Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Luân
Unknown
Chương 133: Dược phòng
Xích Tôn cúi đầu:
- Thuộc hạ ngu muội, xin tướng quân tha tội.
Tấn Duật không cam lòng, bực bội đấm tay xuống đùi:
- Tướng quân, chẳng lẽ cứ phải nhịn nhục mãi sao?
- Đương nhiên không. Ta đã cho người trà trộn vào Huyền Trác quân của Đồng Tỳ, mua chuộc đám quan lại…
Hàm Tang nâng trà lên uống, không nói tiếp, trên môi nở một nụ cười quỷ dị trông như kẻ s·át n·hân bệnh hoạn vừa vượt ngục.
Tấn Duật và hai ám vệ đưa mắt nhìn nhau rồi cúi đầu. Bọn chúng chỉ là những con cờ trong tay Hàm Tang, bảo sao làm vậy, không cần biết chi tiết đại sự cũng không dám truy vấn.
Hàm Tang ăn trái đắng, bại dưới tay Âu Linh Hà nhiều năm nay đã rút ra được vô số bài học. Y sẽ không nóng nảy hành xử lỗ mãng như trước để Âu Linh Hà nắm được thóp. Kế hoạch của y hiện tại vô cùng chi tiết, nếu thành công, không chỉ Âu Linh Hà, Âu Thập mà cả Đại tướng quân Âu Khiết cũng không thể tránh kiếp rơi đầu.
Âu gia đâm rễ sâu ở kinh thành, khống chế một nửa cục diện Vạn Tư quốc, Thái hậu và Quốc sư còn sứt đầu mẻ trán mới đối phó nổi. Chỉ dựa vào mình Hàm Tang mà đòi nhổ bỏ thế lực này, e rằng mộng tưởng hơi xa vời.
…
Đằng Nguyên trở về dược phòng kiểm kê lại thảo dược, thấy dược phòng có người mới, ngạc nhiên vô cùng. Đại phu mới đến là tên Kính Đông, đã ngoài năm mươi, từ kinh thành tới, mới nhưng không mới. Lão phục vụ Âu gia đã mấy chục năm từ khi còn là thanh niên tới nay, y thuật cao minh, chịu ơn mẫu thân Âu Linh Hà nên nguyện cả đời làm đại phu của Âu gia trả ơn. Đáp phu nhân vì sốt ruột Âu Linh Hà và Sầm Tiêu thành hôn đã lâu mà chưa có con, sai Kính Đông tới thành Đồng Tỳ làm đại phu cho Tháp Chân tướng phủ.
Kính Đông đưa gia quyến trên dưới hơn ba mươi mạng lặn lội từ kinh thành tới Đồng Tỳ, ngụ trong trạch viện bên cạnh Tháp Chân tướng phủ rồi vào phủ bái phỏng. Thư của mẫu thân vừa tới Kính Đông cũng tới cửa, Âu Linh Hà bất đắc dĩ nhận người này vào dược phòng. Lão tới đây đã được gần chục hôm.
Đằng Nguyên nghe A Luận buôn bát quái, nhẹ nhõm trong người.
Khi hắn đến, dược phòng không có đại phu. Đằng Nguyên không phải đại phu, chỉ có có biệt tài dùng độc, chế đan giải các loại độc đó. Ngoài đan giải độc, nếu cho hắn công thức của các loại đan chữa bệnh khác hắn cũng nhìn theo dễ dàng chế ra nhưng hắn tuyệt nhiên không biết chẩn mạch đoán bệnh, kê thuốc chữa bệnh cứu người.
Đời trước hắn không cứu người, chỉ g·iết người. Y thuật dùng để chữa trị cho phàm nhân không phải thứ muốn học ngày một ngày hai liền được, mà Đằng Nguyên cũng không muốn học, không muốn trở thành y sư, dược sư.
Tình huống bắt buộc, Âu Linh Hà bắt hắn chế đan giải độc, hắn thuận theo coi như trả ơn cứu mạng. Giờ có đại phu chân chính đến tiếp nhận dược phòng, Đằng Nguyên nhanh chóng giao ra chìa khoá và đan phương.
