Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Tam Luân

Unknown

Chương 127: Quậy

Chương 127: Quậy


Đằng Nguyên nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài và các tầng trên, cười khinh bỉ trong lòng.

Bình binh ở đây đề phòng b·ị c·ướp ngục bằng cách đêm đến ngủ như heo cả đám. Chắc thấy lính gác trên mặt đất đông, nghĩ không kẻ nào có bản lĩnh lỉnh xuống tận dưới này nên cứ trực bên dưới là thả lỏng. Ngu xuẩn!

Hắn ngồi im như tượng, Chân Niệm sốt ruột hỏi:

- Giờ ra bằng cách nào?

- Chờ chút. – Đằng Nguyên ra hiệu im lặng.

Chân Niệm đổ mồ hôi vì lo lắng nhưng không biết kế hoạch, buộc phải ngồi im cùng hắn.

Chỉ khoảng nửa khắc sau, hai mí mắt gã sập xuống, cơn buồn ngủ kéo đến không thể chống cự. Chân Niệm níu tay Đằng Nguyên:

- A Nguyên… Ngươi cho ta uống nhầm đan hả? Sao buồn… ngủ… thế này?

- Không nhầm. – Đằng Nguyên trấn an. – Đây là kế hoạch của ta. Cứ ngủ đi.

Chân Niệm ngạc nhiên không thốt nên lời, muốn tranh cãi, muốn hỏi cũng chẳng được. Hai mí mắt nặng trĩu, đầu từ từ gục thấp.

Đằng Nguyên chờ gã ngủ hẳn thì rút dây thừng quấn quanh thắt lưng ra, dắt hai cây rìu xuống hông, kéo Chân Niệm lên lưng cõng. Hắn dùng dây thừng buộc hai cánh tay Chân Niệm vòng qua ôm cổ mình, cột cả thắt lưng và chân gã lại để dù buông cả hai tay vì gã vẫn không rơi.

Chuẩn bị xong, Đằng Nguyên vững vàng đứng dậy, đẩy hàn khí lục lam ra bao bọc hết thân thể mình và những vật xung quanh. Chân Niệm dính vào một cục với hắn, được tính tương đương như rìu trên lưng hoặc y phục trên người, hàn khí lục lam toả rộng bọc hết thân thể gã. Cả hai biến mất vô ảnh vô tung.

Đây chính là kế hoạch của Đằng Nguyên.

Hắn biết vật vô tri được cầm, nắm, đeo trên người khi ẩn thân cũng vô hình nên đã thử với vật sống. Hắn có khả năng cưỡi ngựa đẩy hàn khí bọc cả con ngựa khiến người ngựa vô hình, bất quá vật cần che giấu càng lớn thời gian sử dụng càng ngắn. Giấu một sinh vật sống rất tốn sức, chỉ khi thực sự cần thiết Đằng Nguyên mới thực hiện. Để Chân Niệm không nhận ra dị trạng, hắn đã cho gã uống mê dược. Gã ngủ rồi sẽ không biết hắn dùng cách nào thoát khỏi địa lao.

Đằng Nguyên nhẹ nhàng cõng Chân Niệm ra khỏi phòng giam, đi lên tầng trên mà không hề bị kẻ nào phát giác.

Bình binh dưới tầng thứ ba đều đang hôn mê, đám canh gác trên tầng hai và tầng một ngủ gà ngủ gật, ngáy o o. Hắn một đường thuận lợi lên đến tầng một, đứng đối diện với cánh cửa đá lớn duy nhất ngăn cách địa lao và bên ngoài, suy nghĩ.

Hồi tối hắn định bắt chước ám hiệu của đám lính gác bên trong để gõ cửa, lừa bọn bên ngoài mở cửa nhưng hiện tại là nửa đêm, chỉ một tiếng động nhỏ cũng khiến bọn lính gác tầng một phát giác, chạy lên. Nếu chúng cẩn trọng nhắc đám bên ngoài đừng mở cửa, chạy đi kiểm tra một lượt phòng giam sẽ biết Chân Niệm đã không còn bên trong. Hỏng bét!

Không thể dùng biện pháp gõ cửa l·ừa đ·ảo này.

Đằng Nguyên nhíu mày suy nghĩ, quay ngược trở lại chỗ đám lính canh tầng một, móc lọ đựng gai độc ra. Gai này có màu nâu, đầu tẩm kịch độc, nhỏ và dài hơn, không giống loại gai đen đã dùng hồi nãy. Nạn nhân sẽ co giật dữ dội một hồi, sùi bọt mép mà c·hết trong đau đớn, thống khổ. Khi Đằng Nguyên chiết loại độc này từ mấy con nhện bắt được, hắn không nghĩ sẽ phải dùng đến vì những c·ái c·hết êm ái, nhanh gọn không gây động tĩnh lớn mới có lợi.

