Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Tam Luân

Unknown

Chương 137: Miệng c·h·ó không mọc được ngà voi

Chương 137: Miệng c·h·ó không mọc được ngà voi


A Lạp Tự đẩy bật cửa phòng Đằng Nguyên ra, hùng hổ đi vào, phía sau là bốn ám vệ cấp bốn. Đằng Nguyên đang thay đồ chuẩn bị đi luyện võ, y phục không chỉnh tề, quay lại nhìn. Sắc mặt A Lạp Tự nhăn nhúm vô cùng khó coi. Đằng Nguyên chắp tay lấy lệ:

- Tổng quản! Nửa buổi chiều nóng nực, tổng quản lặn lội tới xó rách nát này làm gì? Có việc gọi ta qua là được.

A Lạp Tự tức giận chỉ vào mặt Đằng Nguyên:

- Gọi ngươi? Ta không dám phiền phật sống như ngươi đại giá quang lâm. Ngươi ngày càng to gan lớn mật, ỷ mình có chút bản lĩnh thì lộng hành không coi ai ra gì phải không? Ai cho phép ngươi đốt đan phương đã giao cho dược phòng?

Cần người cho phép à?

Đằng Nguyên cười nhạt, giả heo ăn thịt hổ:

- Tổng quản, thì ra ngươi chạy tới đây chỉ để nói chuyện này. Đan phương đó bị sai mà… Ta kiến thức nông cạn, phối ra một công thức tạo độc tố, được Kính Đông đại phu và các đệ tử chỉ điểm cho chỗ bất hợp lý, thật tâm phục khẩu phục. Vậy nên ta lấy làm hổ thẹn, đốt quyển trục đi để Kính đại phu và các đệ tử viết lại công thức khác cho đúng. Haizz… đan đã chế ra không chừng cũng phải bỏ hết thôi. Nếu không lại làm bệnh nhân nhiễm độc m·ãn t·ính mà c·hết.

- Ngươi… - A Lạp Tự ngạc nhiên, nghẹn họng, mắt đảo như rang lạc. – Kính đại phu nói không giống như vậy. Là ngươi chửi đồ đệ của y vì dám chất vấn các vị thuốc kỵ nhau trong đan phương, sau đó ngươi mang đan phương đốt ngay trước mặt họ. Ngông cuồng!

Đằng Nguyên chỉnh lại y phục, thắt chặt dây lưng, đủng đỉnh ngồi xuống bàn rót nước uống:

- Còn phải xem kẻ nào ngông cuồng. A Lạp Tự tổng quản, Kính đại phu kia trước khi tới Tháp Chân tướng phủ đã chế ra được bao nhiêu đan phương, giải được những kịch độc gì?

A Lạp Tự sững lại, ngáp ngáp, mắt rắn chớp chớp:

- Cái này… Y là đại phu cao tay, chuyên chẩn bệnh cứu người…

- Vậy thì cứ giữ cái y thuật cao tay chẩn bệnh cứu người của mình là được rồi, chõ mũi vào công thức chế đan làm gì? Đã không biết, có kẻ dâng một rương công thức cho dùng còn không biết điều, làm thì cứ làm đi, hạch sách cái gì? Ta nói ngươi này, tổng quản. Coi chừng Kính đại phu sửa đan phương, cái này bỏ đi vài vị, cái kia thêm vào vài vị… đảo lộn tính chất đấy. Rồi cuối cùng độc không giải được thì thôi, còn khiến các quý nhân uống vào trúng độc nặng hơn mà c·hết. Tới lúc đó đừng chạy đến tìm ta chất vấn vì sao đan không hiệu quả, ngậm máu bẩn phun lên đầu ta.

A Lạp Tự nghẹn họng, trừng trừng nhìn Đằng Nguyên:

- Ngươi không giao ra công thức sai đó chứ?

