Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Luân
Unknown
Chương 122: Lừa người ngay
Lặc Nộ nhìn chằm chằm Kha Hãn và Uý Bân một hồi rồi gật gù, giọng lạnh lẽo chứa đựng uy quyền không cho phép tranh cãi:
- Chia ra. Mỗi đội hai người, đích đến là trấn Hổ Mộng, thành Quảng Cữu. Bên trong trấn có một khách điếm nhỏ tên là Vụ Sơn, tới đó thuê phòng là được. Chân Niệm, Lỗ Tuần một đội; A Nguyên đi cùng Lai Lạt; ta và Bột Thiết một đội.
Chân Niệm trợn mắt nhìn Lặc Nộ, bị ánh mắt lạnh băng của y ép phải cúi đầu. Chân Niệm với Uý Bân huynh đệ tình thâm, nếu để gã đi với ai khác, chắc chắn gã sẽ tìm cơ hội quay lại cứu Uý Bân. Chỉ khi đi với Lỗ Tuần, Chân Niệm mới không có cơ hội làm bậy.
Lai Lạt tâm địa đơn giản hơn, sẽ không kháng lệnh, lại hợp tính Đằng Nguyên, đi cùng nhau không sợ xung đột. Sắp xếp rất hợp lý.
Lặc Nộ nhìn Kha Hãn và Uý Bân một hồi, thở dài:
- Hai ngươi bảo trọng. Thương thế tiến triển lập tức trở về.
- Được.
Kha Hãn cười, gật đầu đáp ứng tuy nhiên ánh mắt lại đánh về phía Đằng Nguyên, một tia bi ai thoáng qua như nhắc hắn nhớ hà bao màu đen mà gã đã nhờ hắn giao cho phụ mẫu ở quê. Đằng Nguyên lạnh lùng nhìn lại, không hề tỏ ra thương hại hay cảm thông.
Lặc Nộ và Bột Thiết rời khỏi sơn động trước, nửa buổi chiều Lỗ Tuần và Chân Niệm cũng rời đi. Lai Lạt ở lại chờ vì Đằng Nguyên phải đi hái thảo dược cho Kha Hãn và Uý Bân. Trên đường về hắn còn tiện tay săn một con hoẵng, nướng luôn ở gần suối.
Khi hắn mang được thảo dược về, trời đã sập tối.
Lai Lạt ngồi ở gần cửa sơn động sốt ruột chờ. Đến khi thấy Đằng Nguyên mang thịt nướng và một đống thảo dược về thì thở phào nhẹ nhõm.
Hắn vào sơn động, phân loại thảo dược, hướng dẫn Kha Hãn:
- Đây là thảo dược đắp chân của ngươi. Chỉ cần nhai nát đắp vào đến khi hoàn toàn lành lặn. Mấy thảo dược này là của Uý Bân. Có bốn loại tất cả, phải sắc lên mới uống được. Ngươi nhìn theo đó, nếu có cơ hội đi tìm hái xung quanh. Độc trong người Uý Bân chưa hết, không thể bỏ thuốc, sẽ c·hết rất nhanh. Ta mới chỉ hái đủ cho hai ngày… những ngày tiếp theo dựa cả vào ngươi.
Kha Hãn gật đầu. Uý Bân nằm trong bóng tối, không ho he nửa lời.
Đằng Nguyên nói với Uý Bân:
- Ngươi sống đến giờ này đều là công sức của ta. Mạng của phụ mẫu, tạo hoá do trời xanh, nhân quả tuần hoàn… không được phép t·ự s·át.
- Ha ha… - Uý Bân cười lạnh. – Chỉ lo hão. Ta c·hết cũng phải kéo theo một đám địch nhân đồng quy vu tận, sao có thể t·ự s·át. Các ngươi đi ngay đi, đừng để chậm trễ. Bảo trọng.
Đằng Nguyên gật gù:
- Quân tử nhất ngôn.
Hắn đưa nốt chỗ cỏ độc đuổi côn trùng cho Kha Hãn phòng trường hợp phải chuyển hang; giao ra nhiều loại đan, dặn sơ sơ. Kha Hãn dùng đan giải độc nhiều, dặn mấy câu là gã minh bạch.
Lai Lạt ngồi bên cạnh nghe, thở dài liên tục.
Đằng Nguyên chuẩn bị cho sinh ly tử biệt, tâm trạng Lai Lạt vì thế nặng nề vô cùng, ngoài mấy câu bảo trọng nói đi nói lại, y chẳng nghĩ ra lời hay ý đẹp nào. Uý Bân cũng không phải kẻ uỷ mị đến nỗi nhắn lại vài lời cho gia quyến, hoàn toàn không đề cập đến. Đằng Nguyên để lại toàn bộ thịt nướng, cẩn thận chỉ dẫn vị trí con suối và hang động mới tìm thấy rồi đi.