Hiện tại hắn lại cảm thấy may mắn vì mình rảnh rỗi làm bậy, độc nào cũng chiết. Điều kiện bây giờ khiến hắn cần n·ạn n·hân phải giãy giụa ồn ào và đau đớn.

Rút gai ra, Đằng Nguyên lặng lẽ đi tới đâm vào gáy một tên đang ngủ rất say, người nồng nặc mùi rượu. Gã uống khá nhiều trước khi ngủ, b·ị đ·âm đau nhói cũng chỉ khua khua tay như người đuổi muỗi. Đằng Nguyên đâm hai phát, vứt gai vào góc, quay ngược lên đứng sát tường phía sau cửa đá lớn chờ đợi độc phát tác.

Thời gian chỉ nửa chén trà, bên dưới bắt đầu có động tĩnh.

Tên Bình binh xấu số bắt đầu co giật, sùi bọt mép, ngã lăn từ trên ghế xuống đất, mắt trợn ngược. Bốn tên khác choàng tỉnh xúm lại xem, lay gọi:

- Khương huynh, làm sao thế?

- Này, tỉnh lại…

- Sùi bọt mép rồi. Ăn phải thứ gì có độc sao?

- Mau mau, đưa đến y quán bên kia.

Tên họ Khương há hốc miệng ngáp ngáp, cả người giật lên đùng đùng, mắt trợn ngược. Gã không thở được, túm chặt lấy cổ mình rồi nắm y phục một kẻ khác kéo loạn khiến kẻ đó ngã chúi đầu xuống, giãy giụa muốn thoát ra.

Một tên vội vàng chạy lên cầu thang, cầm nắm đấm cửa đập cạch cạch, gào loạn:

- Mở cửa… Mau mở cửa, có lính canh trúng độc.

Đám bên dưới cố gắng khiêng gã họ Khương lên, muốn mang gã tới y quán nhưng vì gã co giật nên không làm thế nào khiêng được, chật vật ngã ngửa ngã nghiêng.

Lính gác bên ngoài nghe động tĩnh lạ lập tức tra chìa khoá mở cửa, một đám xúm lại hỏi:

- Chuyện gì?

- Khương huynh trúng độc đang co giật. Không biết ăn nhầm thứ gì…

- Liệu có phải lây bệnh dịch rồi không?

- Không thể nào… Bệnh dịch phải ho, sốt hỏng đầu. Ở đâu ra co giật.

- Để ta xuống xem thế nào…

Bọn chúng mở rộng cửa đá, một đám ùn ùn đi xuống. Đằng Nguyên chờ chúng đi qua cửa, lập tức lách người ra bên ngoài. Đám lính trên mặt đất ùn ùn kéo tới đứng túm tụm trước cửa xem chuyện gì xảy ra.

Hắn cứ như vậy lọt ra ngoài mà không tốn chút sức lực nào, không khiến máu chảy đầu rơi, tình hình r·ối l·oạn…

Cảm giác có chút hẫng vì mục đích quá dễ đạt được.

Đại môn của địa lao đóng kín, bất quá Đằng Nguyên cần dùng đại môn sao? Tường bao quanh địa lao cao so với phàm nhân nhưng quá thấp với hắn. Xốc Chân Niệm trên lưng, hắn chạy đà, đạp mạnh lên tường, bám tay đu người vọt sang bên kia, tiếp đất hơi loạng choạng một chút nhưng không thành vấn đề. Đằng Nguyên cười khan hai tiếng lạnh lẽo, cõng Chân Niệm chạy ra phía sau trấn, nơi có một đám đất hoang cỏ mọc cao đến ngực, không người qua lại.

Hắn để Chân Niệm nằm đó, nhanh chóng quay trở lại địa lao.

Tên lính cai ngục họ Khương đ·ã c·hết, năm tên lính hôn mê dưới tầng ba cũng được phát giác, khiêng lên mặt đất, đương nhiên sự biến mất của Chân Niệm mới chính là yếu tố khiến địa lao loạn thành một đoàn. Bình binh hô hoán bao vây địa lao vòng trong vòng ngoài, đốt đuốc sáng trưng, lùng sục khắp các bờ bụi và bên trong. Cửa sắt phòng giam mở nhưng cửa đá lớn không hề bị phá, không có ngoại nhân đột kích, không phạm nhân nào đi ra, không có lính bị động binh đao mà c·hết… tên đội trưởng phụ trách lính cai ngục khẳng định Chân Niệm vẫn còn trong địa lao, chỉ đang đánh lạc hướng lính canh mà thôi. Y cho đóng cửa đá lại, đốt đuốc sáng choang bên dưới, lục tung địa lao lên tìm người.

