Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Tam Luân

Unknown

Chương 140: Quý nhân tới cửa

Chương 140: Quý nhân tới cửa


Đám ám vệ đi ăn về thấy Đằng Nguyên ngồi lù lù ở bàn đá thì nhỏ giọng chào hỏi, nhiều tên phóng mắt nhìn đồ ăn trên bàn, nhíu mày khó chịu. Đằng Nguyên đã ra khỏi dược phòng, giờ chỉ còn là ám vệ cấp hai mà đãi ngộ còn tốt hơn cả Lỗ Tuần, Bột Thiết. Dù đều là nam tử trưởng thành nhưng không phải kẻ nào cũng lòng dạ mênh mông không chút ghen tị sân si. Sự chênh lệch quá rõ ràng giữa Đằng Nguyên và những kẻ còn lại khiến đám nhỏ mọn khó chịu. Trước mặt hắn có thể chúng không dám nói gì nhưng sau lưng kiểu gì cũng thì thầm bàn tán.

Đằng Nguyên thở dài chán nản.

Thù còn chưa báo được, thân chôn trong bốn bức tường, ngày ngày bị dăm ba chuyện lông gà vỏ tỏi quấn thân. Đến bao giờ hắn mới khá lên được đây?

Trong khi Du Hạo đã thành công xâm nhập kỵ binh Bạch Đà quân thì Đằng Nguyên vẫn nhục nhã ở xó này, sẹo ấn ký nô lệ và vòng sắt đè nặng trên đầu. Không lẽ hắn trốn ra ngoài…

Suy nghĩ đó vừa nảy ra lập tức bị dập tắt.

Vị thế và quyền lực của Âu Linh Hà quá kinh khủng, chỉ cần được trọng dụng, ngày tháng sau này Hàm Tang c·hết với hắn. Đã lọt được vào tận Tháp Chân tướng phủ, nơi nào sánh bằng? Ngay cả làm tướng trong Huyền Trác quân hay Hoàng Dực quân cũng không thu được nhiều thông tin và chung đích đến như việc làm ám vệ cho Âu Linh Hà. Hiện giờ không phải lúc để Đằng Nguyên nóng vội.

Đằng Nguyên ăn chưa xong bữa đã thấy hai nô tì lạ mặt ăn vận đẹp đẽ được ám vệ cấp bốn dẫn tới dược phòng. Bọn chúng đi ngang qua Đằng Nguyên, thấy đầu hắn trọc, cổ đeo vòng nô lệ thì hếch mặt đi ngang qua. Ám vệ đi cùng gật đầu chào hắn, mỉm cười ý vị.

Là nô tì của bát tiểu thư Âu Liễu, chắc đến để dặn trước việc chuẩn bị phòng ngâm. Đằng Nguyên đã gánh đầy nước, hết nghĩa vụ. Giờ bát tiểu thư đòi hỏi thảo dược gì cũng không đến phiên Đằng Nguyên quản.

Hai nô tì vào dược phòng trao đổi một hồi rồi cùng một đệ tử sang phòng ngâm. Ám vệ canh phòng ngâm mở cửa cho bọn họ. Rất lâu sau mới thấy hai nô tì và tên đệ tử đi ra. Khoảng cách hơi xa, Đằng Nguyên không nhìn rõ b·iểu t·ình trên mặt tên đệ tử nhưng sau khi hai nô tì rời đi, dược phòng tiếp tục bận rộn, đám lâu nhâu chạy qua chạy lại, bộ dạng còn gấp hơn cả hồi nãy.

Đằng Nguyên khoan khoái trong lòng, ăn no uống say thì về phòng đọc sách.


Sức khoẻ của bát tiểu thư quả thực không tốt, mấy ngày liên tiếp đều dùng phòng ngâm. Ngày nào Đằng Nguyên cũng phải gánh nước đổ đầy vào đó.

Hắn không quản chuyện quý nhân ngâm dược gì nhưng bởi vì phải chà bồn ngâm hàng ngày nên bất đắc dĩ ngửi được thành phần dược ngâm trong nước còn sót lại. Hắn sai Tô Thất và Xích Hà đi nghe ngóng, biết được dược ngâm này phối theo công thức của đại phu ở kinh thành, kết hợp với dược mà Âu Liễu vẫn phải uống lâu nay để cầm cự độc trong thân thể.

Bất quá dược ngâm có vấn đề.

Bổ quá hoá độc, phối dược mạnh, ngâm thời gian dài, mật độ dày không phải cách. Trên hết, Đằng Nguyên khẳng định Âu Liễu trúng độc m·ãn t·ính đã lâu, nếu không Kính Đông sẽ không để tiểu cô nương này ngâm dược như vậy.

Phàm ở đời chỗ nào có giải dược đều sẽ tụ lại một đống bệnh nhân cần được giải độc, chỗ nào có danh y thì người bệnh ùn ùn tìm tới, đất trù phú nông dân tập trung đông để canh tác, sông rộng nhiều cá sẽ có ngư dân dồn tới mưu sinh… Đó là đạo lý thường tình.

Tháp Chân tướng phủ trước khi Đằng Nguyên tới không phải là lò chứa đan giải độc, sau khi hắn đến nơi này, đột nhiên Âu Linh Hà tung đan ra bán, tặng khắp nơi, tiếng lành đồn xa. Chuyện đường muội trúng độc m·ãn t·ính tìm tới cũng không phải lạ.

Âu Linh Hà không có nhà, nếu Âu Liễu muốn Đằng Nguyên giải độc sẽ sớm cho người tìm hắn. Đằng Nguyên cũng không vội, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, rảnh rỗi lại ngồi ở bàn đá xem đám đệ tử của Kính Đông bận rộn chế đan, chạy qua chạy lại.

