Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Luân
Unknown
Chương 121: Đại trượng phu
Lặc Nộ chăm chú ăn không nói. Các huynh đệ ở lại sơn động đều đã ăn xong, chờ nghe tin tức. Bột Thiết sốt ruột hỏi:
- Lục Thiến quân lùng muối ư? Thành La Khuyết dám tiết lộ chuyện chúng ta đánh c·ướp thương đội buôn muối lậu không?
- Không dám. – Lặc Nộ lắc đầu. – Cũng không cần phải tiết lộ. Chúng sẽ nói chúng ta là thổ phỉ t·ấn c·ông thương đội buôn muối của thành La Khuyết. Cả thương đội đã bị g·iết sạch, tử thi bị thu dọn kha khá, dù có tìm thấy cũng không còn nguyên vẹn, viện cớ đó nói giấy phép buôn muối mất rồi, số lượng bao nhiêu không rõ là xong. Lục Thiến quân không có khả năng tới tận khe Bình Hy xác nhận tình hình, được nhờ thế nào thì giúp sức thế. Chúng ta đương nhiên biến thành thổ phỉ.
Bột Thiết nhe răng cười độc địa:
- Vậy chỉ cần lấy được thẻ thông hành là có thể đường hoàng theo đường lớn quay về nhà.
- Không được. – Lỗ Tuần quát khẽ, bác bỏ.
Bột Thiết nhìn Lặc Nộ, nhướn mày. Lặc Nộ lạnh nhạt chép miệng:
- Thẻ thông hành phải dùng của những kẻ không liên quan, không thể lấy danh nghĩa người của thành Đồng Tỳ, người của Âu tướng quân để qua cửa ải trở về. Chúng ta không hề đi, sao có thể từ trên trời rơi xuống mà về. Phải vòng qua Quảng Cữu đóng nửa tháng, chờ tiếp viện đưa thẻ thông hành tới rồi chia nhỏ ra trở về Đồng Tỳ.
Lỗ Tuần gật gù đồng tình:
- Trong số tám huynh đệ ở đây chỉ có A Nguyên chưa lộ nhân dạng, người của Âu Thập sẽ không nhận ra. Bảy người chúng ta đều đã bị nhòm ngó từ lâu, tay chân thân tín của Âu Thập nhiều kẻ nhận biết. Không cẩn thận, Âu Thập sẽ đoán được thủ phạm vụ t·ấn c·ông chính là Âu tướng quân.
- Tuyệt đối không được để lộ. – Lặc Nộ lia mắt nhìn tất cả các huynh đệ trong động, giọng uy quyền cảnh cáo.
Uý Bân đã tỉnh nhưng chưa thể ngồi dậy, vẫn nằm bẹp một chỗ.
- Tám người chúng ta có ta, A Nguyên, Kha Hãn và Lai Lạt là nô lệ, cổ không vòng, tay không thẻ thông hành, nếu gặp phải Lục Thiến quân chắc chắn b·ị b·ắt. Lỗ Tuần, Bột Thiết, Uý Bân và Chân Niệm đều không phải nô lệ, nếu không đi qua cổng trấn, cổng thành, chắc chắn không bị kẻ nào hỏi đến giấy. Chúng ta phải chia ra, chạy tới trấn Hổ Mộng của thành Quảng Cữu. Ở đó có người của Âu tướng quân. Tới được trấn là an toàn.
Sáu người còn lại đều gật đầu, không xa lạ gì với kế hoạch tách ra tìm đường về. Lặc Nộ dặn thêm:
- Nhiệm vụ lần này mục đích vu oan giá hoạ, châm ngòi ly gián giữa Âu Thập và một tên lâu la dưới quyền, bằng mọi giá không thể để lộ chuyện Âu tướng quân đứng phía sau giật dây. Nếu b·ị b·ắt, có c·hết cũng không được nhận mình là người của Âu tướng quân. Rõ chưa?
- Rõ. - Các ám vệ cúi đầu tuân lệnh.
- Nếu bọn chúng nghi ngờ, muốn nhận dạng người b·ị b·ắt, chúng sẽ phải nhốt lại để chờ kẻ nhận dạng tới. Các ngươi cứ ngậm chặt miệng, tay chân của Âu tướng quân, ám vệ do thám của đội Hãn Thuật ở khắp nơi, chỉ cần bắt được chút tin tức, họ sẽ lập tức cứu người ra.
Lặc Nộ nhìn chằm chằm Đằng Nguyên như thể đang nói cho mình hắn nghe. Đằng Nguyên lạnh lùng gật đầu.
Lúc này, ánh mắt các huynh đệ không bảo mà cùng hướng về phía Uý Bân. Kha Hãn đang ngồi cạnh chỗ Uý Bân, lặng lẽ cúi đầu nhìn xuống đất, tay cầm một cái que gẩy gẩy.