- Ta chỉ có một cái đầu thôi. – Đằng Nguyên trừng mắt, mặt đanh lại, sát khí nồng đậm toả khắp thân – Đám cẩu đó không tin chứ gì? Ngươi đem đốt hết rương quyển trục đi, để chúng tự viết ra công thức mới, tự giải độc. Ngươi chạy tới dược đường trong thành xem người ta có dâng không công thức tổ truyền chế dược hoàn trị bệnh của gia tộc cho ngươi không? Hay phải bỏ ra hoàng kim vạn lượng, mua luôn biển hiệu dược đường mới đồng ý bán cho?

A Lạp Tự không trả lời được, đứng thở phì phò.

Đằng Nguyên cay nghiệt chì chiết:

- Các ngươi đừng ép người quá đáng. Vì ơn cứu mạng của Âu tướng quân ta mới dốc lòng với Tháp Chân tướng phủ. Các ngươi là cái thá gì…

Đằng Nguyên đập rầm xuống bàn trút giận. A Lạp Tự giật thót mình mà đám ám vệ bên ngoài nhiều tên cũng giật mình đặt tay vào chuôi kiếm. Tuy nhiên Đằng Nguyên vẫn đang ngồi tại chỗ, không hề động thủ với A Lạp Tự, tên nào cũng không dám xông lên.

Bàn đá không chịu nổi sức lực của hắn nứt toác, sạt một góc. Đá rụng lộp bộp xuống sàn. A Lạp Tự tái mặt lùi lại mấy bước, chỉ tay vào mặt Đằng Nguyên:

- Ngươi đừng cậy mình có chút tài mọn mà ngông cuồng. Mạng nhỏ của ngươi do Âu tướng quân cứu, vậy cũng có thể lấy lại bất cứ lúc nào. Ngươi nghĩ ngươi lộng hành như thế này sẽ không làm tướng quân tức giận? Kính Đông là nhân vật nào mà tiện nô ngươi có thể mạo phạm? Lão là đại phu do Đáp phu nhân đưa tới Tháp Chân phủ, ngay cả tướng quân cũng phải nể vài phần.

Đại phu thì sao? Đằng Nguyên đã ngoan ngoãn bàn giao dược phòng, đưa hết quyển trục khắc đan phương ra, không hề tỏ thái độ hay làm khó dễ lão, cũng không thiết tha tranh công c·ướp việc. Hà cớ gì lão giật dây đồ đệ soi mói, gây hấn với hắn.

Gây chuyện gì hắn cũng cho qua, nói hắn dùng dưỡng nhan đan như nữ nhân để bảo dưỡng thân thể hắn còn nhịn được, nhưng đụng đến đan phương hắn nhịn không nổi.

Công sức cả đời trước xục sạo chơi đùa với độc dược, tích luỹ lại một bầu trời kiến thức, giờ buộc phải sử dụng theo cách ngược đời để chế giải dược cho phàm nhân đã là nhẫn nhịn lắm rồi. Ấy thế mà đám miệng c·h·ó không mọc được ngà voi dám nghi ngờ công thức, lấy dạ tiểu nhân để đo lòng… ác nhân. Đằng Nguyên bực không chịu được.

A Lạp Tự mềm nắm rằn buông, thấy Đằng Nguyên không nói gì, tưởng hắn kh·iếp sợ uy quyền của Âu Linh Hà, tiếp tục cao giọng giáo huấn:

- Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Ở Tháp Chân phủ này ám vệ chỉ cao hơn nô bộc một chút nhưng ngươi lại là nô lệ, dù có đạt cấp hai, ra ngoài đi làm nhiệm vụ cũng thấp hơn tất cả các ám vệ cấp hai không phải nô lệ. Ngươi tưởng ngươi so được với Kính đại phu và đám đệ tử đều là công tử phú gia sao? Căn bản ngươi chẳng là cái thá gì… Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn, an phận, hỏi gì nói nấy thì hơn. Để đến khi chướng khí thổi tới tai tướng quân, mạng ngươi cũng chẳng còn.

