra đất.

Ám vệ Hãn Thuật đại thắng, năm tên còn lại hò nhau bỏ chạy, bị Bột Thiết và Lỗ Tuần dẫn ba huynh đệ đuổi theo.

Thát Bì cười khúc khích, ôm bụng quỳ gối, chống kiếm thở hổn hển. Đằng Nguyên dắt hai cây rìu ra sau lưng, đang định tiến tới xem thương thế của Thát Bì thì nghe Lặc Nộ gầm:

- A Nguyên… Bên này.

Hắn giật mình, vội vàng chạy tới.

Đao kiếm vô tình, dù thắng vẫn có tổn thất. Hai ám vệ đã bỏ mạng, một người bị cắt đứt cổ, một người b·ị đ·âm ba thanh kiếm xuyên qua bụng, đang quỳ gối hấp hối. Kẻ mà Lặc Nộ muốn Đằng Nguyên xem là Uý Bân.

Khắp người gã dày đặc những vết chém lớn, nhỏ, nông sâu khác biệt nhưng không có v·ết t·hương trí mạng. Môi gã tái đi, hơi thở hổn hển, mắt dại ra. Trúng độc rồi.

Đằng Nguyên ngồi xuống nếm máu Uý Bân, phát giác gã trúng một lúc ba loại kịch độc, bất quá số lượng nhỏ nên chưa tắc tử, còn đang cố giữ hơi tàn. Hắn vội lấy mấy viên đan trong túi bên hông, cạy miệng Uý Bân, dùng lực bóp nát từng viên:

- Nuốt xuống.

Uý Bân vẫn còn chút tỉnh táo, khó khăn nuốt, thở hắt từng hơi khó nhọc. Chân Niệm quỳ xuống bên cạnh, đưa túi nước cho Đằng Nguyên. Hắn dốc một chút vào miệng Uý Bân để gã nuốt trôi hết bột đan.

Chân Niệm loạt soạt xé y phục, rắc thuốc bột cầm máu lên những v·ết t·hương lớn trên thân Uý Bân, buộc chặt. Động tác lưu loát, b·iểu t·ình khẩn trương.

Uý Bân rít lên mấy tiếng đau đớn rồi ngất lịm.

Lặc Nộ đi một lượt quanh đám bảo tiêu, phu xe của thương đội, đ·âm c·hết hết những tên còn đang ngắc ngoải rồi quay lại hỏi:

- Cứu được không?

- Trông cậy vào tạo hoá của chính gã thôi. – Đằng Nguyên lắc đầu. – Nếu qua được đêm nay thì sống.

Chân Niệm nhìn Đằng Nguyên với ánh mắt nửa oán hận nửa bi thương:

- Đan của ngươi tốt lắm cơ mà…

- Trúng ba loại kịch độc một lúc, đan có tốt, tác dụng có nhanh đến mấy cũng chẳng nói trước được. – Đằng Nguyên hừ lạnh đứng dậy. – Ngươi nghĩ đây là tiên đan thánh dược? Chưa kể để đan ngấm nhanh hơn, ta đều dùng dược cực mạnh phối cùng. Uý Bân thương thế chi chít, chịu nổi hay không là do chính gã.

Chân Niệm nghẹn một họng, cúi đầu.

Lặc Nộ lạnh lùng nạt:

- Được rồi! Đều câm miệng hết cho ta. Chân Niệm, đốt lửa hiệu.

Đằng Nguyên quay lại chỗ Thát Bì xem thương tích của gã ra sao. Thát Bì nằm ngửa trên đất bất chấp xung quanh là máu và xác kẻ địch, tay cầm một mảnh vải bịt vào v·ết t·hương trên bụng. Đằng Nguyên quỳ xuống kiểm tra, thấy không trúng độc thì lấy thuốc bột cầm máu, gỡ tay Thát Bì ra xem v·ết t·hương.

Vết chém rất dài và sâu nhưng chưa đụng đến ruột, máu chảy cực nhiều, mặt Thát Bì tái mét.

Lặc Nộ bước tới, ngồi xổm đối diện với Đằng Nguyên, giọng lạnh băng:

- Thế nào?

- Vết thương lớn… nhưng không nguy hiểm. Buộc lại là được.

Lặc Nộ không nói gì, đôi mắt tối đen nhìn chằm chằm Thát Bì không chớp. Đằng Nguyên xé vải buộc v·ết t·hương, liếc thấy Chân Niệm đang vơ cỏ đốt, hất đầu hỏi:

- Đang đốt lửa hiệu gọi người tới kéo xe?

- Phải. Kéo xe… thu dọn xác các huynh đệ. – Lặc Nộ từ tốn trả lời, tay đặt trên đùi khẽ siết.

Đằng Nguyên không nhận ra dị trạng, mải buộc v·ết t·hương nên không thấy tròng mắt Thát Bì đảo như rang lạc, mặt đã trắng lại càng trắng, mồ hôi túa ra. Hắn thắc mắc:

- Còn Uý Bân thì sao? Mang theo hay giao cho đội nhận hàng?

