Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Luân
Unknown
Chương 130: Hổ thẹn
Đằng Nguyên không có gì để nói, chỉ ngồi nghe, thỉnh thoảng buồn cười quá thì cười lên mấy tiếng.
Rượu ngấm dần, hai kỹ nữ bên cạnh thấy mặt hắn đỡ dữ dằn, mắt đỡ sắc mới dám ngả ngớn đôi chút. Bọn họ liên tục rót rượu, gắp đồ ăn cho hắn, ngả ngớn ép sát thân thể mềm mại vào người hắn. Men rượu khiến Đằng Nguyên không còn khó chịu với mùi hương nồng nặc và khoảng cách quá gần của hai kỹ nữ, mặc kệ họ mắt đi mày lại cố gắng quyến rũ hắn.
Với nữ sắc, Đằng Nguyên luôn rất thờ ơ. Hồi ở Tụ Sơn thôn, hắn và Mục Nhan đêm đêm hoà hợp, thống khoái đó khắc sâu vào xương tuỷ khiến hắn không thể tiếp thu được nữ nhân khác. Dù nhan sắc, thân hình và da dẻ của đám kỹ nữ này có hơn một thiếu phụ quê mùa chân lấm tay bùn như Mục Nhan cũng không thể khiến hắn để vào mắt. Kỹ nữ dù sao cũng chỉ là những kẻ nhận bạc mở chân, phục vụ thú vui ban đêm của đám hán tử ham mê sắc d·ụ·c. Đừng thấy một kỹ nữ trang điểm xinh đẹp, vận y phục mỹ miều ngồi đây mà tưởng hay hớn, không biết ả đã qua tay bao nhiêu người, bị bao kẻ đè lên dày vò…
Đằng Nguyên không tiếp thu nổi.
Bảo hắn chung đụng với mấy ả này, hắn cho họ ngồi cùng đã là hữu nghị lắm rồi… Còn chuyện sau đó hắn không có hứng thú. Vì không muốn làm các huynh đệ mất hứng nên nghĩ gì hắn đều giữ trong lòng mà thôi.
Lặc Nộ kín đáo quan sát Đằng Nguyên, thấy hắn ngày càng thả lỏng thì hài lòng, quay sang hỏi chuyện chế đan.
Đằng Nguyên vừa về đến phủ, chưa kịp kiểm kê lại dược phòng, nói mai mình phải kiểm lại một lượt trước đã rồi tính tiếp. Đám kỹ nữ thấy hắn làm việc tại dược phòng thì nhao nhao hỏi thăm:
- Ồ, tiểu nữ nghe nói Tháp Chân tướng phủ có một vị cao thủ chế đan, chẳng lẽ…
- Thật không ngờ chàng là đại phu nha!
- Chẳng phải đại phu của tướng phủ nổi tiếng với đan dưỡng nhan sao?
Nói đến đan dưỡng nan, Lai Lạt phá lên cười. Đằng Nguyên trực tiếp đen mặt, cụp mắt không trả lời. Kha Hãn vỗ đùi:
- Đúng vậy, A Nguyên huynh chế dưỡng nhan đan tuyệt đỉnh. Các nàng xem, huynh ấy năm nay ba tư tuổi rồi mà trông còn trẻ hơn cả ta.
Đám kỹ nữ sửng sốt:
- Ba tư tuổi? Không phải chứ… Tiểu nữ tưởng vị ca ca đây mới hai tư…
- A Nguyên ca trông như hai sáu thôi. Nhiều tuổi vậy sao?
- Dưỡng nhan đan quả thực công hiệu thần kỳ, quý phủ có bán ra ngoài không?
Đằng Nguyên trừng mắt lườm Kha Hãn, được đáp lại bằng khuôn mặt câng câng gọi đòn vô cùng đáng ghét. Lúc đi làm nhiệm vụ, Kha Hãn, Uý Bân và Lai Lạt dữ dằn, nghiêm túc bao nhiêu thì hiện tại nhây nhớt, nhâng nháo bấy nhiêu, không khác gì A Luận. Bất quá A Luận còn sợ Đằng Nguyên, không dám chọc điên hắn. Mấy tên này bản lĩnh chẳng kém, không sợ hắn, được hắn cứu xong nghĩ hắn tâm địa bồ tát nhường nhịn hết thảy các huynh đệ nên leo lên đầu hắn ngồi.
Đằng Nguyên thở dài bực bội, giọng chua lòm:
- Dưỡng nhan đan chỉ dùng cho quý nhân, nô lệ thấp hèn như ta nào có phần. Kha đệ nói như vậy chẳng phải đổ cho ta lấy trộm đan của dược phòng, tự mình dùng?
- Huynh nặng lời rồi. – Kha Hãn cười xòa. – Dược phòng luôn cấp dư thảo dược để chế và dùng thử. Nói huynh dùng thử mấy thứ đó còn nghe được. Ta nào có ý kia…
- Cũng không biết có cấp dư thảo dược cho chế thử không. – Đằng Nguyên hừ lạnh, hở ra một câu. – Đan không bao giờ luyện hỏng, tự nhiên thảo dược cũng vừa khít.
