Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Luân
Unknown
Chương 120: Còn thở còn mang
Uý Bân vẫn b·ất t·ỉnh, Đằng Nguyên kiểm tra kỹ hai ám vệ đ·ã c·hết, thấy tim ngừng đập mới bỏ qua. Quả thực Âu Linh Hà dùng nhiệm vụ này để thủ tiêu ám vệ phản bội và kiểm tra những kẻ dưới quyền. Đằng Nguyên lờ mờ đoán được Kha Hãn và Lai Lạt bản lĩnh nghịch thiên nhưng trước khi lâm trận vẫn căng thẳng, lo sợ m·ất m·ạng không phải vì e ngại thương đội mạo danh mạnh mà sợ Thát Bì đã thành công liên lạc với Âu Thập, vậy cả đội sẽ lọt vào ổ mai phục rồi c·hết mất xác.
Giờ Thát Bì c·hết, không có bất luận đội mai phục nào, vụ đột kích qua truông.
Chân Niệm lấy tháo dây thừng nhỏ quấn dưới chân, nhanh chóng thắt nút, tròng vào người. Lặc Nộ tới giúp, động tác rất lưu loát, cách thắt phức tạp, Đằng Nguyên không biết họ thắt dây làm gì. Hắn đi qua đi lại giữa đống t·hi t·hể, nhìn máu chảy lênh láng khắp mặt đất, mùi tanh tưởi bốc lên nồng nặc; nhìn đám phu xe do hộ vệ và ám vệ giả dạng; lòng nổi lên cảm giác khó chịu.
Hoá ra ngoài Đáp Thục Lư, những ám vệ cấp hai của Âu Linh Hà đều là kỳ nhân dị tướng bản lĩnh nghịch thiên. Chưa lâm trận, bọn họ lẫn vào ám vệ c·h·ó coi nhà trong Tháp Chân phủ, không có gì đặc biệt, cùng ăn cùng ngủ với nhau như huynh đệ. Đến khi lâm trận mới biết nội tình có chút rối ren, dù vậy bản lĩnh lấy một địch mười là không thể chối cãi. Dù Đằng Nguyên có ba tia hàn khí, có tà thể, có Huyết Liên hỗ trợ cũng chẳng vượt trội hơn bao nhiêu.
Thế mà hắn ngày ngày hếch mặt lên trời, nhìn vào đãi ngộ hậu hĩnh mình nhận được từ Âu Linh Hà, coi trời bằng vung, tưởng mình là giỏi, là hay. Thì ra…
Hắn chỉ là một con tốt trên bàn cờ của Âu Linh Hà mà thôi.
Cảm giác không cam tâm trào lên.
Sớm biết thế này đời nào hắn chịu ngoan ngoan rúc trong Tháp Chân tướng phủ chế giải dược. Thành Đồng Tỳ đầy những ổ t·rộm c·ắp, những bang phái giang hồ nhỏ, những ổ thổ phỉ giả danh… chẳng lẽ thiếu chỗ rước tiểu nạn hay sao?
Đằng Nguyên đi qua đi lại đến khi Bột Thiết dẫn người trở về mới ngừng suy nghĩ.
Bột Thiết, Lỗ Tuần dìu Kha Hãn. Lai Lạt chạy sau, khăn bịt mặt đã rách, trên mặt xuất hiện một vết chém dài rất sâu đang chảy máu ròng ròng.
Lặc Nộ và Chân Niệm lập tức đứng dậy. Lặc Nộ trừng mắt rít lên:
- Làm sao?
- Bị Húc Tiêu quay lại cắn trả. – Bột Thiết bực tức thở phì phò. – Ta đã nói với ngươi rồi, Húc Tiêu và Thát Bì đều có phần, ngươi không nghe, còn đòi thăm dò trước… Thăm dò cái tổ mẫu gì… Suýt bị gã cắt cổ.
Húc Tiêu là ám vệ trong đội, hồi nãy Bột Thiết gọi gã theo t·ruy s·át mục tiêu đào tẩu, hiện tại không thấy quay về. Thì ra cũng là kẻ phản bội.
Đùi phải của Kha Hãn đã được buộc một mảnh vải lớn nhưng máu vẫn thấm ra ướt sũng. Có lẽ v·ết t·hương quá sâu, rắc thuốc không cầm được bao nhiêu máu. Mặt Kha Hãn tái mét.
Lặc Nộ nghiến răng:
- Húc Tiêu đâu?
