Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Tam Luân

Unknown

Chương 123: Nhân sinh như c·h·ó gặm

Chương 123: Nhân sinh như c·h·ó gặm


Lai Lạt hiểu ra, giọng hơi cao lên:

- Vậy ta đi cùng huynh, hai chúng ta đánh lạc hướng…

- Không được. – Đằng Nguyên dứt khoát cự tuyệt. – Đệ không nhớ lời Lỗ Tuần sao? Trong đội lần này chỉ mình ta chưa bị lộ nhân dạng, Lục Thiến quân trông thấy hay bắt được ta cũng chẳng hề hấn gì. Ta có thể trì hoãn trở về, chẳng ảnh hưởng tới đại cuộc. Bất quá nếu đệ b·ị b·ắt, bị nhận dạng… mọi chuyện sẽ hỏng bét.

Lai Lạt cúi đầu u ám:

- Đúng nhỉ! Ưu tiên hàng đầu là không lộ diện, sống để bụng, c·h·ế·t mang theo…

- Cho nên đệ phải nhanh chóng tới trấn Hổ Mộng.

Đằng Nguyên nhấn mạnh, cột thịt khô và nước vào ngựa, tháo dây cương dắt ngựa vòng qua đống tử thi hỗn độn một cách cẩn trọng, giao cương cho Lai Lạt:

- Tìm tên nào c·h·ế·t gọn ghẽ một chút, lột giáp và y phục không dính máu thay đi. Trời sắp sáng rồi.

Lai Lạt nhận cương, lập tức làm theo. Đằng Nguyên chọn một con hắc mã cho mình, gom thịt khô và nước buộc vào hông nó.

Khi Lai Lạt lột đồ xong, Đằng Nguyên cột xác tên kỵ binh đã không còn giáp lên lưng một con ngựa khác, dắt nó đạp qua vũng máu của đám đã c·h·ế·t rồi hướng nó về phía nam, phát mạnh vào mông. Con ngựa lập tức hí lên, phi nước kiệu mang theo tử thi, vó ngựa dính máu in thành hàng dài trên đồng cỏ, mờ nhạt dần.

Lai Lạt đổi y phục, mặc giáp, đội mũ, bịt khăn che mặt rồi lập tức cầm cờ liên lạc của kỵ binh Lục Thiến quân, lên ngựa. Gã đứng nhìn Đằng Nguyên lần lượt thả từng con ngựa về phía tây và phía đông, dường như không cam tâm tách ra.

Đằng Nguyên thả con cuối cùng, không đổi y phục của mình, trực tiếp lên ngựa:

- Đi đi… Dưới gầm trời Vạn Tư quốc, không một kẻ nào chạy thoát khỏi bàn tay Âu tướng quân. Ta sẽ trở về. Nếu ta không trở về, đệ có thể lập bia mộ.

Điều Lai Lạt băn khoăn nhất chính là sợ Đằng Nguyên lừa gã rời đi để một mình trốn về Sa Lục Châu. Hiện tại hắn nói toẹt ra như vậy, Lai Lạt có chút hổ thẹn, không tự nhiên mà gật đầu:

- A Nguyên, huynh là người thông minh, ta chỉ nhắc huynh một câu: Âu tướng quân chính là ân nhân cứu mạng huynh. Ân còn chưa báo…

- Ta biết. Bảo trọng! – Đằng Nguyên ôm quyền, khóe miệng nhếch lên.

- Bảo trọng.

Lai Lạt đáp lễ rồi quay ngựa, dứt khoát vung roi hướng phía tây bắc phi nước kiệu. Đằng Nguyên nhìn theo, khoé miệng từ từ hạ xuống:

- Không biết làm thế nào mà ngươi sống sót được giữa đội ám vệ với bản tính đơn thuần dễ tin người đó… Nếu hôm nay không phải ta mà là kẻ khác thuộc phe Âu Thập, có phải người cũng thả hổ về rừng không? Ha ha…

Hắn cười khan hai tiếng, thúc ngựa về phía đông, ẩn thân.

Nhìn từ xa sẽ chỉ thấy một hắc mã tự mình chạy lộc cộc trên đồng cỏ, lưng không người cưỡi.

Hắn theo trí nhớ chạy tới một cánh đồng cỏ lau, cho ngựa len lỏi nửa buổi sáng qua đó để xóa dấu vết rồi thẳng hướng bắc mà đi, ngược hướng hôm qua, tìm đường trở lại sơn động.

Hắn lừa Lai Lạt về trước không phải để đánh lạc hướng như lời đã nói mà muốn trở lại bìa rừng tìm Kha Hãn và Uý Bân. Độc trong người Uý Bân rất nặng, không có hắn túc trực bên cạnh ứng biến, chắc chắn gã không thể qua khỏi. Kha Hãn bị thương nặng ở đùi, vết thương mới khép miệng, không thể leo trèo, không thể đi xa, cách nào lo được cho kẻ trúng độc nằm một chỗ. Nguyên sinh hoạt thường nhật đã khó khăn huống hồ Lục Thiến quân quần thảo xung quanh.