Hắn cay lão tổng quản mắt rắn A Lạp Tự đủ đường, đồng thời cũng nắm được kha khá thao tác của lão với thảo dược trước khi đưa đến dược phòng. Bình thường hắn chẳng nói với ai, hiện tại rượu vào lời ra, tiện miệng nói mấy câu cho đỡ bực.
Lặc Nộ và Lỗ Tuần lập tức đánh mắt nhìn nhau ý vị.
Bột Thiết cười ha ha lấp liếm:
- Bản lĩnh của huynh lớn thật đấy. Đại phu trước cũng không thể đạt được trình độ mười mẻ đều thành cả mười như huynh.
Nói xong còn nháy loạn với các ám vệ khác. Bọn họ đương nhiên hiểu được, hùa vào người một câu ta một câu khen Đằng Nguyên lên trời cốt để hắn nguôi cơn giận với A Lạp Tự, không phun ra điều gì quá trớn.
Đằng Nguyên không đến nỗi ngu, đương nhiên hiểu được, khách khí chối mấy câu cho phải phép rồi ngậm miệng tiếp tục uống rượu.
Ám vệ Hãn Thuật tên nào tên nấy tửu lượng cao ngất. Đằng Nguyên uống nhiều, đầu óc lơ mơ, thạch phòng chao đảo mà mấy tên kia vẫn cứ cười nói rôm rả, ôm vai bá cổ kỹ nữ đùa giỡn. Hắn thấy phiền, muốn về phòng đi ngủ.
Lặc Nộ vẫn tinh ý hơn cả, nhìn ra sự mất kiên nhẫn của Đằng Nguyên, nhắc nhở:
- Canh giờ không còn sớm, huynh đệ nào muốn đi nghỉ trước cứ tự nhiên. Dãy thạch phòng phía sau đã được chuẩn bị sẵn… Cơ hội không nhiều, nên tận dụng.
Nói rồi y quay sang vuốt ve vai trần của kỹ nữ bên cạnh, nhếch mép cười tình tứ.
Đám ám vệ phá lên cười ha ha. Chân Niệm lập tức ôm quyền cáo lui, loạng choạng đứng lên trước. Hai kỹ nữ đỡ hai bên người gã, cùng gã ngả ngớn ra khỏi dạ tiệc, đi về dãy phòng phía sau. Đằng Nguyên ngồi thêm một lát cũng đứng dậy nhưng trái ngược với cơn say lơ mơ, thân thể hắn vẫn rất vững vàng như chưa hề say, không cần ai đỡ.
Hắn cáo lui, cứ thế đi ra ngoài.
Lặc Nộ đánh mắt ra hiệu cho hai kỹ nữ đang lớ ngớ nửa đứng nửa ngồi không biết có nên theo hay không. Hai nàng ta lập tức cười tình, đi theo đỡ hai bên Đằng Nguyên, nũng nịu dìu hắn ra hiên. Bên ngoài đã có nô tì cầm đèn đứng chờ, dẫn đường cho họ tới phòng sau.
Đằng Nguyên cảm thấy phiền, bực bội không có chỗ phát tiết, lông mày nhíu chặt. Hắn cũng muốn xem phòng mà Âu Linh Hà cho phép ám vệ ở đêm nay đến cùng là dạng gì.
Nô tì dẫn đường tới một dãy thạch phòng rất lớn, rẽ ngang rẽ dọc trong hành lang khiến Đằng Nguyên hoa mắt, không nhớ được đường đi lối lại. Tiền viện như mê cung khiến hắn đi lạc nhiều phen khi thám thính ban đêm nên nảy sinh chán ghét. Phòng ốc nhiều, nô tì, nô tài cũng phải nuôi cả đám mới dọn dẹp hết, vô cùng tốn kém. Thậm chí chỗ này chỉ là một tiểu khách viện thiết đãi khách nhân mà cũng xây lớn như vậy làm gì…
Đằng Nguyên oán hận một hồi mới tới phòng được sắp xếp cho mình. Thạch phòng thắp đèn sáng trưng, mành che trướng rủ, gian trong gian ngoài bài trí hoa lệ. Trên bàn đá cẩm thạch vân xanh lục còn bày mấy món nhắm, đặt bình rượu và khay trà. Vật dụng trong phòng tinh xảo, thảm trải sàn rực rỡ hoa lệ, đồ trang trí tao nhã… Đằng Nguyên được mở mang tầm mắt.
Hắn đẩy hai kỹ nữ ra, hơi lảo đảo một chút, tự mình đi vào trong nhìn.
