Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Luân
Unknown
Chương 128: Thông minh
Náo loạn ở đại lao khiến Bình binh trong trấn được huy động tới cứu hoả. Chuyện phạm nhân bỏ trốn vỡ lở, Bình binh toả đi khắp các ngóc ngách trong trấn truy lùng, số đông tập trung ở cổng trấn, nhiều toán đốt đuốc tuần tra dọc tường thành…
Khi Chân Niệm tỉnh lại đã là nửa buổi sáng, thấy Đằng Nguyên nhàn nhã nằm phè phỡn bên cạnh nhai bánh nướng thì ngạc nhiên hỏi:
- Thoát chưa? Tiếng gì vậy?
- Mới ra khỏi địa lao. – Đằng Nguyên đưa bánh nướng và nước cho Chân Niệm. – Ăn đi. Bình binh đang lùng sục chúng ta. Phải chờ tới chạng vạng mới ra khỏi trấn được.
Chân Niệm lập tức nhận lấy bánh và nước, nhẹ nhàng ngồi dậy. Họ đang ở giữa một bãi cỏ cao v·út, ngồi lên cũng không thể lộ. Chân Niệm nghiêng ngó xung quanh, thấy an toàn thì hỏi Đằng Nguyên:
- Chúng không soát ở đây à?
- Soát rồi, lúc chúng soát, ta cõng ngươi đi chỗ khác. Chúng soát chán bỏ đi ta lại mang người quay về.
Thực ra hắn nói dối thôi. Khi bọn lính soát, Đằng Nguyên và Chân Niệm ẩn thân ngồi ở chỗ thoáng đãng mà chẳng tên lính nào trông thấy.
Chân Niệm an tâm ngồi xuống uống nước, ngấu nghiến ăn bánh:
- A Nguyên… Ngươi nói đi, sao ngươi biết ta b·ị b·ắt vào địa lao?
Đằng Nguyên nhếch mép cười, gối đầu lên tay thong thả giải thích:
- Ta trèo tường vào trấn xem có d·ịch b·ệnh thật không, quả thực mấy phố chính rất loạn, tử thi để đầy các mái hiên, dược đường quá tải, y quán hết thảo dược… Dịch như vậy đóng cửa trấn cũng phải. Bất quá khi đi tìm khách điếm Vụ Sơn, vào các con phố nhỏ lại thấy d·ịch b·ệnh không đến nỗi kinh khủng lắm, không cần nhà nhà đóng cửa cài then. Hơn nữa, tất cả hàng quán, khách điếm đều đóng cửa, cớ gì khách điếm Vụ Sơn lại hé cửa? Bên trong khách điếm có khách nhân ngụ, vì không được ra khỏi trấn nên bọn họ tụ tập một chỗ chơi bài gỗ. Chơi đến hăng say, cười tươi hớn hở không giống những kẻ bị nhốt, không hề lo lắng về d·ịch b·ệnh bên ngoài. Giống như chỉ cần không tiếp xúc với bệnh nhân sẽ không thể lây bệnh nên họ không sợ. Nếu vậy, tại sao phải đóng cửa trấn?
Chân Niệm à lên một tiếng, gật gù hiểu ra. Tuy nhiên gã vẫn tiếp tục ăn để Đằng Nguyên nói nốt.
- Ta sinh nghi, chạy tới hố xác xem c·hết nhiều người không. Cả trấn Hổ Mộng rộng thế này mà chỉ có mấy hố xác. Hố sâu, xác đổ xuống cũng nhiều nhưng so với đầu hộ trong trấn quả thực chưa phải dịch nặng. Ta khều thử xác chưa cháy hết thấy lấp bên dưới những lão nhân c·hết do d·ịch b·ệnh là xác tráng đinh c·hết vì đao kiếm, hơn nữa số lượng lại khá nhiều… Ha ha…
Hắn nói đến đây, Chân Niệm không nhịn được, thốt lên:
- Là t·hi t·hể Bình binh?
