Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Luân
Unknown
Chương 126: Có trá (2)
Đằng Nguyên còn muốn nhìn nữa, bất quá đã tới đại môn phủ Tư dụ.
Đám kỵ binh xuống ngựa, được Bình binh gác cổng dẫn qua đại môn vào bên trong. Đằng Nguyên nhìn lại xem mình có để dấu giày trên gạch không, thấy không có thì yên tâm theo sát đội kỵ binh.
Phủ Tư dụ của trấn Hổ Mộng rất mới và rộng, chứng tỏ trấn này bá tánh giàu có, kinh thương phát triển.
Năm tên kỵ binh được đưa thẳng tới thư phòng công vụ của Trưởng trấn ở phía sau. Chỉ mình tên Ngũ dinh vào phòng, bốn kẻ còn lại đứng bên ngoài cùng Bình binh.
Đằng Nguyên nhìn qua cửa sổ vào phòng, thấy được một góc áo của Trưởng trấn và nghe rõ những điều tên Ngũ dinh truyền đạt. Gã tới chuyển mật thư của Ngụ tướng quân. Tên Trưởng trấn này và Ngụ tướng quân có vẻ thân thuộc nên chúng không cần nói nhiều, vài ba câu khó hiểu đã truyền đạt xong. Tên Ngũ dinh nói Trưởng trấn không cần dè dặt, cứ theo kế hoạch trong thư mà làm. Đối phương nhanh chóng đáp ứng, xem thư, viết lại một phong thư khác gửi Ngụ tướng quân.
Toàn bộ quá trình Đằng Nguyên nghe không sót lời nào nhưng thu được cực ít thông tin. Du Hạo đứng bên ngoài không động, không đi vệ sinh, không cách nào tiếp cận.
Đến khi tên Ngũ dinh cáo biệt rời đi Đằng Nguyên vẫn không có cơ hội tiếp cận Du Hạo. Hắn đi theo năm tên kỵ binh ra khỏi phủ Tư dụ, nhìn bọn chúng cứ thế cưỡi ngựa chạy thẳng ra cổng trấn, lưỡng lự hồi lâu. Nếu hắn tiếp tục bám theo, ra khỏi trấn sẽ phải chạy theo kỵ binh để tìm cách tiếp cận Du Hạo nhưng hiện tại hắn muốn nhanh chóng tìm khách điếm Vụ Sơn rồi nhìn xem có ám vệ nào bên trong không.
Cân nhắc một hồi, Đằng Nguyên quyết định vì đại cuộc của chính mình trước, quay người chạy ngược trở lại trấn, đi dọc các con đường lớn nhỏ tìm kiếm.
Bất quá càng rẽ vào các lối nhỏ, lùng sục đường ngang ngõ tắt hắn càng cảm thấy kỳ quái.
Rõ ràng nơi nào cũng cửa đóng then cài như nhau nhưng bên trong trấn, tình trạng d·ịch b·ệnh không nặng như con phố chính, các y quán cũng không nhiều bá tánh xếp hàng khám bệnh, còn treo biển hết thảo dược, không tiếp bệnh nhân.
Hắn chạy lòng vòng một hồi mới tìm thấy khách điếm Vụ Sơn, bước chân đột ngột dừng lại.
Dọc con phố hàng quán đóng cửa cài then, khách điếm Vụ Sơn cá biệt hé một cánh cửa.
Đằng Nguyên đứng bên ngoài ghé mắt nhìn vào thấy tiểu nhị đang ngáp vặt phía sau quầy, nhàn nhã uống trà, ăn đậu rang. Hắn lập tức lùi lại, nhìn ngang ngó dọc, vòng về phía sau khách điếm trèo tường vào hậu viện nghe ngóng các phòng ốc.
Các phòng không có khách nhưng khu đình hóng mát tụ tập một đám người đang chơi bài gỗ, cười đùa ầm ĩ. Đương nhiên trong số những kẻ này không có Lặc Nộ, Bột Thiết, Lỗ Tuần… Đằng Nguyên rảo qua rảo lại trong khách điếm một hồi cũng không thấy bóng dáng ám vệ nào, lập tức rời khỏi khách điếm, chạy quanh trấn mấy vòng.