Kính Đông ngạc nhiên nhìn Đằng Nguyên giao một hòm đựng quyển trục khắc công thức chế đan, lông mày nhướn cao, tay liên tục vuốt râu:
- Nhiều như vậy? Ngươi mới tới dược phòng chưa bao lâu…
- Độc mang về rất nhiều. – Đằng Nguyên không cố tỏ ra thiện chí cũng không khó chịu, nhàn nhạt đáp. – Tổng quản A Lạp Tự và Lặc Nộ mang độc nào tới ta chế giải dược loại đó, khắc công thức vào quyển trục. Cũng chẳng phải bí mật đỉnh cấp gì…
Căn bản Đằng Nguyên không nghĩ Âu Linh Hà sẽ để hắn ở dược phòng mãi nên khắc ra công thức, hi vọng có người tới tiếp quản, hắn thuận lợi thoát khỏi cái lồng giam vô hình sặc mùi thảo dược này. Loanh quanh với thảo dược nhiều ngu người, hắn cảm thấy mình chẳng còn là chính mình nữa. Nam tử đầu đội trời chân đạp đất, tung hoành bên ngoài mới thoả chí lớn. Bị nhốt loanh quanh trong bốn bức tường ngày ngày chế đan mấy kẻ chịu nổi.
Thấy Đằng Nguyên thiện chí, Kính Đông hỏi dò:
- Lão phu nghe nói ngươi cũng chẳng được sắp xếp công vụ mới. Giao lại dược phòng rồi ngươi làm gì?
- Gánh nước. – Đằng Nguyên nhàn nhạt đáp, nửa đùa nửa thật. – Sau đó chờ Âu tướng quân giao việc. Không giao thì ta cứ gánh nước cả đời vậy.
Hắn nhịn để không cười lên mấy tiếng.
Mạng của Uý Bân, Kha Hãn và Chân Niệm là do hắn cứu về. Đám ám vệ này chắc chắn sẽ bẩm báo rõ từng khắc cho Âu Linh Hà, đời nào nàng ta để hắn loanh quanh bên xó giếng lâu. Có khi mấy hôm nữa hắn lại phải theo Lặc Nộ ra ngoài làm công vụ ấy chứ.
Không cần gấp, chuyện đâu sẽ có đó.
Ra ngoài một chuyến khiến Đằng Nguyên nhớ thương cuộc sống tự do tự tại hồi còn ở Tụ Sơn thôn. Khi đó hắn nóng nảy, độc ác và thủ đoạn, không vừa mắt kẻ nào lập tức nghĩ cách t·rừng t·rị. Đâu có như hiện giờ, Không Đàm và ngoại nhân kìm kẹp không cho bộc phát nộ khí; muốn ác độc cũng phải kiềm chế, không được làm theo ý mình; thủ đoạn không có chỗ dùng, chỉ tính toán trong đầu rồi để đó. Bí bách trăm đường. Có khác nào con rùa rút đầu!
Kính Đông đương nhiên không tin Đằng Nguyên sẽ chôn thân ở xó này gánh nước cả đời, ánh mắt lão nhìn hắn vừa nghi hoặc vừa coi thường. Lão nghĩ bản lĩnh của một nô lệ cũng chẳng tới đâu, những lời đồn chỉ phóng đại lên mà thôi. Có thể Đằng Nguyên có sư phụ cao tay, dạy hắn chế đan giải độc nên hắn sử dụng để lừa người, lấy được tín nhiệm của Âu Linh Hà. Giờ lão tới nơi này rồi chắc chắn sẽ khiến Đằng Nguyên không còn chỗ đứng.
Lão nghĩ gì không quan trọng, Đằng Nguyên chẳng để vào mắt, bàn giao xong dược phòng hắn trở về phòng mình. Xích Hà và Tô Thất lập tức chạy theo, vào phòng pha trà rót nước khiến Đằng Nguyên ngạc nhiên không thôi:
- Hai ngươi không ở dược phòng, theo ta làm gì?
