Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Tam Luân

Unknown

Chương 129: Diễn trò

Chương 129: Diễn trò


Kha Hãn và Uý Bân đã tìm được một sơn động không xa trấn Hổ Mộng, lập tức dẫn Đằng Nguyên và Chân Niệm tới đó. Trên đường đi, Kha Hãn thuật lại mọi chuyện cho Đằng Nguyên.

Nguyên lai hai tên này không thấy Đằng Nguyên trở lại, lo xoắn ruột gan, thống nhất chờ đến nửa đêm mà hắn không quay lại sẽ trèo tường vào trấn tìm. Quả thực Đằng Nguyên không quay lại, Kha Hãn và Uý Bân trèo tường thì phát giác địa lao bị phóng hoả, khói lửa rợp trời. Họ lẻn tới gần nghe ngóng, biết có phạm nhân vượt ngục, đoán Đằng Nguyên đã thành công c·ướp ngục nên lẩn trong bóng tối rình rập đám Bình binh. Chúng lùng sục gần hai canh giờ vẫn không tóm được người, Kha Hãn và Uý Bân yên tâm Đằng Nguyên đã trốn thoát, trèo tường quay lại đồi chờ hắn.

Dù rất sốt ruột nhưng vì cả ngày không có đội kỵ binh nào từ bên ngoài vào trấn, chỉ có một đoàn xe chở rau củ được dừng ở gần cổng để dỡ hàng xuống, Uý Bân cho rằng kẻ nhận dạng vẫn chưa tới, hiện tại chưa có gì nguy cấp nên quyết định chờ thêm. Nếu Đằng Nguyên không quay lại, đêm nay họ sẽ tiếp tục vào trấn do thám.

Có điều hắn đã an toàn quay lại, còn cứu được Chân Niệm ra, nắm rõ tình hình trong trấn.

Đằng Nguyên thương lượng với Uý Bân và Kha Hãn về chuyện hắn muốn trút giận lên đầu đám Bạch Đà quân của Hàm Tang ở khách điếm Vụ Sơn, Uý Bân phản đối:

- Không được! Lỗ Tuần có lẽ đã tới điểm liên lạc tiếp theo, hoặc nếu không, y cũng có cách gửi chim ưng đưa thư về Đồng Tỳ. Ám vệ riêng lẻ có thể g·iết vài tên lính Bạch Đà quân để giữ mạng nhưng không thể tự quyết chuyện đánh vào một ổ mai phục. Giả sử nửa dãy phố đã bị đổi thành người của chúng, không những chúng ta m·ất m·ạng oan mà còn đánh rắn động cỏ, chọc giận địch nhân, rước họa về cho tướng phủ.

Kha Hãn và Chân Niệm cảm thấy rất có lý, gật gù ủng hộ, nhìn chằm chằm Đằng Nguyên.

Hắn khều khều củi trong đống lửa, nhướn mày:

- Vậy cứ để như thế? Lỡ có ám vệ bên ngoài trở về, không biết khách điếm đã bị chiếm mà lọt bẫy…

- Phóng hoả là được. – Kha Hãn đề nghị. – Kẻ khác trở về thấy có trá sẽ cảnh giác hơn, không vô tư đưa đầu vào. Ám vệ cấp hai của Hãn Thuật chẳng kẻ nào ngây ngô.

Uý Bân và Chân Niệm đồng tình. Đằng Nguyên dù thực sự muốn xông vào Vụ Sơn đập c·hết đám tay chân của Hàm Tang nhưng vẫn phải ngậm miệng trước số đông. Ám vệ Hãn Thuật ai ai cũng nhiều kinh nghiệm đối phó với Bạch Đà quân hơn hắn, hiện tại bọn họ cho rằng không nên cường ngạnh, phải ưu tiên rút chạy an toàn, Đằng Nguyên còn có thể nói được gì.

Thương lượng một hồi, cả đội thống nhất Uý Bân và Kha Hãn sẽ lẻn vào trấn phóng hỏa khách điếm ngay đêm nay. Đằng Nguyên và Chân Niệm phải ở lại sơn động chờ. Thương thế trên người Chân Niệm không tính là nặng nhưng không tiện leo tường và vận động mạnh, cần phải nghỉ ngơi. Đằng Nguyên bất đắc dĩ đồng ý vì nghĩ nếu hắn cường ngạnh đòi theo Uý Bân và Kha Hãn, để Chân Niệm ở một mình, lỡ có biến, Chân Niệm ứng phó không nổi thì hỏng bét.

Mất công lăn lộn một hồi mới cứu được người ra, không thể để sơ sẩy.

Đã phân công rõ ràng, ăn tối xong Đằng Nguyên lập tức dọn chỗ trong sơn động vô tư nằm ngủ. Kha Hãn và Uý Bân đi lúc nào hắn cũng chẳng biết. Gần sáng bọn họ trở về Đằng Nguyên mới lờ đờ tỉnh lại.