Khi họ rời khỏi sơn động đã là giờ Tuất.
Theo kế hoạch của Lặc Nộ, Đằng Nguyên và Lai Lạt phải chạy về phía tây, băng rừng vượt núi sang địa phận thành Quảng Cữu. Tuy nhiên để đánh lạc hướng đám Lục Thiến quân, Lai Lạt nói nên chạy về phía tây nam, giống như họ đang hướng về thành Vũ Thần hoặc thành Huỳnh Tương đề phòng trường hợp Lục Thiến quân lần ra dấu vết của họ sẽ cho kỵ binh truy kích.
Đằng Nguyên đồng ý vì Lai Lạt có nhiều kinh nghiệm đào tẩu, đánh lạc hướng hơn hắn. Họ nương theo ánh trăng mờ ảo chạy gần một đêm thì thấy một sơn thôn. Đằng Nguyên bảo Lai Lạt ngồi chờ, hắn ẩn thân lẻn vào thôn, vượt tường vào nhà một phú hộ trộm y phục và đồ ăn mang ra. Cả hai tìm một khoảng rừng thưa trú tạm trước khi trời sáng, ăn uống, đổi y phục, nghỉ cho lại sức.
Nửa buổi sáng ngày tiếp theo Đằng Nguyên và Lai Lạt nấp trong một hốc đất bên cạnh đường mòn vòng qua đồi, nhìn Lục Thiến quân kéo kỵ binh, bộ binh rầm rập qua lại. Chúng đang lùng sục muối lậu và đội ám vệ Hãn Thuật.
Lai Lạt thì thầm:
- Muối rất khó tẩu tán, mấy trăm dặm quanh khe Bình Hy sẽ bị đào từng tất đất, lật từng khoảng rừng lên tìm. Vậy nên trước đó đội ám vệ không thể từ La Khuyết chạy thẳng về Quảng Cữu, buộc phải chạy tới Tất Hành rồi vòng ngược lại. Trong lúc đào tẩu, trên người huynh nhất định không được có thứ gì chỉ điểm nhân dạng kể cả thẻ thông hành và vòng cổ nô lệ giả. Chúng có thể từ đồ giả lần ra đồ thật… Nếu t·ử n·ạn, phải là t·hi t·hể vô danh.
Đằng Nguyên gật gù:
- Vậy hiện tại cứ giữ lộ trình về phía tây nam sao? Lỡ chạy sang địa phận thành Vũ Thần, chẳng phải chúng ta càng có nguy cơ đụng nhiều trạm gác?
- Không sao. Ta nhớ rõ địa đồ các trạm gác dọc Vũ Thần và Tất Hành, sẽ tránh được hết. Chạy quanh thêm một ngày nữa, cắt đứt hết dấu vết rồi vòng ngược lại.
À… Địa đồ trạm gác.
Đằng Nguyên thầm cảm thán.
Hắn c·hết vì không biết vị trí các trạm gác của thành Huỳnh Tương, lọt ngay vào giữa một đám Bạch Đà quân đông như kiến cỏ.
Ám vệ bản địa so với ngoại nhân đúng là khác một trời một vực. Cứ tránh hết tất cả các trạm gác, đi vòng qua các trấn, thành, trèo đèo vượt sông… lo gì không về được Đồng Tỳ.
Họ ngủ trong hốc đất đến nhập nhoạng tối thì ra, lại tiếp tục hướng tây nam mà chạy.
Lục Thiến quân đốt đuốc sáng rực phong tỏa các con đường vào trấn lớn, rảo quanh các làng tìm kiếm dấu vết, ban ngày lùng sục các bìa rừng, ban đêm lập trại tạm đóng quân trông rất dọa người. Bất quá doạ được kẻ non gan chứ không dọa nổi Lai Lạt và Đằng Nguyên.
Lai Lạt nương theo bóng tối cứ thể lỉnh qua sau lưng đám Lục Thiến quân, không hề có chút e ngại. Đằng Nguyên thậm chí còn ẩn thân trộm đồ ăn của bọn chúng.
Rạng sáng ngày kế tiếp, Đằng Nguyên và Lai Lạt đụng phải một đội kỵ binh Lục Thiến quân đi lẻ giữa cánh đồng trống. Tính ra hôm nay đã là ngày thứ hai họ rời khỏi sơn động, hết hôm nay Kha Hãn và Uý Bân sẽ hết thảo dược.