Sự nghi hoặc lớn dần, hắn đi tìm chỗ đốt tử thi.
Sau nửa canh giờ chạy loanh quanh, hắn thấy khu đốt tử thi nằm ở một bãi đất trống phía sau trấn.
Bình binh bịt mặt kín mít đang khiêng xác từ trên xe đẩy, vội vã ném xuống hố, đổ củi lên đốt. Sau đó không cần biết xác có cháy hết hay không, chúng vội vã bỏ chạy thật nhanh. Có tới năm, sáu cái hố xác chưa lấp đất, cháy nham nhở đen thui nhưng các biệt có hố quá ít củi, t·hi t·hể cháy chưa được bao nhiêu, nửa đen nửa xám. Mùi xú uế trộn lẫn mùi khét bốc lên nồng nặc.
Đằng Nguyên nhịn cơn buồn nôn, bẻ một cành cây thật lớn khều những cái xác chưa cháy hết trong hố.
Nghi ngờ dần biến thành kinh hỉ, khoé miệng Đằng Nguyên nhếch lên, mắt lóe sáng độc địa. Hắn rời khỏi nơi đốt t·hi t·hể, tìm đường tới địa lao của trấn Hổ Mộng.
Địa lao thường nằm phía sau phủ Tư dụ, không khó tìm. Bất quá tường cao rào kín, cửa xuống là đá khối, khoá cửa to lồng xích sắt, Bình binh canh bên ngoài rất đông. Đằng Nguyên không thể tự mình mở cửa tiến vào, buộc phải tìm chỗ nấp ngồi chờ có kẻ mở cửa mới lẻo theo.
Hắn bỏ ẩn thân cho Không Đàm nghỉ ngơi, nằm trong bụi cỏ chờ đến gần tối. Tới giờ đưa cơm và đổi gác cửa đá mới cọt kẹt mở ra. Không chậm trễ một khắc, Đằng Nguyên chạy về phía cửa đá, phóng xuống dưới, lách qua một đám Bình binh mệt mỏi đang đi lên.
Bên dưới tối om, cầu thang đá dẫn sâu xuống rất dốc, ánh sáng không lọt được vào, phải nương theo ánh sáng từ những chậu lửa và mấy cây đuốc dựng trên vách. Đằng Nguyên thấy những phòng giam lạnh lẽo bằng đá rất tối có cửa song sắt thì thở phào nhẹ nhõm, chạy xuống tầng sâu nhất.
Địa lao Vạn Tư quốc rất đơn giản, vì nằm dưới đất, thông khí kém nên phải làm cửa song sắt. Nếu bịt từng phòng bằng cửa đá, phạm nhân bên trong sẽ c·hết vì thiếu khí, còn giam giữ cái gì. Những tầng dưới cùng thường nhốt trọng phạm và những kẻ bị kết án chung thân không bao giờ được ra khỏi nơi này.
Hắn xuống hết ba tầng địa lao, cười thầm khinh bỉ nơi này canh phòng lỏng lẻo, phạm nhân không nhiều nhưng mùi xú uế rất kinh khủng. Bình binh canh gác địa lao chắc cũng chẳng sống thọ. Hắn đi dọc các phòng giam ở tầng thứ ba, bắt đầu tìm kiếm từ phòng cuối cùng.
Trời không phụ lòng người, Đằng Nguyên thấy Chân Niệm đang bị nhốt một mình một phòng ở giữa dãy. Gã bị xiềng xích bằng đủ loại xích to như nửa cổ tay, ngồi thu lu trong góc bẩn thỉu của phòng giam, trên người chằng chịt v·ết t·hương, máu đã khô lại, y phục rách không còn ra hình dạng.
Đằng Nguyên nhếch mép cười, tiếp tục đi dọc các phòng gian, lên tầng trên tìm xem còn ám vệ nào không. Bất quá không thấy bóng dáng bất cứ ai.