Từ gian ngoài vòng vèo qua hai gian phòng nhỏ khác mới tới gian trong kê giường ngủ. Nếu không được Lặc Nộ nói trước, Đằng Nguyên sẽ tưởng thạch phòng này nằm trong đại khách viện để đón tiếp quý nhân thân phận cao hơn Âu Linh Hà. Thế gia võ tướng quả thực giàu có.
Hai kỹ nữ đi theo phía sau Đằng Nguyên, nũng nịu gọi, co kéo tay hắn. Một ả táo bạo thoát ngoại y, lộ phần ngực ngồn ngộn trắng nõn, uốn éo cọ vào người hắn mời gọi. Đằng Nguyên nhìn hai thân thể trắng nõn nà yêu kiều một hồi, mỉm cười.
Thấy hắn cười lên, hai kỹ nữ mừng rỡ dán sát tới, tay sờ loạn lên ngực và bụng hắn, ôm cổ ôm eo hắn mà nói những lời ong bướm:
- Nguyên huynh… Canh giờ không còn sớm, có phải nên đi nghỉ hay không?
- Tiểu nữ uống nhiều có chút chóng mặt… Thật nóng quá đi! – Thanh âm nũng nịu còn kèo theo động tác vén vạt áo để lộ vai trần.
Đằng Nguyên cười cười, khoác vai cả hai kỹ nữ, rảo bước về phía cửa chính.
- Ái…
- Ơ kìa…
Hắn thẳng tay đẩy hai kỹ nữ ra mái hiên, phang một cái sập cửa cài then, thở dài khoan khoái. Hai kỹ nữ bị tống khỏi phòng, sững sờ đứng bên ngoài mắt to trừng mắt nhỏ, không thể tin được, vừa tức giận vừa hổ thẹn.
Đằng Nguyên chẳng quan tâm.
Còn lại một mình trong phòng, hắn đủng đỉnh đi tới bàn đá cẩm thạch, ngồi xuống rót rượu nhâm nhi, gắp đồ ăn trên bàn ăn thử mỗi thứ một chút.
Hai kỹ nữ bên ngoài không dám đập cửa, chỉ vùng vằng lẩm bẩm mấy câu rồi bỏ đi. Đằng Nguyên nhếch mép cười, khoan thoái thở dài trầm tư:
- Mục Nhan... Nàng nói xem, tiểu Trúc đang ở nơi nào? Ta không lập tức đi tìm hài tử, có phải nàng hận ta lắm không?
Hỏi xong tự cười lên hai tiếng.
Mục Nhan hiền lành cam chịu, coi hắn như trời như đất, hắn làm gì nàng cũng không dám ý kiến, sao có thể hận. Bất quá hắn có rất nhiều cơ hội trở về Sa Lục Châu tìm tiểu Trúc nhưng đều bỏ qua, lương tâm hổ thẹn mà thôi.
Vận may của hắn không tốt, tới Tụ Sơn thôn được hai năm thì cả thôn, cả Hồi thành bị san bằng. Nhiều đêm hắn vắt tay lên trán tự hỏi nếu mình sớm tòng quân cùng Mục Sở, liệu Hàm Tang có kéo quân sang Hồi thành không hay vẫn làm theo kế hoạch, chỉ đánh c·ướp Tập thành rồi rút lui?
Hắn mang vận rủi trở về tìm tiểu Trúc, lỡ nhi tử sống cùng hắn dính tai bay vạ gió, còn không bằng được phàm nhân khác cưu mang thì thế nào? Không có hắn, tiểu Trúc toàn mạng, vui vẻ lớn lên. Có hắn ở bên, khi đại nạn ập tới, chính hắn còn không chống nổi, không lo được cho mình huống hồ lo cho nhi tử.
Vậy chẳng thà đừng tìm còn hơn.
- Ngụy biện…
Đằng Nguyên cười lạnh, tự phỉ nhổ bản thân, uống hết nửa vò rượu rồi loạng choạng đi vào gian trong, cởi y phục, lăn lên giường nằm. Lông thú mềm mại thơm dìu dịu. Thân thể hắn trôi bồng bềnh giữa những đám mây, không ngủ cũng chẳng thức.
Mục Nhan đủng đỉnh vén màn che đi từ gian ngoài vào, nhếch mép cười với hắn.
Nàng xinh đẹp rực rỡ như tiên nữ giáng trần mặc dù vận nam trang Vạn Tư quốc, tết tóc sáu lọn như ám vệ.
Hắn mỉm cười chờ nàng bước tới gần, chờ đợi một giấc mộng xuân thống khoái.
Mục Nhan ngồi ghé xuống giường, nhướn mày, hé môi nói gì đó. Hắn không nghe thấy, cất giọng khàn khàn gọi tên nàng:
- Mục Nhan…
Khuôn mặt nàng giãn ra, mắt lóe sáng kinh ngạc, phảng phất một tia bực bội rất nhỏ.
Khi hắn tỉnh lại, trời đã sáng rõ.
Chẳng có giấc mộng xuân nào…