- Phải. – Đằng Nguyên khẽ lắc đầu. – Bình binh đều mới c·hết chưa lâu, bị lột giáp, để nguyên y phục bên trong, ném xuống đốt cùng tử thi c·hết bệnh để phi tang. Rõ ràng trong trấn có ám vệ Hãn Thuật ẩn nấp, á·m s·át Bình binh rồi kéo xác tới hố ném. Vậy nên ta đoán có thể các ngươi tới trấn Hổ Mộng, vào khách điếm Vụ Sơn rồi bị lộ, b·ị b·ắt vào địa lao. Bạch Đà quân bắt được ám vệ mà không xác định danh tính sẽ nhốt lại chờ người đến nhận dạng. Để các ngươi không có cơ hội chạy thoát, đám Bạch Đà quân này ép Trưởng trấn phong toả trấn.
Đằng Nguyên dừng lại, cười ha ha hai tiếng nhạo báng:
- Thật đúng lúc, trong trấn đang có d·ịch b·ệnh, chúng danh chính ngôn thuận dựa vào dịch để đóng cửa, nội bất xuất ngoại bất nhập. Ngươi bị nhốt trong địa lao, một toán ám vệ Hãn Thuật luẩn quẩn quanh trấn, ẩn nấp tìm cơ hội cứu ngươi ra nhưng chưa thành công. Khi đụng độ Bình binh tuần tra, bọn họ buộc phải xuống tay g·iết người diệt khẩu, ném xác xuống hố tẩu tán. Ai mà ngờ đám Bình binh đốt xác làm ăn vớ vẩn, củi ít, xác chưa cháy hết vẫn còn nhìn rõ tình trạng v·ết t·hương trí mạng. Cũng chẳng ai thừa hơi đi chọc xác dưới hố lên xem…
Chân Niệm gật gù, mắt sáng rực thán phục:
- Ngươi thật thông minh… Bội phục!
Đằng Nguyên cười không nói. Chân Niệm hỏi tiếp:
- Giờ chúng ta làm gì tiếp theo?
- Chờ trời tối, ra khỏi trấn tìm Uý Bân và Kha Hãn rồi tính.
Chân Niệm sửng sốt:
- Bọn họ còn sống? Mà sao ngươi đi cùng Uý Bân và Kha Hãn? Lai Lạt đâu?
- Lai Lạt về Đồng Tỳ trước. Uý Bân và Kha Hãn đang ở ngoài trấn, hy vọng bọn họ đừng xông vào đây tìm ta. Vụ đào tẩu ầm ĩ như vậy, bọn họ vào trấn chắc cũng sẽ nghe nói. Gặp lại rồi chúng ta sẽ bàn xem tiếp theo nên làm gì.
Sát khí loé lên trong mắt Đằng Nguyên khiến Chân Niệm rợn tóc gáy, nhướn mày:
- Thoát rồi thì tìm cách báo tin cho các ám vệ trong trấn là chúng ta an toàn, đi tới điểm liên lạc tiếp theo lấy thẻ thông hành rồi về Đồng Tỳ thôi chứ sao? Ngươi còn định gây chuyện kinh thiên động địa gì?
Đằng Nguyên nhìn Chân Niệm một hồi, cười lạnh:
- Ta còn định lật tung khách điếm Vụ Sơn, g·iết sạch đám Bạch Đà quân giả dạng mà Hàm Tang cài ở đó và lũ Bạch Đà quân đang rình rập trong trấn này… Khi đuổi bắt ngươi và Lỗ Tuần, chúng đã phát giác khách điếm Vụ Sơn là điểm liên lạc của chúng ta chưa?
Chân Niệm lắc đầu, tỏ vẻ không biết. Đằng Nguyên tiếp tục:
- Sau khi ngươi b·ị b·ắt, chúng dùng khách điếm Vụ Sơn để dụ ám vệ Hãn Thuật xuất đầu lộ diện, tại sao điểm liên lạc bị lộ? Chân Niệm, ngươi không cay cú, căm tức vì chúng chiếm mất khách điếm? Bên ngoài còn bao nhiêu ám vệ chưa biết điểm liên lạc đã bị lộ, xong nhiệm vụ vẫn chạy tới để nhận thẻ bài về thành Đồng Tỳ? Chúng ta cứ để khách điếm cho Hàm Tang dùng để bẫy ám vệ Hãn Thuật?