Uý Bân nhếch mép cười, khuôn mặt trắng toát bệnh hoạn, môi thâm đen, giọng khàn đặc:
- Nhìn ta làm gì? Mệnh ta đã tận, cứ bỏ lại là xong. Băng rừng vượt núi còn mang được ta theo, kế tiếp phải vượt qua các cổng trấn, cổng thành… chỉ cần chúng nhìn thấy người trúng độc hoặc b·ị t·hương sẽ sinh nghi… Khụ khụ… Bỏ ta lại đi.
Đám ám vệ nhìn nhau, ánh mắt tối đen.
Kha Hãn ngẩng lên:
- Ta sẽ ở lại với Uý Bân. Các ngươi tới Quảng Cữu trước đi. Khi nào thương thế bình phục bọn ta sẽ về sau.
Có thể bình phục được mới lạ.
Muốn Uý Bân còn sống, Đằng Nguyên phải ở lại ngày ngày hái thảo dược sắc cho gã uống, đổi thuốc liên tục. Độc trong máu mới bị kìm hãm, độc trong lục phủ ngũ tạng còn đó, chưa hề được giải trừ, không tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng với đủ thứ thảo dược sao giữ nổi mạng. Vết chém trên chân Kha Hãn rất sâu, hiện tại đi lặc, không thể leo núi, nếu không có Đằng Nguyên cõng mấy ngày nay làm sao tới được nơi này. Một tên què lo cho một tên trúng độc thì cầm cự được bao lâu? Trong tình trạng Lục Thiến quân rầm rộ lùng sục, đừng nói đến chuyện thiếu thức ăn và thảo dược, chỉ cần chúng theo dấu vết tìm đến cửa hang là toi đời.
Uý Bân và Kha Hãn không ngu, biết tách ra sẽ c·hết nhưng vẫn cam tâm tình nguyện, chẳng qua không muốn liên lụy tới các huynh đệ.
Bột Thiết và Chân Niệm đồng thanh lên tiếng, kẻ gắt gỏng, người hậm hực:
- Không được, ở lại chỉ có c·hết.
- Vớ vẩn! Ta sẽ không bỏ các ngươi lại chạy một mình.
Lai Lạt nhìn qua nhìn lại, hai hàm nghiến chặt, nắm tay siết trắng bệch nhưng không lên tiếng.
Lỗ Tuần bực bội ném xương dê vào đống lửa, quát Bột Thiết:
- Giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn rú lên? Ngươi tưởng bọn ta muốn bỏ huynh đệ đồng sinh cộng tử để chạy lắm à? Dồn một chỗ trước mũi Lục Thiến quân sớm muộn gì cũng bị tóm được. Chúng chỉ cần nhìn bản mặt ngươi thôi cũng biết thủ phạm vụ t·ấn c·ông là Âu tướng quân, ngươi muốn rước họa về cho tướng phủ?
- Đánh rắm. – Bột Thiết trợn mắt chỉ tay vào mặt Lỗ Tuần. – Gia gia đây mà để bị chúng tóm dễ dàng thế sao? Nói cho ngươi biết, năm xưa giữa vòng vây Bạch Đà quân, ta một người một ngựa xông pha, không những mang được mật thư an toàn trở về mà còn cứu cả đám ám vệ sắp bị hành hình… Cỡ rắn rụt đầu như ngươi dám lên lớp ta?
Lỗ Tuần tức đỏ mặt, gầm lên:
- Thứ mãnh phu ngươi chỉ biết chém g·iết, đầu óc đần độn. Năm đó ngươi vô danh tiểu tốt, có tự vỗ ngực khai mình là người của Âu tướng quân cũng chẳng kẻ nào tin. Hiện tại không chỉ tay chân thân tín của Hàm Tang, Tôn Đức Khương biết mặt ngươi mà cả Âu Thập cũng biết. Nhiệm vụ á·m s·át này là tuyệt mật, ném đá giấu tay, gây chia rẽ nội bộ thành La Khuyết. Ngươi tự nhiên chường mặt ngay gần nơi xảy ra ám toán, trên lưng cõng một kẻ trúng độc, chúng cần gì bắt ngươi. Nhìn là biết Âu tướng quân đứng sau giật dây. Chỉ một bức thư gửi về thành La Khuyết, cả kế hoạch sẽ đổ bể.
Bột Thiết nghẹn tím mặt, cả người run lên, mắt trợn lớn đỏ ngầu, thở phì phò như trâu điên nhưng tuyệt nhiên không thốt nên lời.
