Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Luân
Unknown
Chương 136: Bản lĩnh nghịch thiên (2)
Mã Đức đảo mắt, gân cổ sừng sộ cãi:
- Tất nhiên là như vậy. Biết kỵ, phối ra độc mà vẫn phối là nghịch lý. Ngươi nói dài như vậy làm gì, giải thích đi… Cái ta cần là ngươi giải thích được tại sao, không cần ngươi nói quanh co.
- Vậy ư? Được, để ta hỏi ngược ngươi mấy câu, ngươi sẽ sớm minh bạch.
Đằng Nguyên ngừng cười, nhìn xoáy vào khuôn mặt tức tối nhưng vẫn ngạo mạn của Mã Đức:
- Ta hỏi ngươi, trước khi tới Tháp Chân tướng phủ, tự ngươi đã sáng tạo ra đan phương giải độc nào chưa?
Mã Đức đang chuẩn bị tinh thần đối đáp, nghe đến đây thì sững lại, mặt từ đỏ chuyển sang tái, ánh mắt chao đảo.
Ba ám vệ vốn đã bực bội vì thái độ chẳng ra sao của Mã Đức, nghe Đằng Nguyên hỏi vậy, nhìn b·iểu t·ình của gã lập tức biết gã chẳng tự tạo được phương thuốc giải độc nào, cười khẩy một lượt.
Đám tiểu đồng và hai đệ tử khác của Kính Đông nghe tiếng đôi co, đổ ra mái hiên hóng bát quái.
Mặt Mã Đức lại chuyển từ tái sang tím, lắp bắp:
- Ta… chuyện đó liên quan gì?
- Sao không liên quan. – Đằng Nguyên cười khẩy khinh bỉ, vỗ vỗ tay vào đan phương. – Đây là đan giải độc do gia gia ngươi – A Nguyên – tự nghĩ ra. Ngươi cắp đít bái sư học chữ, chưa xuất sư đã muốn leo lên đầu y sư ngồi chễm chệ. Nếu ngươi giỏi như vậy, tự chế ra đan giải độc đi, đọc của ta làm gì?
Mã Đức đứng như trời trồng, mắt trợn lớn, miệng há ra ngáp không thành tiếng:
- Cái này… không phải do… sư phụ ngươi dạy sao?
Uý Bân hừ lạnh khinh thường, mắt trừng lên nhìn Mã Đức khiến gã càng quẫn bách. Kha Hãn và Lai Lạt chướng mắt không chịu nổi, gườm gườm bất thiện.
Đằng Nguyên lớn tiếng chì chiết:
- Sư phụ nào? Nếu là sư phụ ta dạy, có phải người đó còn giỏi hơn cả ta không? Cái thứ xú tiểu hài tử vừa cai sữa mẹ như ngươi, dựa vào dăm ba cuốn sách dạy thảo dược mà dám chạy tới chất vấn ta phương pháp phối giải dược cho kịch độc hiểm ác? Ngươi không hiểu thì dập đầu xuống gọi ta hai tiếng ca ca, ta giải thích cho mà nghe. Xem thái độ của ngươi đi… Vênh váo cái gì, dựa vào cái gì mà dám vênh váo, dựa vào đâu bắt ta phải giải thích cho ngươi hài lòng? Ta chẳng có nghĩa vụ phải giải thích với ngươi. Nếu nghĩ đan phương này sai, tự mình viết ra cái khác mà giải độc, đừng có sẵn đấy dùng rồi chữa bậy chữa bạ, chữa bò lành thành bò què.
Mã Đức tức tím mặt, cả người gồng cứng, môi mím chặt, mắt đỏ ngầu nhưng không phản bác được.