- A… - Chân Niệm hiểu ra, mắt lóe sáng bực bội. – Đúng vậy… Phải phá huỷ khách điếm, g·iết sạch người của Hàm Tang…
Đằng Nguyên thở dài khoan khoái, nhìn lên bầu trời nắng chói chang:
- Để xem Uý Bân có kế hoạch gì không… Y có vẻ thông minh. Chắc thông minh hơn ta…
- Cũng chưa biết được. – Chân Niệm lẩm bẩm, toét miệng cười. – Này, A Nguyên… Làm sao ngươi gặp được Uý Bân và Kha Hãn? Độc của Uý Bân giải hết rồi phải không? Thương thế của Kha Hãn khỏi hẳn chưa?
Đằng Nguyên từ tốn kể cho Chân Niệm nghe chuyện mình và Lai Lạt quyết định tách ra. Hắn vẫn nói dối rằng hắn bị đuổi chạy vòng quanh, vô tình chạy về khu rừng cũ, gặp Kha Hãn đang bị Lục Thiến quân t·ruy s·át. Sau đó kể lại quá trình sinh tồn trong rừng thiêng nước độc…
Chân Niệm im lặng nghe, liên tục cảm thán:
- Hai tên đó thật may mắn! Ngươi lợi hại quá!
Nhưng đến khi Chân Niệm hỏi làm thế nào Đằng Nguyên có thể cõng một người b·ất t·ỉnh là gã trốn khỏi địa lao, vượt qua trùng trùng Bình binh canh gác tới chỗ này thì Đằng Nguyên chỉ cười trừ không nói. Chân Niệm nghĩ ngợi một lát, đoán Đằng Nguyên dùng mê hương, hắn cũng không xác nhận đúng sai.
Nhập nhoạng tối hôm đó, Đằng Nguyên và Chân Niệm rời chỗ nấp, chuẩn bị leo tường thành ra ngoài. Thương thế của Chân Niệm không nặng, chạy bộ vẫn được nhưng leo tường có chút trắc trở.
Đằng Nguyên chọn một đoạn tường thành gồ ghề, nhiều chỗ lồi lõm để đạp chân, bám tay, thoăn thoắt leo lên mặt trên, thả dây xuống kéo Chân Niệm. Họ leo qua bức tường, an toàn ra bên ngoài. Đằng Nguyên thấy Chân Niệm thở hồng hộc thì vờ vịt lạnh giọng:
- Ngươi cũng thật cậy mạnh… Còn nói thương thế không đáng kể? Leo một bức tường thấp thế này đã thở ra đằng tai, động đến v·ết t·hương rồi sao?
Chân Niệm lắc đầu, oán hận trừng mắt nhìn bức tường không cao lắm nhưng cũng không thể gọi là thấp. Đằng Nguyên cả v·ú lấp miệng em:
- Còn chối… Ngươi ở trong địa lao không được ăn uống đàng hoàng, sức lực và cơ bắp đều bị ảnh hưởng. Lên đây ta cõng.
- Cõng? – Chân Niệm phản đối. – Ta b·ất t·ỉnh cũng thôi đi, giờ tỉnh táo còn phiền ngươi cõng sao? Làm gì có chuyện ngược đời…
- Lời này không nên để Kha Hãn nghe thấy thì hơn.
Đằng Nguyên hừ lạnh nạt.
Khi Kha Hãn b·ị c·hém ngang đùi, máu chảy ròng ròng, dù vẫn tỉnh táo nhưng không thể di chuyển nhanh, phải để Đằng Nguyên cõng trèo đèo lội suối. Hắn khoẻ và dai sức như thế nào Chân Niệm từng thấy qua, vừa cảm phục vừa ghen tị. Không nghĩ có một ngày gã lại b·ị b·ắt phải ngồi lên lưng ám vệ khác trong tình trạng tỉnh táo.
Thấy Chân Niệm chần chừ, Đằng Nguyên liếc nhìn về phía tường thành:
- Nhanh… Sắp tối hẳn rồi. Chúng mà trông thấy sẽ đuổi theo. Mấy dặm quanh trấn đều là đất đỏ trống trải không bóng người. Ngươi muốn b·ị b·ắt sao?
Vừa mới thoát ra, làm gì có kẻ nào muốn b·ị b·ắt lại.
Chân Niệm dù cường ngạnh đến mấy cũng là do một tay Đằng Nguyên cứu, đối diện với hắn đã yếu thế hơn ba phần, lưỡng lự một hồi thì dứt khoát leo lên lưng hắn:
- Làm phiền ngươi rồi!