Đằng Nguyên nghiến răng nghiến lợi nhìn trừng trừng A Lạp Tự, không trả lời.

Chướng khí hầu hết do lão thổi chứ kẻ nào.

Ám vệ chướng mắt hắn trong phủ rất nhiều, bất quá những kẻ có thể thổi gió lại biết bản lĩnh thực sự của hắn vô cùng hữu dụng. Hắn không tranh không c·ướp, Lặc Nộ, Bột Thiết hay Lỗ Tuần đều chẳng có cớ mà trù dập. Ra ngoài làm nhiệm vụ là gươm đao kề cổ, huynh đệ đồng sinh cộng tử, đấu lưng vào đỡ đao kiếm cho nhau, chắc chắn giao tình cũng hơn đứt đám nam tử chỉ suốt ngày quanh quẩn trong bốn bức tường, rảnh rỗi quá kèn cựa lẫn nhau này.

A Lạp Tự càng nói càng hăng, nước bọt bắn tung toé, giáo huấn Đằng Nguyên, chửi hắn là cẩu nô lệ chỉ đáng chui háng chủ mà hách dịch. Mỉa mai hắn vừa mới lập được chút công trạng đã nghĩ mình từ vịt hoá thiên nga đậu trên cành cao, cũng không nghĩ xem các ám vệ phục vụ dưới trướng Âu Linh Hà đã theo nàng ta bao năm rồi, lập vô số công trạng nhưng đến khi phạm lỗi vẫn bị phạt như kẻ hầu người hạ trong phủ, nào có thoát được đòn roi địa lao.

Lão xả như tháo nước, Đằng Nguyên tức đến độ nộ khí tràn khắp ngực, hàn khí xoa dịu không xuể, toàn thân hắn dấy lên cảm giác đau đớn như kim chích, muốn tẩu hoả nhập ma. Đằng Nguyên vội vã hít thở sâu, khu động Không Đàm toả hàn khí lục lam khắp thân thể, xoa dịu cơn giận. Bất quá thay vì xoa dịu, hàn khí tràn tới hai tai tụ thành quang cầu. Hắn lập tức không nghe thấy A Lạp Tự nói cái gì nữa.

Giọng lão rất lớn, nói đến hăng say, mặt đỏ bừng bừng. Thấy Đằng Nguyên cúi đầu hít thở sâu, cả người gồng cứng thì biết hắn đang vô cùng tức giận. Bất quá hắn càng nhịn lão càng chửi ghê, phần vì muốn hắn động thủ để làm lớn chuyện, phần vì ác ý trút bực dọc tích tụ trong ngực lâu nay.

Lão chửi to đến nỗi Lỗ Tuần, Uý Bân và Lai Lạt nghe tiếng đi sang, khoanh tay đứng sẵn bên ngoài, mặt tên nào tên nấy đều đen. Lỗ Tuần không có giao tình sâu nặng gì với Đằng Nguyên, bất quá giao tình với Chân Niệm, Uý Bân và Kha Hãn đều rất sâu. Ít nhiều cũng vào sinh ra tử cùng nhau, cứu qua cứu lại đối phương nhiều phen, không thể không thân. Kha Hãn, Uý Bân và Chân Niệm đều do một tay Đằng Nguyên cứu về. Hơn nữa theo lời Uý Bân, Đằng Nguyên cố tình lừa Lai Lạt về trước, một mình quay lại sơn động hái thuốc giải độc cho Uý Bân, săn thú kiếm thức ăn để Kha Hãn yên tĩnh ở một chỗ dưỡng thương, không phải hắn bị đuổi vòng quanh như lời hắn nói. Dụng tâm lương khổ vì cứu người như vậy, kẻ nào không gật gù thán phục!

Chương 137: Miệng c·h·ó không mọc được ngà voi