Đằng Nguyên nói chưa đã miệng, chỉ tay vào mặt Mã Đức:
- Ngươi cậy người đọc nhiều sách, tưởng mình biết hết mọi sự trên đời sao? Tri thức của ngươi chỉ có một xíu như thế này này…
Hắn đưa tay trái lên bấm đầu ngón út, ý nói tri thức của Mã Đức chỉ nhỏ xíu như đầu ngón tay. Sau đó đưa tay phải xuống úp lên bộ hạ mình, làm động tác bốc ra một vốc lớn:
- Còn tri thức của nhân loại, của Đại Lục lớn như thế này… So sánh một chút thử xem ngươi đang đứng chỗ nào mà dám tự cho là mình đúng hết. Nếu không thể chấp nhận đan phương của kẻ khác tạo ra, đừng đọc, đừng học, đừng chĩa mõm c·h·ó vào nữa. Tự mình viết ra cái khác đi. Sau đó tự hạ độc, tự uống đan của mình mà giải độc…
Mặt Mã Đức vặn vẹo, mắt đỏ rực, thở hổn hển vì động tác ví von thô tục của Đằng Nguyên.
Ba tên ám vệ không nhịn nổi, bật cười khằng khặc.
Thanh âm của Đằng Nguyên rất lớn, Kính Đông ở trong dược phòng nghe thấy, hùng hổ đi ra hiên quát:
- Mã Đức, bảo ngươi tán dược, ngươi ra đó làm gì? Còn không mau lăn tới đây…
Mặt lão cũng đỏ lựng, mắt long sòng sọc, xem ra nấp trong dược phòng nghe không sót lời chửi mắng, chì chiết nào của Đằng Nguyên.
Hắn cười nhạo báng. Thì ra lão quỷ già kia xúi đồ đệ chạy ra chất vấn, muốn làm bẽ mặt hắn, bất quá mục đích không thành, còn bị Đằng Nguyên chửi cho không vuốt mặt được.
- Vâng, đệ tử vào ngay đây. – Mã Đức đang quẫn bách không biết phải làm thế nào thoát khỏi tình trạng mất mặt này, lập tức bám lấy cọng rơm cứu mạng của sư phụ.
Tuy nhiên quyển trục khắc đan phương còn nằm bên cạnh khay trà trước mặt Đằng Nguyên, gã muốn lấy lại, hếch mặt lên:
- Ta… chỉ hỏi như vậy, ngươi không trả lời thì thôi, hung dữ cái gì?
Đằng Nguyên thực sự muốn đấm gãy mũi tên ranh con này, cười gằn độc địa:
- Ta không phải sư phụ ngươi, không nhận bạc của người để làm việc, càng không phải nô lệ của Mã gia ngươi. Ta chẳng có nghĩa vụ phải trả lời dăm ba cái chất vấn khinh khỉnh đó. Còn mà chê đan phương tạo độc hả? Viết cái khác đi.
Nói xong hắn cầm luôn quyển trục khắc đan phương, bê khay trà đứng dậy đi về phòng.
Mã Đức tái mặt, vội vã chạy theo:
- Ê… A Nguyên, trả quyển trục đây… Ngươi dám mang đi?
- Không chỉ dám mang đi, ta đây còn dám làm nhiều chuyện lắm.
Đằng Nguyên rít lên, quay ngược trở lại. Thấy Lai Lạt đang đi ngay sau lưng mình, hắn dúi khay trà cho Lai Lạt cầm hộ, mang quyển trục đi thẳng tới bếp sắc thuốc đang đặt dưới mái hiên dược phòng. Mã Đức trợn mắt đứng nhìn, đám tiểu đồng và đồ đệ của Kính Đông thấy Đằng Nguyên hung thần ác sát, phía sau còn có ba ám vệ mặt mũi âm lãnh ủng hộ thì không dám nhúc nhích nửa phân, trơ mắt nhìn.
Chỉ hai ba động tác, Đằng Nguyên xé toang quyển trục, nhấc ấm sắc thuốc xuống, ném luôn vào bếp lò.
Kính Đông đứng trong dược phòng trông thấy, xông ra chỉ vào mặt hắn, gầm lên:
- Nô lệ to gan… Ngươi dám…
- Có gì mà không dám. – Đằng Nguyên quát lại. – Sẵn ăn còn không biết điều. Vậy các ngươi tự viết đan phương khác rồi chế đan giao cho Âu tướng quân. Đống quyển trục khắc đan phương còn lại các ngươi có thắc mắc gì không? Chướng mắt loại nào ta đốt loại đó, đỡ phải kèn cựa nói ta ngậm máu phun người, cố tình chế độc hại bệnh nhân, hại các ngươi.