Đằng Nguyên nằm ngả ngớn trong bóng tối sau một bụi cây, miệng nhai thịt khô, mắt nhìn chằm chằm về phía đám kỵ binh. Lai Lạt nằm sấp bên cạnh căng mắt đếm. Cả hai không ai nói với ai lời nào nhưng ánh mắt sáng quắc giao nhau mấy bận, trong đầu đều đang toan tính giống nhau.
Đám kỵ binh có mười một tên, bảy tên nằm ngủ như heo, bốn tên ngồi gà gật cạnh đống lửa, nhiệm vụ là cảnh giới nhưng thực chất cũng ngủ ngồi cả. Chúng đang ở trong đại địa Tất Hành, thổ phỉ đời nào dám t·ấn c·ông một đội kỵ binh, có gì mà phải đề phòng. Cho nên chúng cứ an tâm ngủ, có tên còn nằm hẳn xuống cạnh đống lửa ngáy o o.
Chúng có mấy thứ mà Đằng Nguyên muốn. Thịt khô, nước, bánh nướng… treo đầy hai bên yên ngựa; mười một con ngựa béo tốt; giáp, v·ũ k·hí và cờ của Lục Thiến quân. Lai Lạt đương nhiên cũng nhìn ra, tính toán giống Đằng Nguyên.
Hắn ăn xong, uống hết nước trong túi, lập sấp người gật đầu ra hiệu. Lai Lạt nhếch mép cười tà ác, chống khuỷu tay bò dậy. Cả hai không nói lời nào nhưng tâm linh tương thông, nhanh chóng tách ra, từ hai phía khom người cúi đầu không một tiếng động tiếp cận đội kỵ binh.
- Á…
Tiếng hét thất thanh vang lên giữa cánh đồng trống rồi trực tiếp tắt lịm.
Song loan đao chớp loé, rìu bổ xuống chát chát mấy tiếng đã kết liễu bảy tên kỵ binh. Bốn tên còn lại vùng dậy vơ v·ũ k·hí nhưng cũng chỉ kịp hự hự mấy tiếng đầu đã vẹo sang một bên, máu phun đầy đất, đổ gục xuống.
Mười một kỵ binh Lục Thiến quân cứ như vậy bị cắt tiết nằm giãy đành đạch trên cỏ rồi từ từ tắt thở. Ngựa cột xung quanh thậm chí còn không bị kinh động, chỉ hơi bồn chồn chút đỉnh.
Lai Lạt lặp lại hành động giống như Lặc Nộ, đi một vòng kiểm tra xem tên nào còn sống, cắt cổ nốt, cười hi hi với Đằng Nguyên:
- A Nguyên, ta có ý này, huynh xem có ổn không. Chúng ta lột giáp của chúng mặc vào, cưỡi ngựa chạy tới Quảng Cữu. Ở đây có cờ hiệu liên lạc của Lục Thiến quân, nếu khéo tránh sẽ không đụng phải kỵ binh của chúng, dù có đụng cũng chẳng mấy kẻ có quyền chặn lính liên lạc để truy vấn.
Đằng Nguyên đảo mắt một hồi, lục lọi thịt khô và nước của đám kỹ binh:
- Cao kiến nhưng không thể dùng cho hai người. Cả ta và ngươi đều là nô lệ, cớ gì hai nô lệ kỵ binh lại đi cùng nhau, đều quấn khăn che cổ không nhìn thấy vòng, không có chủ nhân hoặc đồng đội theo cùng. Ngựa chỉ giúp rút ngắn thời gian di chuyển, đỡ mệt nhọc nhưng lại phải đi ban ngày, ban đêm không thể. Đối với ta, chạy bộ ưu thế hơn.
Lai Lạt ngạc nhiên đứng nhìn Đằng Nguyên dỡ thịt và nước từ con mấy con ngựa buộc vào một con:
- Ý huynh là gì? Huynh muốn tách ra?
- Phải. – Đằng Nguyên quay lại nhìn Lai Lạt, làm bộ nghiêm túc thuyết phục giống như bản thân quang minh lỗi lạc. – Đệ thông thạo địa đồ, có thể giả dạng kỵ binh Lục Thiến quân, rút ngắn quãng đường tới Quảng Cữu; ta sở trường dùng độc nên muốn loanh quanh ở Tất Hành thực hiện vài ba vụ á·m s·át để giương đông kích tây, đánh lạc hướng Lục Thiến quân, tranh thủ chút thời gian cho các huynh đệ t·ẩu t·hoát. Nếu mọi sự chú ý dồn hết về phía tây Tất Hành, Kha Hãn và Uý Bân sẽ có nhiều cơ hội sống sót.