Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tam Luân

Unknown

Chương 132: Thù cũ nợ mới (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 132: Thù cũ nợ mới (2)


Tấn Duật dẫn theo hai ám vệ thân tín của Hàm Tang là Xích Tôn và La Đình vào phòng, quỳ một gối cúi đầu hành lễ:

- Tướng quân! Thuộc hạ đã về.

Hàm Tang lập tức ngồi dậy, đổ người về phía trước:

- Về rồi… Ngồi đi, ngồi đi. Người đâu, dâng trà.

Nô tì bên ngoài lập tức tiến vào thu dọn bàn cờ, rót trà cho Tấn Duật và hai ám vệ.

Hàm Tang đuổi hết người tránh xa khỏi thư phòng, cho đóng kín cửa lại. Hai mắt y nãy giờ săm soi b·iểu t·ình của ba kẻ dưới trướng, hiện tại loé hung quanh. Y hạ giọng:

- Thế nào? Kết quả không như mong đợi?

Tấn Duật không dám đụng vào tách trà, mắt nhìn lên lộ toàn lòng trắng, giọng e dè:

- Tướng quân… lũ vô dụng ở trấn Hổ Mộng không giam nổi tên ám vệ đó. Hắn đã t·ẩu t·hoát.

Hàm Tang nhíu mày, chén trà đang cầm trên tay vung lên, choang một tiếng vỡ tan tành trên mặt đất, nước trà bắn tung toé ra ngoài. Hai ám vệ hơi giật mình, cúi thấp đầu, thân thể gồng cứng. Tấn Duật bình tĩnh hơn, ngừng nói, nhìn chằm chằm Hàm Tang.

Y rít lên, b·iểu t·ình vặn vẹo bệnh hoạn:

- Lũ vô dụng. Chém hết cho ta.

Tấn Duật cúi đầu, tiếp tục:

- Khi người của ta đến địa lao, có bốn xác c·hết được giữ lại. Tất cả đều c·hết vì trúng kịch độc. Hung thủ dùng độc châm đâm vào gáy bọn cai ngục này. Thân thể chúng cũng khô quắt lại như mấy tên lính liên lạc Lục Thiến quân c·hết trên đồng cỏ.

- Đằng Nguyên… Đằng Nguyên… - Hàm Tang rít lên, mắt trợn lớn. – Có chắc tử thi khô lại giống hệt lính ở mỏ Dạ Cổ và Bạch Đà quân đã bị Đằng Nguyên g·iết không?

- Thuộc hạ đã trực tiếp tới nơi xác nhận, đồng dạng tử thi khô ở mỏ Dạ Cổ và rải rác trong rừng Huỳnh Tương. Chắc chắn là do tên Đằng Nguyên ra tay. Không những thế…

Tấn Duật lia mắt sang Xích Tôn.

Tên ám vệ có nước da đen thui như cột nhà cháy này nhìn lên, giọng khàn khàn:

- Tướng quân, thuộc hạ phát hiện thương đội bị t·ấn c·ông ở khe Bình Hy thuộc thành La Khuyết cũng có tử thi khô.

Mắt Hàm Tang mở lớn kinh ngạc:

- Tấn công thương đội?

- Vâng. Thương đội bị t·ấn c·ông c·hết sạch không còn kẻ nào, hàng hoá b·ị c·ướp hết. Huyền Trác quân của La Khuyết lùng sục thủ phạm, phát giác chúng đã chạy sang địa phận thành Tất Hành nên nhờ Lục Thiến quân tiếp tục truy đuổi. Vậy thì Đằng Nguyên có thể đã chạy từ khe Bình Hy sang Tất Hành, bị Lục Thiến quân truy đuổi nên g·iết người diệt khẩu. Sau đó hắn chạy tới đại địa Quảng Cữu, b·ị b·ắt ở trấn Hổ Mộng, s·át h·ại lính cai ngục để vượt ngục.

La Đình lắc đầu, tỏ ra không đồng tình:

- Thuộc hạ nghĩ tên Đằng Nguyên này tới địa lao trấn Hổ Mộng cứu người ra. Với bản lĩnh của hắn, không đời nào để b·ị b·ắt tống vào địa lao.