- C·hết rồi. – Lỗ Tuần đáp. – Gã muốn kéo người đồng quy vu tận, bất quá bản lĩnh c·h·ó má đó sao đủ! Nếu Lai Lạt không cản, ta đã chặt cẩu tặc đó thành tám khúc…
Lai Lạt chạy tới xem Uý Bân, nhàn nhạt lắc đầu:
- Chặt làm gì tốn thời gian. Thương thế của Kha Hãn khá nặng. A Nguyên, huynh có đan phòng sốt phải không?
- Có đây.
Đằng Nguyên móc bình nhỏ đựng đan, đổ ra một viên đưa cho Kha Hãn. Gã đón lấy, bỏ vào miệng.
Lặc Nộ hất đầu:
- Không còn sớm, đi thôi. Đội tiếp nhận sắp đến, chuyện ở đây cứ để bọn họ lo…
Lai Lạt đỡ Uý Bân dậy, giúp Chân Niệm cột gã lên lưng. Thì ra dây thừng nhỏ thắt thành một cái đai giằng để cột người lên cõng như cõng hàng. Uý Bân cao lớn lực lưỡng khiến Chân Niệm phải khom lưng mới cõng nổi. Đường núi gập ghềnh khúc khuỷu, đá lởm chởm, mang theo một người b·ất t·ỉnh vô cùng gian nan.
Ngoài Lặc Nộ và Bột Thiết, Chân Niệm chỉ có vài v·ết t·hương, không cần buộc vải cầm máu, tình trạng tốt nhất trong đám ám vệ. Những kẻ còn lại dù không b·ị t·hương nặng nhưng cũng bị cắt phạm vào da thịt, phải tự mình xé vải buộc v·ết t·hương rồi lấy đan phòng sốt từ chỗ Đằng Nguyên để uống trước. Chính hắn cũng b·ị t·hương ở vai và cánh tay, bị kịch độc từ các đầu châm t·ấn c·ông. Hàn khí trong thân bọc đã các miệng v·ết t·hương giảm đau, chữa lành; kịch độc bị hàn khí cuộn tròn thành những lục lam cầu nhỏ, khống thế sự phát tán ra tà thể, tạo cơ hội cho tà thể thích ứng dần, từ từ hấp thu.
Chuẩn bị xong, tám ám vệ nhanh chóng rời khỏi khe Bình Hy, hướng phía nam chạy thẳng sang địa phận thành Tất Hành, muốn ra khỏi Lộ Âu Lăng. Thành Tất Hành thuộc Lộ Tịnh Nghi, Huyền Trác quân của La Khuyết dù có truy đuổi cũng không thể ngang nhiên kéo sang lộng hành.
Kha Hãn tỉnh táo nhưng vết chém trên đùi phải quá sâu chỉ lặc theo cả đội một đoạn đã đuối sức, gần như gục xuống. Dù được Bột Thiết dìu nhưng máu chảy ròng ròng và sự đau đớn khiến gã không thể theo kịp đội. Đằng Nguyên quay trở lại tháo vải buộc ở chân Kha Hãn, rắc thuốc bột cầm máu, cột chặt v·ết t·hương rồi nhận cõng Kha Hãn. Hắn lén cắt máu mình vẩy quanh đùi Kha Hãn và người Uý Bân. Máu hắn có độc, đám côn trùng hút máu dù ngửi được mùi cũng không dám bâu vào các v·ết t·hương của Kha Hãn và Uý Bân.
Cả đội chạy về phía nam, xông thẳng vào một khu rừng rậm, cứ thế rẽ cây cối rậm rạp mà đi.
Uý Bân b·ất t·ỉnh còn đỡ khổ, Kha Hãn vẫn tỉnh táo, chịu đựng cơn đau h·ành h·ạ, thở hổn hển trên lưng Đằng Nguyên, mồ hôi vã như tắm. Hắn phải cho gã uống mấy viên dược giảm đau.
Chân Niệm cõng Uý Bân suốt một canh giờ không nghỉ thì đuối sức đổi sang cho Bột Thiết. Lai Lạt muốn cõng Kha Hãn thay Đằng Nguyên nhưng hắn cự tuyệt vì đường rừng đâu chỉ chạy không, còn phát cây, lội bụi mở đường, mệt sống mệt c·hết.
Chạy đến xế chiều không hề có động tĩnh truy kích, Lặc Nộ và Lỗ Tuần đi trước tìm chỗ trú qua đêm. Sáu người Đằng Nguyên dừng chân nghỉ tạm, chia nhau chút nước ít ỏi còn sót lại vì túi nước đều đã bị ném hết trước khi đột kích thương đội.
Kha Hãn mất nhiều máu, bắt đầu lơ mơ. Đằng Nguyên trực tiếp nhét cho gã một viên dược an thần để gã ngủ cho đỡ đau. Xem ra chuyện phát sốt là không thể tránh khỏi.