Đằng Nguyên vẫn ẩn thân, cẩn trọng vòng ra phía sau địa lao, nơi có trù phòng xập xệ, kho chứa lương thực và chòi để củi. Hắn châm lửa phóng hoả chòi để củi trước.

Bên ngoài rất nhiều binh lính, bọn chúng nhanh chóng phát hiện chòi để củi b·ốc c·háy hò hét nhau chạy tới d·ập l·ửa. Đằng Nguyên lợi dụng tiếng la hét huyên náo, đi tới cửa sau trù phòng rút rìu phá khoá, lẻn vào trong. Nếu không có tiếng kêu gào cứu hoả, Đằng Nguyên không thể ra tay phá khoá, thanh âm chói tai khi rìu phang vào khoá sẽ khiến hắn bị lộ. Hắn tiếp tục phóng hoả trù phòng, cứ thứ gì dễ cháy hắn châm lửa trước, chất củi lên. Chỉ một chốc, trù phòng bắt lửa cháy bừng bừng.

Hắn lẻn ra ngoài, vòng về phía dãy nhà gỗ…

Trừ các thạch phòng kiên cố và địa lao không thể phóng hỏa, phàm những chỗ nào làm bằng gỗ Đằng Nguyên liền đốt.

Lính cai ngục không trông thấy hắn, dù số lượng đông tưởng chừng canh gác rất kỹ, một con mèo cũng không chui lọt nhưng lại bị hắn dắt mũi chạy quanh. Chúng dập xong lửa ở nhà để củi lại thấy trù phòng b·ốc k·hói nghi ngút. Xúm vào cứu hoả trù phòng thì dãy nhà gỗ b·ốc k·hói mù mịt, sau đó chòi chứa lại cháy lên…

Binh lính chạy qua chạy lại loạn cào cào, hò hét quát tháo lẫn nhau. Nhiều kẻ cho rằng đây là kế giương đông kích tây để tạo cơ hội cho phạm nhân bỏ trốn, không cần cứu hoả; nhiều kẻ sợ hãi vì không hề thấy một bóng người mà lửa cứ cháy lên như bị ma ám. Nếu không d·ập l·ửa, bọn chúng sẽ bị quan trên khiển trách, không thể không dập. Nhưng dồn lính vào d·ập l·ửa, lỡ phạm nhân lợi dụng hỗn loạn trốn ra ngoài tội càng nặng hơn.

Thành ra chỉ mấy đ·ám c·háy bé tẹo mà khiến lính cai ngục chia làm hai phe cãi nhau ỏm tỏi, náo loạn cả một vùng. Khi đã xảy ra mâu thuẫn, làm cái gì cũng không nên hồn. Đằng Nguyên chạy vòng quanh châm ngược châm xuôi, lính cai ngục chữa cháy không xuể, một góc địa lao b·ốc c·háy bừng bừng khói lửa rợp trời.

Bá tánh gần đó tỉnh giấc, lén lút đổ ra hóng bát quái, chỉ trỏ bàn tán đoán già đoán non không biết chuyện gì đang xảy ra.

Địa lao nhao nhao như nồi cám heo, chẳng có trật tự gì.

Đằng Nguyên quậy đủ, khoan khoái nhảy tường ra ngoài, quay lại chỗ Chân Niệm.

Hắn cần địa lao náo loạn gây chú ý để bá tánh biết có kẻ phóng hỏa cứu phạm nhân. Không có bức tường nào kín gió, một khi bá tánh đã đồn thổi về phạm nhân bỏ trốn, ám vệ Hãn Thuật sẽ biết Chân Niệm đã được cứu ra, không cần mạo hiểm xông vào hang hùm ổ sói nữa.

Khi hắn quay lại, Chân Niệm vẫn chưa tỉnh. Đằng Nguyên chỉ có thể cõng gã nhảy qua tường thấp của địa lao chứ không có bản lĩnh cõng người leo qua tường trấn nên vác Chân Niệm đi tìm chỗ nấp, ngủ một giấc chờ gã tỉnh lại.

Chương 127: Quậy