- Mang theo. Đội tiếp quản sẽ chôn xác các huynh đệ đ·ã c·hết, kéo tất cả muối tới chỗ khuất, đổi xe, tẩu tán muối khắp nơi. Họ không thể đưa theo một kẻ b·ị t·hương b·ất t·ỉnh nhân sự…

Đằng Nguyên buộc xong v·ết t·hương thì lấy một viên đan ra, nhét vào miệng Thát Bì:

- Ngậm cái này vào phòng cơn sốt…

Thát Bì trợn mắt, vùng dậy, tay trái vung lên.

Đằng Nguyên giật thót mình, chưa kịp hiểu chuyện gì đã nghe phập một tiếng, động tác vùng của Thát Bì bị chặn đứng, tay phải Đằng Nguyên đau nhói.

Con dao găm mà Thát Bì nắm trong tay, đang đâm về phía Lặc Nộ bị Lặc Nộ tước đoạt trong tích tắc, trở lưỡi đâm thẳng xuống ngực Thát Bì, lút cán, đúng vị trí tim.

Lưỡi dao sượt qua cánh tay phải Đằng Nguyên, cắt một đường nông.

Đằng Nguyên kinh ngạc trợn mắt nhìn Lặc Nộ.

Y nắm cánh tay hắn, kéo đứng dậy, lùi xa khỏi Thát Bì, lực mạnh và tốc độ nhanh kinh hồn. Khi Đằng Nguyên định thần đã thấy mình bị lôi ra xa một trượng. Khuôn mặt Lặc Nộ lạnh lùng, ánh mắt chứa đựng sự tàn nhẫn và căm ghét.

Thát Bì từ từ ngồi dậy, tay ôm ngực, b·iểu t·ình vặn vẹo căm thù:

- Lặc Nộ… Ngươi… Ta bán mạng cho Âu Linh Hà…

- Câm miệng! – Lặc Nộ cười cay độc, trào phúng. – Thư ngươi gửi cho Âu Thập bị chặn giữa đường, đừng ở đó giả nhân giả nghĩa. Thứ ăn cháo đá bát, đâm lén sau lưng huynh đệ. Nếu bức thư đó tới được tay Âu Thập, giờ này bọn ta đã về với tổ tiên cả rồi.

Thát Bì nghẹn lời, thở dốc, máu tràn từ khoé miệng nhỏ tong tong xuống ngực. Máu từ vết đâm trên ngực lan rộng ra áo. Lặc Nộ hất một cây thương nằm trên đất lên tay, không chút lưu tình phóng thẳng vào ngực Thát Bì. Gã hự lên, mắt trợn ngược, đổ ngửa ra đất.

Chân Niệm đốt lửa hiệu xong đứng từ xa nhìn buông một tiếng hừ khinh bỉ rồi quay lại xem Uý Bân. Không có ngạc nhiên, không hề truy hỏi, dường như Chân Niệm đã biết trước kết cục của Thát Bì hôm nay.

Đằng Nguyên nhìn Thát Bì hấp hối, cảm thấy nghi ngờ nhân sinh.

Vừa nãy hắn còn đi lấy nước cùng, không chút đề phòng mà hỏi gã đủ thứ chuyện. Thát Bì cũng dễ dãi kể ra, dù vênh váo nhưng dễ khai thác hơn so với đám miệng ngậm như hến xung quanh. Ấy thế mà… Hoá ra kẻ tưởng chừng tâm cơ không sâu lại là gián điệp.

Lời Lặc Nộ tiết lộ mấy thông tin quan trọng khiến Đằng Nguyên đần ra.

Thát Bì bán đứng chủ, gửi thư cho Âu Thập để báo về vụ t·ấn c·ông này. Nếu bức thư trót lọt đến tay Âu Thập, chắn chắn đội ám vệ Hãn Thuật một đi không trở lại. Tiếc cho gã, bức thư rơi vào tay người của Âu Linh Hà, kế hoạch không lộ, thương đội b·uôn l·ậu không tăng cường cao thủ mai phục, dễ dàng bị triệt hạ.

Thì ra kẻ chống lưng cho bọn b·uôn l·ậu muối chính là Âu Thập – Tổng đốc Lộ Âu Lăng – đại huynh của Âu Linh Hà. Mối quan hệ giữa huynh muội này ngoài mặt hữu hữu nghị nghị, nào ngờ thù địch đến nỗi ám toán sau lưng nhau, c·ướp hàng, giành mối làm ăn, s·át h·ại thủ hạ của nhau. Xem ra huynh muội tình thâm chỉ diễn cho người ngoài nhìn, trong bóng tối là đấu đá n·gười c·hết ta sống.

Thát Bì tắt thở.

Lặc Nộ kín đáo đánh giá Đằng Nguyên, thấy hắn trầm tư thì lên tiếng:

- Bạch nhãn lang bán chủ cầu vinh chỉ có một kết cục đó.

- Ta hiểu. – Đằng Nguyên gật đầu, mặt trơ trơ không biểu cảm, quay trở lại chỗ Uý Bân.

Chương 119: Bạch nhãn lang