Quyển trục bắt lửa cháy bừng bừng trên bếp lò. Mặt Kính Đông nửa đỏ nửa tím, nộ khí công tâm, phất tay áo bỏ vào phòng. Đám đệ tử tiểu đồng trơ mắt đứng nhìn quyển trục cháy ra tro. Mã Đức chôn chân giữa sân thở hồng hộc như trâu, mắm môi mắm lợi vừa tức vừa hổ thẹn.
Đằng Nguyên đứng nhìn cho đến khi lửa cháy đượm, dù có lôi ra cũng không đọc được gì mới cười khẩy nhạo báng xoay người về dãy thạch phòng ám vệ. Uý Bân, Kha Hãn và Lai Lạt đi theo phía sau, đưa mắt nhìn nhau nửa lo nửa sợ.
Đằng Nguyên dám đốt đan phương, chuyện này A Lạp Tự và Âu Linh Hà không biết sẽ phản ứng ra sao. Dù hắn có thể dễ dàng viết ra quyển khác nhưng Kính Đông đã không còn quyển trục để chế đan, chưa chắc đã nhớ được phương thức chế. Vậy loại đan đó làm thế nào mà chế để nộp đúng hạn cho A Lạp Tự bây giờ? Danh tiếng của Kính Đông không nhỏ, lỡ Âu Linh Hà nổi trận lôi đình giáng tội lên đầu Đằng Nguyên thì toi.
Tuy nhiên bọn họ cũng rất nể hắn. Ngày thường đám Kha Hãn, Uý Bân trêu chọc, bỡn cợt thế nào cũng chẳng thấy hắn chửi nửa câu, cùng lắm là đốp lại chút ít. Thật không ngờ vừa đụng đến giải dược Đằng Nguyên đã xù lông nhím, chửi cho họ Mã kia vuốt mặt không kịp. Đâu phải hắn không biết chửi nhau… là vì hắn không chấp, không để bụng nên mặc kệ các ám vệ trêu chọc đấy thôi.
Về đến thạch phòng của Kha Hãn, Lai Lạt chịu không nổi, thốt lên:
- Tổ phụ… Huynh nói đốt là đốt. To gan! Tổng quản chắc tức c·hết. Ha ha…
Kha Hãn bật cười theo, mắt lấp lánh đắc ý:
- Tổng quản có tức hay không chưa biết nhưng Kính đại phu và đám đệ tử đảm bảo tức nghẹn thở, trưa nay chắc không cần ăn cơm đâu. A Nguyên, huynh lợi hại quá. Bái phục! Xú tiểu tử từ đâu chui ra, đòi trứng khôn hơn vịt, múa rìu qua mắt thợ.
- Hừ, cái mặt họ Mã kia vênh lên tận trời. Nếu không phải Kính Đông đứng sau lưng xúi giục, xú tiểu tử đó làm gì có gan chạy tới chất vấn A Nguyên. – Uý Bân nhìn ra uẩn tình ngay, khạc nhổ xuống đất. – Nếu là ta, ta sẽ không đốt quyển trục rước hoạ vào thân. Cứ nhịn xuống một chút, tìm cơ hội thịt Mã tiện nhân kia cho hả giận.
Đằng Nguyên mở cửa phòng, ngồi xuống bàn đá, chép miệng lạnh nhạt phản đối Uý Bân:
- Đánh rắm! Chửi vài câu thì không sao, còn mà dám lén động thủ với người của Kính Đông, Âu tướng quân cắt tiết ngươi nấu cho Mã gia ăn.
Uý Bân thở hắt ra một hơi, cụp mắt nhìn xuống, sau đó gật gù công nhận Đằng Nguyên nói phải. Y phẩy tay:
- Thôi, bỏ qua. Chơi bài…