- Quyết định dứt khoát mới là đại trượng phu.
Đằng Nguyên nhếch mép cười, xốc Chân Niệm lên lưng, cứ thế cắm đầu chạy khỏi tường thành, vòng về mặt trước của trấn, hướng quả đồi mà hôm qua hắn và đám Uý Bân, Kha Hãn đã chia ra, chạy tới. Chân Niệm hết hồn, ngoái lại nhìn tường thành, không nghĩ Đằng Nguyên nói bỏ chạy là ngang nhiên chạy giữa bãi đất trống thế này. Đằng Nguyên đẩy hàn khí lục lam bọc quanh cả hắn và Chân Niệm, làm gì có kẻ thứ ba nhìn thấy, chẳng qua Chân Niệm đang được cõng, không biết đó thôi.
Bóng tối nhập nhoạng đổ xuống dải đất dài kéo từ chân thành ra tới quả đồi thấp um tùm cây cối.
Đằng Nguyên chạy một mạch không nghỉ lên đồi, vọt vào đám cây cối rậm rạp mới bỏ ẩn thân, để Chân Niệm xuống. Hắn kéo Chân Niệm ngồi thụp xuống một bụi cây, ra hiệu cho gã im lặng, dỏng tai lên lắng nghe thanh âm tứ phía.
Nếu Uý Bân và Kha Hãn đợi ở đây, chắc chắn cả hai đã nghe tiếng bước chân nhưng không trông thấy người. Không cẩn thận hắn ăn kiếm và móc câu của hai tên đó cũng nên. Nếu hai ám vệ kia không có ở đây, đám Bình binh ẩn nấp trong này chờ phạm nhân vượt ngục chạy tới nộp mạng thì Đằng Nguyên vừa tự đưa chân vào tổ quỷ.
Trời đã tối, bên dưới những lùm cây càng tối hơn, gió thổi xào xạo khiến những tán lá lay động nhè nhẹ. Chân Niệm căng thẳng chỉ về phía bên trái. Đằng Nguyên chẳng thấy gì cũng không nghe động tĩnh lạ, tay đặt lên cán rìu bên hông. Tuy nhiên Chân Niệm ngăn động tác của hắn, ra hiệu mình sẽ huýt gió, chỉ chỉ hai bên.
Nếu bên kia thực sự có địch nhân, việc Chân Niệm huýt gió sẽ làm lộ vị trí của họ, vậy Đằng Nguyên và gã phải nhảy mỗi kẻ một hướng để nghênh chiến.
Hắn gật đầu ra hiệu đã hiểu. Chân Niệm bắt đầu huýt một tiếng sáo dài, đầu tiên nho nhỏ có chút âm điệu, sau đó lớn dần réo rắt. Khi tiếng sáo vừa kết thúc lập tức Đằng Nguyên nghe thấy có tiếng sáo đáp lại. Đối phương đang nấp ở khoảng cách khá xa phía bên trái nơi Chân Niệm vừa chỉ. Lợi hại! Đằng Nguyên không hề phát hiện ra nhưng Chân Niệm dùng thính giác phàm nhân lại xác định được vị trí đối phương.
Tiếng sáo vừa chấm dứt, Chân Niệm toét miệng cười:
- Là Uý Bân.
Đằng Nguyên thở ra nhẹ nhõm.
Hai bóng đen to lớn lập tức rời khỏi chỗ nấp, tiến về phía họ. Chân Niệm và Đằng Nguyên cũng đứng lên. Uý Bân kêu lớn:
- Chân Niệm…
- Uý Bân, Kha Hãn!
Cũng may hai tên này không vào thành tìm Đằng Nguyên, ngoan ngoãn ở lại đây chờ. Khi thấy hắn trở lại cùng Chân Niệm, Kha Hãn cười khằng khặc đưa tay ra. Uý Bân hừ lạnh, móc thịt khô trong túi đưa cho Kha Hãn. Đằng Nguyên triệt để cạn lời, gân xanh nổi giật giật trên trán:
- Hai tên cẩu tặc. Gia gia đây nhọc nhằn vào trấn c·ướp địa lao… Hai tên khốn các ngươi ở bên ngoài nằm phè phỡn cá cược với nhau. Giỏi! Giỏi!
Đáp lại hắn là những tiếng cười bẩn bựa.