Thảo dược được đưa tới dược phòng ngày càng nhiều, nhân lực đông, Âu Linh Hà cứ tính đầu đệ tử của Kính Đông mà giao xuống số lượng đan cần chế. Bất quá căn cứ vào số đan mà Đằng Nguyên từng giao ra, số lượng hẳn là cực nhiều. Trước kia A Lạp Tự ghét Đằng Nguyên nên áp số lượng nhiều cho hắn, ép hắn làm luôn chân luôn tay. Đằng Nguyên lần nào cũng giao đủ số lượng, A Lạp Tự chắc tưởng chế đan dễ lắm, giờ người của dược phòng đông chắc chế được nhiều hơn nên lão cứ như vậy đề nghị số lượng lên. Âu Linh Hà chắc cũng thuận theo.

Nhưng đời đâu có như mơ.

Có hai khâu dễ làm hỏng thảo dược nhất. Một là làm khô hai là tạo hỗn dịch trên chảo.

Phơi không phải loại nào cũng phơi nắng to khô quắt là xong. Có những loại thảo dược phải phơi dài ngày trong nắng yếu, có loại lại phải phơi nắng to ngắn ngày sau đó canh ra cho khô. Khi thấy thảo dược nhập về phơi chưa đủ nắng phải lập tức mang ra phơi tiếp, ngược lại nếu có loại nào đó phơi quá nắng, khi phối phải căn cứ vào mùi và dược tính để điều chỉnh. Điều chỉnh theo dược tính không phải kẻ nào cũng làm được. Với những loại thảo dược c·ần s·ao vàng hạ thổ, giữ lửa rất quan trọng, không phải cứ cho lên chảo lớn đảo vàng thơm lên là xong.

Đằng Nguyên có khứu giác và vị giác tinh tường hơn phàm nhân, có kinh nghiệm dùng độc mấy vạn năm, vài ba thứ thảo dược này không làm khó được hắn. Bất quá phàm nhân chỉ sống chưa đến trăm năm, sao có thể tích luỹ được nhiều kinh nghiệm như vậy. Chưa kịp va vấp đã già yếu, về chầu trời rồi. Còn chưa kể cuộc sống phàm nhân có quá nhiều vướng bận, từ sinh hoạt thường nhật đến ăn uống, gia quyến… chi phối rất nhiều thời gian. Mấy kẻ có thể chuyên tâm nghiền ngẫm sâu về thảo dược.

Với nhiều loại đan giải độc, không thể cứ để dạng bột trộn lại với nhau tạo thành viên là xong mà buộc phải chế hỗn dịch. Quá trình chế hỗn dịch rất phức tạp, lửa to quá hay nhỏ quá cũng có thể khiến dịch bị hỏng; nhão quá hay khô quá cũng ảnh hưởng đến thời gian phơi, từ đó làm giảm chất lượng… Sau khi hỗn dịch hoàn thành, để nguội đến mức nào thì được phối tiếp các bột thảo dược khác. Làm thành viên rồi hong khô trong mát hay ngoài nắng, phơi bao lâu, nắng yếu hay mạnh…

Tóm lại, mỗi loại thảo dược không phải chỉ tồn tại một dược tính duy nhất bên trong, không phải cứ trộn loạn xạ đúng theo tên vào là dùng để giải độc được.

Đám đệ tử của Kính Đông nếu không có tên nào trí tuệ kiệt suất, đã nhớ chi tiết hướng dẫn đan phương mà Đằng Nguyên đốt mất rồi chép lại y chang để làm theo thì cho dù có ghi lại được hết tên mười mấy loại thảo dược cũng không cách nào chế thành.

Đằng Nguyên chống mắt lên xem bọn chúng có chế được ra đan đủ phẩm chất mà giải độc hay không. Đồng thời hắn cũng ngồi một chỗ chờ Âu Liễu cho gọi.

Quả đúng như Đằng Nguyên dự đoán, ngày thứ sáu sau khi bát tiểu thư Âu Liễu tới Tháp Chân tướng phủ, nô tì của nàng ta kéo đến gõ cửa thạch phòng, nhẹ nhàng mời Đằng Nguyên tới tiểu khách viện. Đám nô tì này đi đâu cũng phải có ám vệ cấp bốn đưa đi, dù chúng đã biết đường. Nếu không có ám vệ, muốn ra khỏi tiểu môn khách viện cũng không ra nổi, đừng nói tự do qua lại. Nghe nói mấy ngày đầu ả nào ả nấy khó chịu ra mặt vì ở Âu phủ tự do quen thói, bất quá đây là tướng phủ của Âu Linh Hà, khó chịu buông lời âm dương quái khí cũng thua hết gươm đao.

Đằng Nguyên biết thừa đám nô tì này tìm hắn làm gì nhưng vẫn ngồi nguyên ở bàn đá, giả vờ giả vịt hỏi:

- Xin hỏi bát tiểu thư tìm ta có việc gì? Ta chỉ là một nô lệ quèn, không nghĩ có việc gì cần gặp một tiểu thư khuê các cả.

Nô tì lớn tuổi hơn cười khách khí cười:

- Chẳng giấu gì huynh, sức khoẻ của tiểu thư nhà ta không tốt, cần phải điều dưỡng. Nghe nói trong tướng phủ, huynh là cao thủ chế đan. Tiểu thư sai bọn ta mời huynh tới xem bệnh…

Chương 140: Quý nhân tới cửa