Hàm Tang gật gù, mắt đảo như rang lạc:

- Đằng Nguyên ơi là Đằng Nguyên… Lũ Bạch Đà quân ở đài hành hình chắc chắn đã bị Âu Linh Hà mua chuộc, không kẹp vỡ xương chân hắn như đã báo cáo. Nếu không giờ này hắn đã sớm trở thành phế nhân, sao có thể chạy quanh lộng hành.

- Đúng vậy. – Tấn Duật cười lạnh. – Tiếc là chúng bị ám vệ của Âu Linh Hà g·iết sạch. Tên còn sống sau đó cũng bị thuộc hạ c·hặt đ·ầu, không điều tra minh bạch được.

Hàm Tang phẩy tay ý nói không sao:

- Nhưng Âu Linh Hà t·ấn c·ông thương đội của La Khuyết để làm gì? Thương đội kia buôn thứ gì?

La Đình kiềm chế sự nôn nóng, mắt sáng rực:

- Tướng quân, hàng hoá đều bị kéo đi hết không sót chút nào, trên tử thi không có thẻ thông hành, sổ sách đều biến mất tăm chẳng chút dấu vết. Theo thuộc hạ suy đoán, thương đội đó b·uôn l·ậu muối.

- Muối? – Hàm Tang ngạc nhiên, đảo mắt suy nghĩ.

Hồi lâu, hắn gật gù suy nghĩ:

- Hợp lý! Địa phận La Khuyết là đất của Tổng đốc Âu Thập, kẻ nào to gan dám ngang nhiên b·uôn l·ậu muối trước mũi gã?

Tấn Duật và hai ám vệ không có câu trả lời, ngược lại Tấn Duật hỏi:

- Tướng quân, mối quan hệ giữa huynh muội Âu Thập – Âu Linh Hà không tốt, sao nàng ta phải giúp Âu Thập dẹp muối lậu?

- Không tốt cũng là huynh muội ruột thịt. – Hàm Tang lẩm bẩm. – Bao lần chúng ta phải xuất nhân lực giúp đại huynh vì phụ thân gửi vài dòng thư còn gì… Không tốt cũng chưa đến nỗi tranh đấu người sống ta c·hết. Huống hồ Âu Thập thân là Tổng đốc Lộ Âu Lăng, Âu Linh Hà chỉ là tướng thống lĩnh Huyền Trác quân thành Đồng Tỳ, thuộc Lộ Âu Lăng, là thuộc hạ dưới trướng Âu Thập. Gã ra lệnh một câu, đừng nói vài ám vệ cỏn con đi đánh c·ướp thương đội muối, tất cả ám vệ trong Tháp Chân phủ cũng phải xuất ra cho gã dùng.

Tấn Duật và hai ám vệ không có lý giải nào khác, cúi đầu im lặng.

Hàm Tang chép miệng:

- Quay lại chuyện Đằng Nguyên… Cả năm nay không có động tĩnh, đột nhiên hắn xuất đầu lộ diện, nằm giữa đội ám vệ của Âu Linh Hà, chuyện này có chút kỳ quái. Ta cứ nghĩ nếu hắn còn sống đã trốn về Sa Lục Châu rồi chứ.

- Tướng quân, tên này rất lợi hại. Âu Linh Hà cho ám vệ không quản nguy hiểm cứu hắn ngay trước cổng thành Huỳnh Tương, chắc chắn sẽ mua chuộc để sử dụng cho tốt, đời nào nguyện ý thả hắn về. – Tấn Duật hừ lạnh. – Thôn làng của hắn bị san phẳng rồi, về cũng đâu còn ai…

Vế sau Tấn Duật và hai ám vệ không dám nói nhưng kẻ nào cũng biết Đằng Nguyên không về Sa Lục Châu chắc chắn muốn dựa hơi Âu Linh Hà để trả thù Hàm Tang.

Bất quá không nói Hàm Tang cũng biết. Y cười khan hai tiếng, mắt loé sáng thâm độc:

- Phải tìm bằng được hắn, c·hặt đ·ầu xuống cho ta.

La Đình lập tức lên tiếng:

- Tướng quân, Đằng Nguyên là nô lệ bỏ trốn từ mỏ Dạ Cổ, bị phán tử hình thị chúng, giờ nếu hắn xuất hiện bên cạnh Âu Linh Hà chẳng phải ả sẽ bị liên đới trách nhiệm sao? C·ướp tử tù, làm nhân dạng giả… chúng ta có thể đổ trách nhiệm vụ s·át h·ại lính cai nô, thả nô lệ ở mỏ Dạ Cổ lên đầu ả.