Bình binh bắt đầu đi phát đồ ăn cho tù nhân, mỗi kẻ chỉ được một cái bánh nướng nhỏ và một bát nước lã. Trong các phòng giam tập thể, tù nhân đánh nhau ầm ĩ để tranh c·ướp bánh, lũ Bình binh đứng bên ngoài cười khằng khặc nhạo báng, buông lời miệt thị khó nghe.
Đằng Nguyên lặng lẽ quan sát, đi theo đám Bình binh, ghi nhớ ám hiệu gõ cửa đá lớn từ bên trong để lũ bên ngoài mở cửa, sau đó tìm một góc khuất ngồi nghỉ, bỏ ẩn thân cho Không Đàm nghỉ ngơi.
Kế hoạch giải cứu Chân Niệm nhanh chóng hình thành trong đầu, Đằng Nguyên kiên nhẫn ngồi đợi, hy vọng Kha Hãn và Uý Bân ở ngoài trấn ngoan ngoãn chờ hắn, đừng có trèo tường vào trong trấn rước hoạ.
Nửa đêm, địa lao lặng ngắt như tờ, ánh sáng từ những cây đuốc trên tường đá xám không đủ soi tỏ các phòng giam. Đằng Nguyên rời chỗ nấp, lặng lẽ tiến tới đầu cầu thang đá nơi đám Bình binh canh gác tụ tập. Chúng không chia nhau đứng ở các vị trí chỉ định trong phòng giam mà ngồi hết ở bàn đá gần cầu thang, buổi tối chơi bài, uống rượu, hiện tại mỗi tên gục một góc ngủ như heo.
Canh gác kiểu này c·hết cả lũ.
Đằng Nguyên móc một cái lọ nhỏ đựng gai nhọn ra, cẩn thận đổ gai vào lòng bàn tay. Năm cái gai đen, mỗi tên một cái…
Gai này hắn đã tẩm độc chiết từ một loài ếch xanh trong rừng ở thành Tất Hành, vẫn chưa có cơ hội sử dụng. Giờ thì hay rồi!
Nhếch mép cười độc địa, Đằng Nguyên cầm gai lặng lẽ tiến tới gần đám Bình binh, châm gai vào da cổ từng lên một. Chúng ú ớ vì đau, tỉnh lại ngơ ngác vỗ muỗi, lẩm bẩm chửi. Vì không có bóng người, không có tiếng động lớn, tên này vỗ muỗi làm tên kia tỉnh nên tất cả đều không nghi ngờ gì, tên tiếp tục ngủ, tên đứng dậy đi uống nước.
Chỉ một đoạn thời gian ngắn chưa tới nửa tách trà, cả năm tên Bình binh rũ ra b·ất t·ỉnh. Độc này sẽ khiến chúng hôn mê, cứng cơ, rút lưỡi. Từ giờ đến sáng chưa chắc đã tỉnh lại.
Đằng Nguyên lắc đầu chê bai, tháo chùm chìa khoá ở thắt lưng tên giữ khoá, chạy tới trước cửa phòng giam Chân Niệm. Hắn cố hết sức không gây ra tiếng leng keng phòng trường hợp đám tù nhân khác tỉnh lại. Vì không biết chìa nào mới mở được khoá, hắn phải tra lần lượt vào thử. Nửa khắc trôi qua, vã mồ hôi hột mới tra đúng khoá, Đằng Nguyên vặn nhẹ, khoá bung ra tạo một tiếng cạch nhỏ.
Hắn dừng động tác, lắng tai nghe ngóng. Nếu có tù nhân nào tỉnh lại, nghe động rồi sinh nghi, la toáng lên thì hỏng bét. Vậy nên Đằng Nguyên làm rất chậm, đổ một tầng mồ hôi mới lấy được khoá ra, mở cửa.
Kẹt…
Tiếng kẹt nhỏ vang lên khiến hắn dựng tóc gáy.