Đằng Nguyên không có tình sâu nghĩa nặng gì với hai tên này, bất quá hắn tiếc. Mất bao lâu mới bồi dưỡng ra hai ám vệ bản lĩnh nghịch thiên như Kha Hãn và Uý Bân?

Tìm trong thiên hạ rối loạn lòng người hiểm ác này, bao nhiêu kẻ xứng danh đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất như họ?

Kẻ vì đại cuộc sẵn sàng bỏ mình, rất đáng khâm phục, chính là hảo hán, chính là anh hùng. Đằng Nguyên chỉ là kẻ tiểu nhân khư khư giữ mạng, luôn vì chính mình trước, không thể làm anh hùng. Đương nhiên trông thấy đám anh hùng hảo hán ấy lòng hắn nảy sinh đố kỵ, khâm phục và trào phúng.

Phàm ở đời, Đại Lục nào cũng có cảnh cá lớn nuốt cá bé, tranh đấu người c·h·ế·t ta sống. Chiến tranh luôn có kẻ mạnh kẻ yếu, bên thắng bên thua. Đám tiểu nhân nhiều nhan nhản, đâm chém sau lưng, hãm hại người nhân nghĩa. Đó là sự tình thường thấy, chẳng nơi nào không có, chẳng thời đại nào thực sự yên bình.

Sinh thời hắn không có trí tuệ đấu đá thâm sâu, hiện tại đoạt xá tới Mộ Hoàng Đại Lục hắn vẫn vậy, không có tầm nhìn vượt xa nhân loại. Bất quá thù hằn quấn thân, ân nhân như tượng đài sừng sững, đừng nói lợi dụng để báo thù, dù Âu Linh Hà không có bản lĩnh đối nghịch với Hàm Tang, nguyên chuyện báo ân đã khiến hắn phải dốc lòng vì nàng ta rồi.

Giờ hai ám vệ đắc lực dưới trướng Âu Linh Hà bị bỏ lại trong sơn động, phàm nhân không có năng lực cứu, Đằng Nguyên có. Hà tất lại bỏ qua không cứu?

Vô lý!

Đằng Nguyên không muốn vì quyết định của mình mà làm chậm trễ các ám vệ khác, lặng lẽ giả vờ tuân theo lệnh của Lặc Nộ, tìm thời cơ lừa Lai Lạt để trở về. Lai Lạt tâm địa đơn thuần nhất trong đám ám vệ, nhanh chóng mắc bẫy.

Hắn cứ như vậy ẩn thân, một đường cưỡi ngựa chạy nhong nhong giữa ban ngày, dùng thính giác tinh tường để nghe ngóng tiếng vó ngựa Lục Thiến quân xung quanh, tránh đông tránh tây đến chập tối thì sắp về tới bìa rừng cũ.

Hắn dỡ hết thịt khô cột lên lưng, thả cho ngựa đi, chạy bộ tới một thôn gần đó ăn trộm y phục và nồi đất sắc thuốc. May mắn thay hắn tìm được một y quán nhỏ, tiện tay trộm cả thảo dược và gùi rồi tìm đường về sơn động.

Nửa đêm, Đằng Nguyên về đến khoảng rừng khá quen mắt nhưng trời không giúp hắn, mây đen ùn ùn kéo tới che khuất ánh trăng, bốn bề tối đen như mực. Đằng Nguyên chịu c·h·ế·t không tìm được lối đi, đành phải leo lên một cành cổ thụ nghỉ tạm.

Nửa canh giờ sau, mưa đổ xuống như trút nước xóa mọi dấu vết hắn tạo ra. Hắn nhếch mép cười, vừa hoan hỉ vừa bực bội vì cơn mưa cũng thành công khiến hắn ướt như chuột lột.

- Tổ mẫu… Cứ làm người tốt là trời nhổ nước bọt vào mặt.

Đằng Nguyên oán hận lẩm bẩm, chuyền từ cành nọ sang cành kia, mãi mới tìm được chỗ tán lá dày, nước mưa nhỏ xuống ít. Hắn thở dài ngồi thu lu ôm cái gùi. Cũng may còn trộm được một cái gùi có nắp để bỏ thảo dược và thịt khô vào, phủ y phục lên trên, đậy nắp lại, nếu không giờ này thảo dược và thịt đều ướt sạch, hỏng bét.

- Nhân sinh như c·h·ó gặm! Một đời phong quang vô hạn sẩy chân tới Mộ Hoàng Đại Lục biến thành đạo tặc… - Đằng Nguyên lẩm bẩm than thở.


- A Nguyên, dậy…

Đáp Thục Lư hiện ra bên cạnh, co chân đạp Đằng Nguyên xuống khỏi cành cổ thụ.