Khách điếm chỉ có mặt trước và vài gian phòng làm bằng gỗ phóng hoả được, hậu viện toàn phòng đá, đốt cũng không nổi. Họ ở lại trong sơn động một ngày nữa, chập tối lập tức lên đường tới điểm liên lạc tiếp theo.

Đằng Nguyên nghĩ vận may của Uý Bân rất tốt, có thể vì đại nạn không c·hết hoá hung thành an, bất luận Uý Bân quyết định chuyện gì cũng vô cùng thuận lợi, từ c·ướp ngựa giả làm thương nhân đến đi đường vòng tránh chốt canh của Bạch Đà quân ở Quảng Cữu… Thậm chí ngay cả việc y cản Đằng Nguyên đừng rẽ ngang trộm đồ ăn trong thôn cũng khiến hắn tránh được một phen đụng độ với Bình binh đông nghịt đang hô hoán đi bắt c·ướp. Mặc dù có đụng độ Đằng Nguyên cũng không sợ vì có thể ẩn thân nhưng hắn vẫn thầm đố kỵ với vận may này.

Chẳng bù cho hắn, muốn cứu người lập tức gặp xui xẻo, đi đường ngay cả mấy cái hố cũng chống lại hắn, cứ sơ sẩy chút là đạp hụt chân ngã sấp mặt.

Thuận lợi đến được điểm liên lạc tiếp theo, lấy thẻ thông hành giả và vòng cổ nô lệ mới, bốn người bọn họ đường hoàng cưỡi ngựa trở về thành Đồng Tỳ. Chiếc vòng nô lệ bằng sắt nặng nề lại ngự trên cổ Đằng Nguyên làm hắn khó chịu nhưng nhờ nó mà đám Bình binh và lính chốt ở các trạm gác, cổng trấn, cổng thành chỉ kiểm tra sơ sơ thẻ thông hành là cho qua, hắn cũng có chút mâu thuẫn trong lòng. Vừa khó chịu vừa nhẹ nhõm.

Phàm là hán tử, kẻ nào không muốn đường hoàng ngẩng cao đầu đi cửa lớn, làm gì có kẻ nào thích luồn lách bờ bụi, chui lỗ c·h·ó, đục tường khoét vách làm chuyện khuất tất giữa canh khuya. Vì nhiệm vụ yêu cầu thì phải chấp nhận chứ ai chịu nổi cuộc sống luồn cúi chui rúc ngày ngày lo bị kiểm tra thẻ thông hành, trốn tránh trong sơn động, bụi rậm.

Khi không có thì thèm muốn, lúc có rồi lại muốn tốt hơn, tốt hơn nữa… đó là tâm lý chung của phàm nhân. Đã trải qua cuộc sống tốt đẹp, rất ít kẻ thích quay về cái máng lợn cũ tối tăm. Đằng Nguyên cũng vậy.

Dù hắn thấy việc chấp nhận thân phận nô lệ quả thực hèn hạ; việc hắn vui vẻ và nhẹ nhõm khi đeo lại vòng cổ nô lệ cũng chẳng kém phần ti tiện… nhưng hèn và tiện như vậy lại khiến hắn được yên thân, không bị nhòm ngó, không phải đề phòng, không cần đụng một cái vung rìu g·iết người. Đại Lục này đày đoạ hắn thật thảm mà hận ý chỉ có thể ghi lên đầu Hàm Tang, cũng khó lòng tính toán cho kẻ nào khác.


Bốn người Đằng Nguyên trở về Tháp Chân tướng phủ, được Lặc Nộ, Bột Thiết, Lỗ Tuần và Lai Lạt đón bằng một dạ yến tẩy trần thịnh soạn nhất mà Đằng Nguyên từng trông thấy kể từ khi đoạt xá tới Mộ Hoàng Đại Lục. Lặc Nộ được phép sử dụng tiểu khách viện Tuyết Mai kế bên đại viện Duy Hoà của Sầm Tiêu, dạ tiệc liền được tổ chức trong thạch phòng lớn dùng để thiết đãi khách nhân có địa vị trung trung.

Lặc Nộ gọi nhạc công và kỹ nữ tới giúp vui. Tham gia dạ yến chỉ có tám người bọn hắn nhưng có đến mười sáu kỹ nữ cho các huynh đệ lựa chọn. Đằng Nguyên vào tiệc lập tức thấy các cô nương ôn hương nhuyễn ngọc lũ lượt đi ra, ăn mặc mát mẻ, động tác lả lướt, má phấn môi soi thì trừng mắt nhìn Lặc Nộ.