Chân Niệm ở trong phòng bừng tỉnh, y phục phát ra tiếng sột soạt.
Đằng Nguyên lập tức lách người vào phòng giam, bỏ ẩn thân. Bóng hắn đổ xuống khiến Chân Niệm giật thót mình, trợn mắt nhìn. Chẳng nói chẳng rằng, hắn đi tới ngồi thụp xuống trước mặt Chân Niệm, bắt đầu thử loạn chìa khoá vào ổ gông trên cổ gã.
- A Nguyên? – Chân Niệm trợn mắt thì thầm.
Đằng Nguyên gật đầu, phát ra một tiếng suỵt nhỏ ra hiệu im lặng. Chân Niệm lập tức ngậm miệng, tròng mắt đảo quanh, kích động đến mức toàn thân căng cứng. Đằng Nguyên mở xong gông đeo cổ vẫn không thấy các phòng giam bên cạnh có tù nhân tỉnh lại, thì thầm:
- Còn ai b·ị b·ắt nữa không?
Chân Niệm lắc đầu:
- Không. Lặc Nộ và Bột Thiết đã lên đường trở về Đồng Tỳ trước khi ta và Lỗ Tuần đến. Bọn Bạch Đà quân phát giác, đóng cửa trấn. Ta đánh lạc hướng cho Lỗ Tuần chạy thoát… Tên ngốc đó hình như đang đi gọi người c·ướp ngục.
Đằng Nguyên mở xong còng tay, mồ hôi nhỏ tong tong xuống sàn:
- Bạch Đà quân? Trong trấn có à?
- Thủ hạ của Hàm Tang. – Chân Niệm thì thầm cay cú. – Chúng trông thấy Lỗ Tuần đáng nghi, chặn lại hỏi thẻ thông hành. Lỗ Tuần biết mặt một tên trong số đó, vội vã bỏ chạy. Chúng đuổi theo, hai bên giao chiến ác liệt, Lỗ Tuần muốn g·iết luôn tên quen mặt kia nhưng chúng đông quá, không đắc thủ. Ta và y phải tách đôi. Ta b·ị b·ắt, Lỗ Tuần chạy thoát. Thân thủ của bọn ta khiến chúng nghi ngờ bọn ta là ám vệ, đang gọi người tới nhận dạng.
Chân Niệm dứt lời Đằng Nguyên cũng mở xong khoá. Cả hai nhẹ nhàng tháo hết xích lỉnh kỉnh ra. Đằng Nguyên móc trong ngực ra một viên đan đưa cho Chân Niệm, nói dối:
- Đan giảm đau. Uống vào.
- Chỉ là v·ết t·hương ngoài da, không hề gì. – Chân Niệm lắc đầu.
Đằng Nguyên kiên trì:
- Uống. Ta có kế hoạch…
Chân Niệm chần chừ, chớp chớp mắt hai cái rồi cần lấy bỏ vào miệng nhai nát, nuốt xuống. Đằng Nguyên tiếp tục hỏi:
- Bọn chúng sẽ gọi kẻ nào tới nhận dạng?
- Không rõ. Chỉ biết thời gian tương đối lâu, còn phải đề phòng b·ị c·ướp ngục. Nghe bọn cai ngục nói ít cũng mười ngày, nửa tháng người mới tới nơi. Ta bị nhốt vào đây đã năm ngày rồi. Trấn có d·ịch b·ệnh, ngày ngày cai ngục bàn tán… Cửa trấn đóng kín. Hy vọng họ Lỗ kia dùng đầu óc đúng chỗ, đừng có đâm đầu vào thiên la địa võng.
Lỗ Tuần rất thông minh, vẻ ngoài hung thần ác sát có thù với cả thiên hạ chỉ để lừa người mà thôi. Đằng Nguyên từng bị lừa, không lạ. Chắc chắn y sẽ giao phó chuyện cứu Chân Niệm cho thuộc hạ vô danh rồi trở về Đồng Tỳ để bảo toàn bí mật nhiệm vụ.