Lỗ Tuần bồi thêm:
- Quan trọng không phải là sống sót trở về mà phải sống để bụng c·hết mang theo bí mật này. Thay vì để b·ị b·ắt, bị nhìn thấy mặt, ta thà lao đầu xuống vách núi c·hết mất xác còn hơn.
Lặc Nộ nhắm nghiền mắt, nhíu mày phiền muộn.
Kha Hãn cười lạnh, mắt lóe sáng bực bội:
- Các ngươi cãi nhau cái gì? Vô nghĩa! Ta không s·ợ c·hết, ta sẽ ở lại đây. Các ngươi mau trở về đi. Tụ một chỗ càng lâu càng dễ bị lộ. Năm xưa chúng ta người người b·ị t·hương, tách ra đơn độc mỗi kẻ một hướng tìm đường trở về, cuối cùng có c·hết kẻ nào đâu. Các ngươi coi thường ta phải không? Ta cũng là ám vệ Hãn Thuật, đầu đội mưa máu, chân đạp tử thi, đường đường chính chính dùng bản lĩnh đi tới ngày hôm nay. Ta cần các ngươi động lòng trắc ẩn?
- Đúng vậy! – Uý Bân cười lạnh, giọng chua chát cường ngạnh. – Ta thà c·hết khô chốn này còn hơn làm liên lụy tới các huynh đệ. G·i·ế·t được thương đội giả, c·ướp được muối chưa phải xong chuyện. Nếu để Âu Thập động một tia nghi ngờ Âu tướng quân, mọi thứ đều vô nghĩa. Đừng nói các ngươi vì cõng ta về mà b·ị b·ắt trên đường, nếu các ngươi không nhanh chóng trở về Đồng Tỳ, Âu Thập cho người tới bái phỏng tướng phủ, không thấy Lặc Nộ, Bột Thiết, Lỗ Tuần đâu, các ngươi tính thế nào? Trì hoãn được bao lâu thì bị phát hiện m·ất t·ích, không trình thẻ thông hành mà ra được khỏi thành Đồng Tỳ, không rõ đi đâu?
Bột Thiết cúi gằm mặt không nói gì. Chân Niệm mấy lần muốn nói lại thôi, bất lực đứng dậy đi loanh quanh trong sơn động. Lai Lạt nhìn Lặc Nộ chằm chằm, ánh mắt đau đáu nửa cầu xin nửa như chờ y quyết định.
Không khí trong sơn động trầm xuống nhưng Đằng Nguyên không thấy căng thẳng, rầu rĩ hay bế tắc, hắn thấy nhộn nhạo trong lòng.
Kẻ mạnh thật khác biệt!
Hắn từng dẫn nô lệ bỏ trốn khỏi mỏ Dạ Cổ, cũng trải qua khốn cảnh buộc phải chia đôi đội hình nhưng diễn biến hoàn toàn trái ngược. Các nô lệ muốn dựa vào hắn và những kẻ có bản lĩnh để giữ mạng, an toàn trở về cố hương nên khi hắn muốn tách ra, bọn họ ngầm oán trách, lên án hắn. Bọn họ muốn hắn phải dẫn dắt, bảo vệ họ, thăm dò trước những tuyến đường an toàn, dẫn lối đúng đắn cho họ chỉ việc đi theo. Khi không được như ý, lòng người ngả nghiêng, mỗi kẻ một chút trách cứ, mỗi người một câu lên án, dồn ép hắn, muốn hắn phải làm theo ý họ.
Đội ám vệ Hãn Thuật hoàn toàn khác. Thẳng tay g·iết c·hết kẻ phản bội, không chút thương xót nhưng ngoan cố mang theo huynh đệ chỉ còn chút hơi tàn băng rừng vượt suối. Hiện tại đối diện với nguy cơ bị Lục Thiến quân bao vây, tóm gọn, sợ hãi nhưng không phải s·ợ c·hết.
Họ sợ lộ bí mật của Âu Linh Hà, sợ kế hoạch đổ bể tướng phủ sẽ bị liên lụy, sợ phải bỏ lại huynh đệ.
Lỗ Tuần ăn nói cường ngạnh nhưng từ đầu đến cuối không dám nhìn thẳng vào Uý Bân và Kha Hãn. Bột Thiết giống một tên nóng nảy ngu xuẩn, đầu rỗng tuếch nhưng nghĩa khí đầy thân, muốn được đồng sinh cộng tử với các huynh đệ, không tham sống s·ợ c·hết tìm lối cho riêng mình.
Kha Hãn và Uý Bân cũng chẳng vừa. Đối diện với tử lộ mắt không chớp, tim không run, không s·ợ c·hết chỉ sợ làm hỏng đại cuộc, đích thị là nam tử hán đại trượng phu.
Đằng Nguyên khâm phục.