- Tiểu thúc… - Xích Hà bĩu môi, giọng dài ra cáo trạng. – Kính đại phu có dược đồng riêng, hơn nữa còn tận ba đứa, nào có chỗ cho bọn con.
Tô Thất gật đầu xác nhận, mắt nhìn xuống nhưng rõ ràng không vui.
- Không có chỗ là thế nào? Hai ngươi vốn là tiểu đồng của dược phòng, có phải tiểu đồng của ta đâu. Giờ ta giao lại dược phòng cho Kính đại phu, các ngươi không theo lão, chạy tới đây làm loạn, ta biết dùng vào việc gì?
- Nhưng lão đại phu đó cả ngày ngó lơ bọn con… - Xích Hà giãy nảy kêu ca.
Tô Thất thở dài:
- Lau bàn, quét phòng, pha trà, phơi thảo dược… cái gì cũng không đến lượt bọn con làm, cả ngày đứng không nhìn quanh. Đến việc quét sân cũng không cho làm. Con với Xích Hà càng ngày càng bị đuổi ra xa. Hôm nay thúc về là đang đứng từ mái hiên bên này nhìn sang dược phòng ấy.
- Đúng đó… Ngày ngày bọn con chỉ dọn phòng thúc, chà phòng ngâm rồi gánh nước. Nghe nói khi dược ngâm mà thúc chế được quý nhân dùng hết, phòng ngâm cũng không có phần bọn con chà nữa rồi. Vậy ngày sau sống sao đây?
Đằng Nguyên vừa buồn cười vừa bực:
- Không có việc mà vẫn có cơm càng tốt chứ sao.
Xích Hà nhăn nhó:
- Thúc nghĩ đẹp quá! Không có việc, A Lạp Tự tổng quản sẽ bán bọn con đó… Cả thành Đồng Tỳ chỉ sợ không có mấy chỗ tốt hơn ở đây. Nô tài các thế gia làm việc quần quật từ sáng đến tối, ăn uống cũng chẳng ra sao, hở ra chút là b·ị đ·ánh trầy vi tróc vẩy.
Tô Thất gật lia lịa, thở dài thườn thượt:
- Tháp Chân tướng phủ rất khắc nghiệt nhưng đó là với nô tài, nô lệ trưởng thành phạm lỗi. Bọn con chỉ cần không phạm lỗi lớn sẽ chẳng ai đụng tới. Ám vệ trong phủ bản lĩnh cao cường, cũng không bắt nạt đến mấy đứa nhỏ nhoi nhoi; không có chuyện chèn ép, kéo bè kết phái lén đ·ánh đ·ập những kẻ không vừa mắt… Đặc biệt không nhiều kẻ lắm miệng mách lẻo, thổi gió vào tai vị chủ nhân này để trù dập nô tài của chủ nhân khác. Tướng phủ chỉ có hai đại viện có chủ nhân, chỗ này Âu tướng quân không đụng tới thì Sầm công tử cũng chẳng có quyền nhúng tay, yên bình bao nhiêu.
Đằng Nguyên gật gù công nhận.
Yên bình mới đúng. Không yên bình sao được. Cọc hành hình cắm thủ cấp của Thiết Phồn và đồng bọn trên đó sau một đêm, dám không yên bình?
Hộ vệ được huấn luyện ở hậu viện trước khi vượt qua thí luyện đã nếm đủ máu tanh, biết sự lợi hại của Âu Linh Hà, có mấy kẻ dám lớn mật làm bậy trong phủ. Ám vệ mà lắm miệng thì dùng thế nào, chưa cần Âu Linh Hà ra tay, mắt cú vọ của Lặc Nộ và đám ám vệ cấp hai đã quét tới. Rồi thì những Thát Bì, Húc Tiêu c·hết mất xác bên ngoài khi đi làm nhiệm vụ, kẻ nào dám làm bậy?