Khi Lặc Nộ quay lại, y dẫn cả đội tới một sơn động sâu hun hút trông rất nguy hiểm nhưng họ chẳng còn sự lựa chọn nào khác vì trời đã sập tối, không thể mạo hiểm đi lại trong thâm sơn với hai kẻ b·ị t·hương. Mùi máu sẽ dẫn dụ dã thú đến.
Cả đội ở bên ngoài đốt lửa, Đằng Nguyên vào động đốt cỏ độc đuổi côn trùng và thú nhỏ. Từ trong động, hàng đàn chuột, dơi, chồn, cáo, rắn rết… đủ loại chạy ra. Hắn chộp được bốn con cáo, đập c·hết ném vào một góc. Sơn động rộng, nhiều ngóc ngách, Đằng Nguyên xông rất lâu mới xong, bất quá sợ đầu bên kia thông ra ngoài, đêm đến dã thú lớn sẽ mò vào nên hắn vần một tảng đá lớn chặn lối đi hẹp trong hang, xếp đá nhỏ lên trên. Dù không cản được dã thú cũng khiến chúng bị chậm lại đôi chút, đánh động các ám vệ.
Xong xuôi hắn mang bốn con cáo ra ngoài cho các ám vệ nướng, mình chạy vào rừng tìm thảo dược tươi đắp v·ết t·hương cho Khả Hãn. Trong khi hắn tìm thảo dược, một con sói ngu xuẩn lớ ngớ mò tới làm mồi. Hắn chém c·hết luôn, lột da móc n·ộ·i· ·t·ạ·n·g vứt đi, mang về nướng.
Bữa tối muộn vì thế mà không thiếu thốn nhưng họ thiếu nước.
Con suối nhỏ gần đó không uống được, nước suối không có độc nhưng chứa rất nhiều thứ làm hại phàm thể (khoáng và kim loại nặng) uống vào sẽ từ từ yếu đi mà c·hết. Đằng Nguyên không cho các huynh đệ lấy. Thành ra nguồn nước duy nhất của họ là nước nhỏ lách tách từ thạch nhũ xuống hốc đá trong tiểu sơn động dốc đứng bên cạnh.
Nửa đêm, Uý Bân nôn thốc nôn tháo ra một đống máu đen, toàn thân tím tái co giật một trận rồi nhão ra. Đằng Nguyên tiếp tục cho gã uống đan giải độc, không hy vọng nhiều, bảo các huynh đệ chuẩn bị tinh thần trước. Thảo dược tươi hắn đắp vào v·ết t·hương cho Kha Hãn cầm máu và giảm đau cực tốt. Kha Hãn tỉnh táo, không sốt, chỉ mệt mỏi vì mất nhiều máu.
Một đêm tĩnh lặng qua đi, sáng hôm sau họ tiếp tục lên đường. Uý Bân vẫn b·ất t·ỉnh nhưng còn hơi thở, các ám vệ tiếp tục thay nhau cõng người.
Bởi vì Lặc Nộ g·iết Thát Bì bằng một nhát dao dứt khoát, Bột Thiết và đám huynh đệ còn lại không kẻ nào tỏ ra có chút thương xót Húc Tiêu nên Đằng Nguyên vẫn chờ cho đến khi đám ám vệ không thể trụ nổi mà bỏ Uý Bân lại. Thế nhưng hắn một lần lại một lần bị đám l·ừa đ·ảo quỷ đội lốt người, bản lĩnh nghịch thiên, tên nào tên nấy mặt lạnh như tiền này làm cho mở mang tầm mắt.
Uý Bân chưa c·hết bọn họ vẫn thay nhau cõng trên lưng không một ai oán hận kêu ca nửa lời.
Sau bốn ngày băng rừng vượt núi mệt đến c·hết đi sống lại, đội ám vệ ra đến bìa rừng, trú trong một sơn động nông dưới chân núi.
Lặc Nộ và Lỗ Tuần đi thám thính một buổi sáng, quay lại với hai tin quan trọng. Đầu tiên, họ đã sang đến địa phận Tất Hành nhưng chạy đường rừng thẳng như đường kẻ về phía nam nên chạy hơi sâu quá vào đại địa, hiện đã ở gần trấn Thư Chỉ của Tất Hành. Thứ hai, bởi vì vào sâu nên Lỗ Tuần thám thính được trấn Thư Chỉ đang tập trung một số lượng nhiều bất thường Lục Thiến quân của thành Tất Hành.
- Bọn chúng đang lùng sục muối và chúng ta. – Lỗ Tuần khẳng định, mắt quắc lên nguy hiểm, tay đưa đùi dê nướng lên miệng dứt một tiếng lớn.