Hắn tưởng các huynh đệ vừa thoát khỏi đầm rồng hang hổ, toàn mạng trở về thì phải uống rượu trao đổi đại cuộc. Nào ngờ Lặc Nộ mang cả nhạc công và kỹ nữ tới, không chỉ tấu nhạc ầm ĩ mà còn để các kỹ nữ giúp vui, thế này thì còn nói được đại sự tổ mẫu gì. Không bàn chuyện nhiệm vụ, họ có thể nói chuyện gì đây?

Thấy hắn trợn mắt ngồi im như tượng, Uý Bân và Kha Hãn lập tức giở thói cợt nhả cười vào mặt hắn rồi chọn hai cô nương xinh đẹp nhất dúi cho hắn. Uý Bân cười tà, ôm quyền:

- A Nguyên, lần này ta nợ ngươi liền nợ một đời nhưng căn bản ta không có khả năng lấy thân báo đáp. Vậy ngươi nhận lấy tâm ý này của ta, coi như lời cảm tạ đi.

Kha Hãn và Chân Niệm đã quá quen thuộc, phá lên cười khằng khặc. Những kẻ khác đánh mắt qua lại, hơi e ngại Đằng Nguyên sẽ nổi tiểu tính tình. Hắn hừ lạnh nhìn hai cô nương nũng nịu ngồi xuống hai bên người mình, đốp lại:

- Cũng chẳng biết bạc do ai bỏ ra, còn mặt dày nói tâm ý của ngươi? Nếu đã nợ ta một đời như vậy, ít ra cũng phải xuất tiểu muội trong nhà ra cho ta nhìn qua một chút. Đừng chỉ nói suông…

Uý Bân há miệng ngáp ngáp, trừng mắt ngạc nhiên.

Kha Hãn và Chân Niệm kinh ngạc kêu:

- Ôi… A Nguyên, ngươi biết mắng lại rồi à?

- Xem kìa, xem kìa… Suốt dọc đường bọn ta có trêu chọc thế nào huynh cũng thờ ơ như không. Giờ đột nhiên xù lông nhím sao?

Đằng Nguyên nâng chén lên uống, không trả lời.

Vốn dĩ hắn khá nóng nảy, nộ hỏa trong thân chẳng bao giờ thiếu. Khi mới tới Tụ Sơn thôn, chỉ vài câu châm chọc của tẩu tẩu, mẫu thân cũng khiến hắn nộ khí xung thiên. Nhưng khi Không Đàm xuất hiện, hàn khí ngụ bên trong xung đột gay gắt với hoả khí, trấn át không cho chúng trỗi dậy, Đằng Nguyên buộc phải tiết chế bớt lại. Cũng biết Kha Hãn và Uý Bân thường đem hắn ra trêu chọc nhưng hắn không để trong lòng, bỏ ngoài tai vì bôn ba khắp chốn cùng bọn họ cũng tính là huynh đệ đồng sinh cộng tử, không thể chỉ vì vài lời đùa giỡn, bực bội mắng lại dăm ba câu mà làm sứt mẻ hoà khí. Vậy nên hắn lờ đi.

Bất quá hiện tại đã về tới tướng phủ, kẻ nào cũng không thể mang kỹ nữ và chuyện nhi nữ tình trường ra giỡn mặt hắn.

Uý Bân chưa lấy lại được thanh âm Kha Hãn đã ngừng cười, hất hàm hỏi Đằng Nguyên:

- Y không có tiểu muội, đường muội… ta có. Chỉ sợ huynh không dám. Nếu huynh thực lòng muốn cứ nói một tiếng, ta lập tức dẫn tới cho huynh nhìn.

- Nhìn rồi thế nào? – Đằng Nguyên nhếch mép cười lạnh. – Để muội muội ngươi thay ngươi báo đáp ân tình sao? Dễ dàng cho ngươi quá!

Kha Hãn khoác vai cô nương mới ngồi xuống bên cạnh gã, cười khúc khích:

- Vậy chúng ta sẽ thành người trong nhà còn gì. Huynh tự nhiên phải gọi ta một tiếng thê huynh… Ai da… một công đôi việc.

Cả đám cười phá lên. Đằng Nguyên cũng bật cười:

- Thôi khỏi! Uống, uống…

- Để ta kính ngươi một ly. – Chân Niệm nhấc bình rượu lên, vươn người sang rót cho Đằng Nguyên.

Các ám vệ kính rượu nhau, mỗi tên hai cô nương bên cạnh, ăn uống nói cười ầm ĩ. Họ nói về “chuyến hàng” thành công đi đến nơi về đến chốn, lãi rất nhiều bạc… khiến Đằng Nguyên cười thầm. Bất kể Lặc Nộ, Bột Thiết và Lỗ Tuần ba hoa chuyện gì các ám vệ khác cũng hùa theo cứ như họ vừa làm bảo tiêu áp tải hàng hoá có giá trị cho thương đội Âu gia.

Đây là đang diễn trò cho đám ca kỹ xem chứ tiệc tẩy trần cái quỷ gì.

Chương 129: Diễn trò