Hàm Tang bật cười ha ha, mặt giãn ra ngạo nghễ nhưng thể hiện sự khó chịu:

- Ngươi tưởng ta chưa từng nghĩ tới chuyện đó? Bất quá ta hiện tại há miệng mắc quai. – Hàm Tang đập tay xuống bàn khiến những tách trà nảy lên, sánh nước ra ngoài. – Nếu ta dám dùng luật lệ Vạn Tư quốc đối phó với Âu Linh Hà, chỉ nguyên chuyện tự ý kéo quân đánh sang Sa Lục Châu cũng có thể khiến Hàm gia bị tru di cửu tộc. Ả còn nắm trong tay cả đống chứng cứ ta phạm quân luật, không thể làm bừa. Tranh đấu ngầm thì được, động đến luật với Âu Linh Hà khác nào tự bê đá đập chân mình. Cho nên cách tốt nhất là g·iết người diệt khẩu, trừ khử Đằng Nguyên tránh hậu hoạ. Chọn những kẻ tinh nhuệ, lệnh cho chúng nằm phục trong thành Đồng Tỳ, bằng mọi giá phải g·iết được Đằng Nguyên. Dù nằm đó nửa năm hay một năm cũng phải g·iết bằng được hắn…

Tấn Duật cúi đầu:

- Tuân lệnh!

Hàm Tang trừng trừng nhìn về phía trước một hồi, nhấc tách mới lên rót trà uống:

- Cài ám vệ do thám tới đâu rồi?

Xích Tôn khẽ rụt cổ, mắt đảo quanh sợ sệt:

- Bẩm tướng quân, chưa có tiến triển. Sau vụ nô lệ trong hậu viện cấu kết với bên ngoài hạ độc bất thành, Tháp Chân phủ không chiêu mộ hộ vệ nữa.

Hàm Tang tỏ ra thất vọng, chặc lưỡi:

- Nuôi bọn chúng chỉ tổ tốn cơm. Không có cách cũng phải tìm bằng được cách trà trộn vào.

- Có thể cho á·m s·át Âu Linh Hà không ạ? – Xích Tôn nói dứt câu, mồ hôi cũng tấm tấm trên trán.

Hàm Tang bật cười, chìa cổ mình ra:

- Chi bằng ngươi một đao c·hặt đ·ầu ta xuống đi. À, không… c·hặt đ·ầu ta chưa xong. Ngươi chặt luôn đầu trên dưới Hàm gia gần hai nghìn mạng… đều mang ra chặt hết đi. Sau đó tướng lĩnh lớn nhỏ trong Bạch Đà quân, phàm có chút liên hệ với ta đều treo cổ hết, gia quyến vạ lây, nữ quyến bán vào kỹ viện, nam nhân đóng ấn nô lệ đày ra mỏ đá lao động khổ sai. Ha ha… - Điệu cười phát ra vừa chua chát vừa căm phẫn. - Dưới gầm trời Vạn Tư quốc này, không kẻ nào khao khát muốn lấy mạng Âu Linh Hà hơn ta, không kẻ nào hận ả hơn ta… Nhưng mà…

Hàm Tang hạ giọng xuống chỉ còn thì thầm, người đổ về phía trước, mắt nheo lại ác độc:

- Các ngươi có bản lĩnh động vào nửa sợi tóc của Âu Linh Hà sao? G·i·ế·t ả còn khó hơn g·iết Hoàng Đế. Ả c·hết rồi, Âu gia để các ngươi yên? Huyền Trác quân thành Đồng Tỳ là bù nhìn rơm cả? Từng tên tiểu tướng của Âu Linh Hà, phàm lọt vào mắt ả, được ả bảo hộ đều nắm trong tay bí mật đen tối của Hàm gia và các thế gia võ tướng. Âu Linh Hà còn sống, thiên hạ còn thái bình. Ả c·hết rồi, đám tiểu tướng, phó tướng kia bất chấp trả thù cho chủ, cục diện là đồng quy vu tận. Nếu người Âu gia dễ đối phó, chỉ cần á·m s·át là xong thì Hàm gia đâu có sứt đầu mẻ trán mấy chục năm trời, ăn trái đắng đủ đường thế này.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 132: Thù cũ nợ mới (2)