Hắn giật mình choàng tỉnh, chới với rơi xuống.

Huỵch một tiếng lớn, Đằng Nguyên ngã từ trên cành cao xuống gốc cây, đau bại một bên vai và hông, hai tay vẫn ôm chặt gùi. Hắn rít lên chửi không rõ nghĩa vì quá đau, khu động Không Đàm. Hàn khí lục lam lập tức tràn tới xoa dịu đau đớn do va đập mạnh.

- Có cần gọi dậy kiểu đó không? – Đằng Nguyên hít hà, lia mắt nhìn bốn phương tám hướng.

Khu rừng vắng lặng không một bóng người.

Đáp Thục Lư sao có thể xuất hiện ở nơi này. Đằng Nguyên nằm mơ mà thôi. Có điều khác với những giấc mơ gọi tỉnh của Mục Nhan, họ Đáp này quả thực cục s·ú·c, trực tiếp đạp hắn ngã khỏi cành cây…

Đằng Nguyên bị lẫn lộn giữa mơ và thực, lẩm bẩm chửi thêm một hồi mới ôm gùi đứng lên, vặn vẹo thân thể tê cứng, mỏi nhừ, đảo mắt nhìn quanh tìm đường trở về sơn động. Hắn đi bước thấp bước cao vì hông va chạm thân mật với mặt đất. Nếu là phàm thể trước kia, cú ngã này đã khiến xương cốt hắn không xong, bất quá hiện giờ tà thể vừa nhanh vừa mạnh, Đằng Nguyên nhảy cao nhảy xa gấp bốn lần phàm nhân, sức chịu đựng va đập cũng vì thế nhân lên.

Hắn lặc một hồi mới đi lại bình thường, rảo chân chạy về phía sơn động.

Trời đã mờ sáng, chim chóc trong rừng hót líu lo, các động vật nhỏ sột soạt trong bụi cỏ, không khí phảng phất hơi lạnh vì trận mưa đêm qua. Nền đất rừng ẩm ướt, nước đọng từng vũng.

Đang thư thái thì tiếng bước chân bình bịch dồn dập vọng tới, đập vào tai Đằng Nguyên.

- Tổ mẫu…

Hắn trực tiếp tỉnh ngủ, xoay người chạy thẳng về phía phát ra những thanh âm bình bịch gấp gáp như có một đội lính đang di chuyển trong rừng.

Hắn cố gắng lắng tai nghe, xác định được tiếng giáp cọ loạt soạt, tiếng bước chân nặng nề, tên xé gió bay vù vù rải rác… Binh lính đang truy đuổi người… Chẳng lẽ Khả Hãn và Uý Bân bị phát hiện?

Đằng Nguyên treo gùi lên một cành cây cho đỡ vướng, ẩn thân, nhào về phía đám lính.

Hắn chưa trông thấy bóng người nào những thanh âm giao chiến đã vọng tới. Có kẻ hét thất thanh, những kẻ khác quát tháo ầm ĩ:

- Bao vây… Y bị thương rồi…

- Chặn lại.

- Á… Khốn kiếp! Bắn tên…

Tiếng xích sắt va loảng xoảng, có thứ gì đó lao vún vút trong không trung.

Kha Hãn…

Đằng Nguyên nhếch mép cười, rút cả hai cây rìu, xông qua một cái gò thấp nhào về phía đám binh lính.

Tầm nhìn mở rộng, cảnh tượng trước mắt khiến cả người hắn cuộn lên một luồng nhiệt khí hưng phấn dị thường.

Kha Hãn đang luồn lách trong khoảng rừng thưa trước mặt, lăn qua lộn lại, lợi dụng địa hình dày đặc cây cối và bụi rậm để đối phó với hai mươi mấy tên bộ binh Lục Thiến quân truy đuổi. Móc sắt và lưỡi liềm ở hai đầu của đoạn xích vung vèo vèo, lách qua thân cây mà chém vào đám lính khiến chúng thất kinh, miệng hò hét đùn đẩy nhau nhưng không tên nào dám xông lên trước.

Kha Hãn bị tên bắn vào cánh tay và bả vai, ngực có mấy vết thương nông nhưng không hề hấn gì, vừa đánh vừa lùi, mặt được bịt kín mít không trông rõ biểu tình, đôi mắt hung ác lộ ra.

Mặc dù không biết tình trạng Uý Bân thế nào nhưng ít nhất Kha Hãn còn sống.

Đằng Nguyên chỉnh lại khăn bịt mặt cho ngay ngắn mặc dù hắn nghĩ không cần bịt làm gì vì bọn này cũng sẽ c·h·ế·t cả thôi. Lợi dụng tình hình lộn xộn, hắn áp sát phía sau đội lính, không bỏ ẩn thân, vung rìu lên chém tới tấp.

Chương 123: Nhân sinh như c·h·ó gặm